Chương 110: Tiểu "công trúa" Phượng Hoàng thích xé X (2)
Long Cửu Gia
30/05/2019
Phượng Hoàng chuyển chuyên ngành từ y sang ngoại thương cực kỳ thuận lợi. Khi cô nàng rời đi, còn có người tới ngăn cản, chính là những người cuồng y học đã chứng kiến cô nàng giải phẫu, họ hy vọng cô nàng có thể tiếp tục học y, trở thành một người tỏa sáng trong lĩnh vực này.
Sau đó, họ bị Phượng Hoàng đá văng ra: Thiểu năng trí tuệ!
Đối với Phượng Hoàng, sinh viên khoa y toàn một đám mọt sách, cả ngày chìm đắm trong giải phẫu, cực kỳ không thú vị.
Cô nàng thích một nơi khiến cô nàng có thể thoải mái gây chuyện!
Ví dụ như khoa ngoại thương, ví dụ như nghệ thuật....
Nơi nào hay xé bức thì nơi đó thích hợp với tiểu công trúa Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng là tiêu biểu của kiểu người kiêu ngạo, ương bướng, tự đại. Trước kia, cô nàng cảm thấy mình quá thông minh nên không thích giao tiếp với nhân loại ngu xuẩn, bây giờ bị ép, bất đắc dĩ phải dùng thân xác này, cô nàng nhất định sẽ đạp loài người đần độn xuống lòng bàn chân mình.
Cô nàng muốn hô mưa gọi gió! Muốn lật tay là mây, úp tay là mưa! Muốn làm gì thì làm đó!
Muốn...
Hửm?
Đang trên đường tới khoa ngoại thương báo danh thì Phượng Hoàng đột ngột đá phải thứ gì đó, vì thế, cô nàng cúi đầu nhìn xuống.
Là một người