Chương 111: Đế Vương thế giới ngầm (1)
Long Cửu Gia
30/05/2019
Cùng lúc đó.
Trên tầng cao nhất của tòa CBD ở giữa thủ đô.
Người đàn ông mặc âu phục nghiêm chỉnh, cúc áo đều đóng lại, sống lưng thẳng tắp đang ngồi xem văn kiện của công ty trước bàn làm việc. Dáng vẻ của người đàn ông như một món vũ khí được điêu khắc tỉ mỉ, tựa một tác phẩm tinh xảo và đẹp đẽ nhất. Y mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng, không còn chút độ cong nào. Ấn đường[1] y có vài đường nhăn, vừa nhìn đã biết là người nghiêm túc và cẩn trọng.
[1]ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.
Mười giờ mười tám phút sáng, y giơ tay nhìn đồng hồ.
Qua hai phút sau, y lại nhìn đồng hồ một lần nữa, sau đó nhíu mày.
Hình như đã có biến cố xảy ra.
Người đàn ông gõ gõ lên mặt đồng hồ, lập tức, trước mặt y hiện lên một khối màu xanh nước biển, bay lơ lửng giữa không khung, bên trên hiện lên những dòng chữ cực kỳ rõ ràng:
Tô Hàng.
Tuổi: 21 tuổi.
Nguyên nhân chết: Bệnh tim tái phát.
Thời gian: 10h20 hôm nay.
Tô Hàng là người con duy nhất của cô y, nhưng dù vậy, y cũng không muốn vì việc tư mà làm trái luật, mỗi một thời không[2] đều có quy tắc, mỗi một người đều chết theo số mệnh.
[2]thời không: thời gian và không gian.
Việc mà người chấp pháp của thời không phải làm chính là duy trì và không để "số mệnh" bị bóp méo.
Những thế giới khác đều đã xuất hiện bug[3], không ngờ lần này ngay cả thế giới mà y đang ở cũng bắt đầu xuất hiện sai lầm.
Tô Hàng không chết, vậy thì người cứu cậu chính là "lỗi" chưa rõ.
[3]bug: lỗi.
*
* *
Phượng Hoàng nhìn tên thiểu năng trí tuệ đang ôm chân mình.
Nếu không phải vì cậu có một khuôn mặt khá được, cô nàng đã sớm đá bay cậu rồi!
Vì thế, chàng trai môi hồng răng trắng ỷ vào việc mình chưa bị đá bay, bắt đầu được voi đòi tiên: "Bạn đã cứu tôi, bạn nên chịu trách nhiệm với tôi! Tôi là Tô Hàng, bạn tên gì?"
Sau giây phút khiếp sợ, Đường Hoan bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.
Không ngờ lại có skill ăn vạ kiểu này, hơn nữa người bị ăn vạ lại là Phượng Hoàng, càng nghĩ càng thấy vui!
Cùng lúc đó, thứ luôn im lặng - hệ thống thu thập năng lượng chính trực bắt đầu có động tĩnh...
[Phượng Hoàng: Điểm nhân phẩm: - 10; Điểm năng lượng chính trực: -980...-960...-900...-800...-700...-600...-500...-400...-300...-200...-100...0]
Khi điểm năng lượng chính trực đạt tới 0, hình như âm thanh máy của móc hệ thống thu thập năng lượng chính trực đã lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tiện tay cứu người cùng lắm là cộng thêm 100 điểm năng lượng chính trực mà thôi, nguồn năng lượng khác để tăng điểm năng lượng chính trực, có thể là sự sùng bái của tên thiểu năng trí tuệ này... hoặc là tình yêu?
"Ơn cứu mạng, không có gì để báo đáp, tôi có thể lấy thân báo đáp không?"
Đúng rồi, không thể nghi ngờ, chính là "tình yêu".
Tình yêu tới quá nhanh....... Cuối cùng thì Phượng Hoàn không nhịn được nữa, đá văng chàng trai sang một bên.
Thiểu năng trí tuệ!
Tuy cô nàng sẽ khoan dung với một khuôn mặt đẹp, nhưng cũng chỉ trong giới hạn.
"Đừng cho rằng ta không biết cô đang nghĩ cái gì, thu lại cái nhếch mép 15°, cười trên nỗi đau của người khác đi, nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
Biết tiểu công trúa thích xé X đã tức giận, Đường Hoan vội vàng bày ra dáng vẻ đàng hoàng, giả vờ ngắm phong cảnh khi đang bay trên không trung.
Ban đầu, Phượng Hoàng muốn tới khoa ngoại thương để báo danh nhưng sau khi gặp phải thiểu năng trí tuệ trên đường, cô nàng đã hoàn toàn đánh mất tâm trạng thoải mái, nhàn nhã khi sắp gây chuyện.
"Cô không đi báo danh nữa hả?" Sao tự nhiên lại quay về?
"Buồn ngủ, về ngủ." - Phượng Hoàng trả lời cực kỳ tùy hứng.
Khi màn đêm buông xuống, Đường Hoan nhớ tới nhiệm vụ của mình, vì thế, cô nghiêm túc thương lượng với hệ thống rác rưởi: "Tiểu rác rưởi..."
[Cô nói ai?] Cô mới là rác rưởi.
"A, tôi nói nhầm, tiểu hệ thống khả ái, cậu có thể tiết lộ trước với tôi tình huống của thế giới nhiệm vụ tiếp theo, để tôi suy nghĩ xem có nên làm hay không, được không?"
Hệ thống rác rưởi ngày càng thích "hố cha", lần nào nhân vật của cô cũng là một bia đỡ đạn phải lao lực còn không có kết quả tốt, vả lại, cũng đã trải qua hai thế giới nhiệm vụ, có thể sống thêm hai tháng thì sống hai tháng là được rồi.
[Cô muốn lùi bước?] - Hệ thống có chút căng thẳng.
Ký chủ rác rưởi không có chí tiến thủ, trong thế giới nhiệm vụ thì muốn chết, ở thế giới thật thì cũng không quá muốn sống, phải làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp!
[Thế giới sau, khái quát trong một câu: "Cậu là mắt của tôi".]
Trên tầng cao nhất của tòa CBD ở giữa thủ đô.
Người đàn ông mặc âu phục nghiêm chỉnh, cúc áo đều đóng lại, sống lưng thẳng tắp đang ngồi xem văn kiện của công ty trước bàn làm việc. Dáng vẻ của người đàn ông như một món vũ khí được điêu khắc tỉ mỉ, tựa một tác phẩm tinh xảo và đẹp đẽ nhất. Y mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng, không còn chút độ cong nào. Ấn đường[1] y có vài đường nhăn, vừa nhìn đã biết là người nghiêm túc và cẩn trọng.
[1]ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.
Mười giờ mười tám phút sáng, y giơ tay nhìn đồng hồ.
Qua hai phút sau, y lại nhìn đồng hồ một lần nữa, sau đó nhíu mày.
Hình như đã có biến cố xảy ra.
Người đàn ông gõ gõ lên mặt đồng hồ, lập tức, trước mặt y hiện lên một khối màu xanh nước biển, bay lơ lửng giữa không khung, bên trên hiện lên những dòng chữ cực kỳ rõ ràng:
Tô Hàng.
Tuổi: 21 tuổi.
Nguyên nhân chết: Bệnh tim tái phát.
Thời gian: 10h20 hôm nay.
Tô Hàng là người con duy nhất của cô y, nhưng dù vậy, y cũng không muốn vì việc tư mà làm trái luật, mỗi một thời không[2] đều có quy tắc, mỗi một người đều chết theo số mệnh.
[2]thời không: thời gian và không gian.
Việc mà người chấp pháp của thời không phải làm chính là duy trì và không để "số mệnh" bị bóp méo.
Những thế giới khác đều đã xuất hiện bug[3], không ngờ lần này ngay cả thế giới mà y đang ở cũng bắt đầu xuất hiện sai lầm.
Tô Hàng không chết, vậy thì người cứu cậu chính là "lỗi" chưa rõ.
[3]bug: lỗi.
*
* *
Phượng Hoàng nhìn tên thiểu năng trí tuệ đang ôm chân mình.
Nếu không phải vì cậu có một khuôn mặt khá được, cô nàng đã sớm đá bay cậu rồi!
Vì thế, chàng trai môi hồng răng trắng ỷ vào việc mình chưa bị đá bay, bắt đầu được voi đòi tiên: "Bạn đã cứu tôi, bạn nên chịu trách nhiệm với tôi! Tôi là Tô Hàng, bạn tên gì?"
Sau giây phút khiếp sợ, Đường Hoan bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.
Không ngờ lại có skill ăn vạ kiểu này, hơn nữa người bị ăn vạ lại là Phượng Hoàng, càng nghĩ càng thấy vui!
Cùng lúc đó, thứ luôn im lặng - hệ thống thu thập năng lượng chính trực bắt đầu có động tĩnh...
[Phượng Hoàng: Điểm nhân phẩm: - 10; Điểm năng lượng chính trực: -980...-960...-900...-800...-700...-600...-500...-400...-300...-200...-100...0]
Khi điểm năng lượng chính trực đạt tới 0, hình như âm thanh máy của móc hệ thống thu thập năng lượng chính trực đã lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tiện tay cứu người cùng lắm là cộng thêm 100 điểm năng lượng chính trực mà thôi, nguồn năng lượng khác để tăng điểm năng lượng chính trực, có thể là sự sùng bái của tên thiểu năng trí tuệ này... hoặc là tình yêu?
"Ơn cứu mạng, không có gì để báo đáp, tôi có thể lấy thân báo đáp không?"
Đúng rồi, không thể nghi ngờ, chính là "tình yêu".
Tình yêu tới quá nhanh....... Cuối cùng thì Phượng Hoàn không nhịn được nữa, đá văng chàng trai sang một bên.
Thiểu năng trí tuệ!
Tuy cô nàng sẽ khoan dung với một khuôn mặt đẹp, nhưng cũng chỉ trong giới hạn.
"Đừng cho rằng ta không biết cô đang nghĩ cái gì, thu lại cái nhếch mép 15°, cười trên nỗi đau của người khác đi, nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
Biết tiểu công trúa thích xé X đã tức giận, Đường Hoan vội vàng bày ra dáng vẻ đàng hoàng, giả vờ ngắm phong cảnh khi đang bay trên không trung.
Ban đầu, Phượng Hoàng muốn tới khoa ngoại thương để báo danh nhưng sau khi gặp phải thiểu năng trí tuệ trên đường, cô nàng đã hoàn toàn đánh mất tâm trạng thoải mái, nhàn nhã khi sắp gây chuyện.
"Cô không đi báo danh nữa hả?" Sao tự nhiên lại quay về?
"Buồn ngủ, về ngủ." - Phượng Hoàng trả lời cực kỳ tùy hứng.
Khi màn đêm buông xuống, Đường Hoan nhớ tới nhiệm vụ của mình, vì thế, cô nghiêm túc thương lượng với hệ thống rác rưởi: "Tiểu rác rưởi..."
[Cô nói ai?] Cô mới là rác rưởi.
"A, tôi nói nhầm, tiểu hệ thống khả ái, cậu có thể tiết lộ trước với tôi tình huống của thế giới nhiệm vụ tiếp theo, để tôi suy nghĩ xem có nên làm hay không, được không?"
Hệ thống rác rưởi ngày càng thích "hố cha", lần nào nhân vật của cô cũng là một bia đỡ đạn phải lao lực còn không có kết quả tốt, vả lại, cũng đã trải qua hai thế giới nhiệm vụ, có thể sống thêm hai tháng thì sống hai tháng là được rồi.
[Cô muốn lùi bước?] - Hệ thống có chút căng thẳng.
Ký chủ rác rưởi không có chí tiến thủ, trong thế giới nhiệm vụ thì muốn chết, ở thế giới thật thì cũng không quá muốn sống, phải làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp!
[Thế giới sau, khái quát trong một câu: "Cậu là mắt của tôi".]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.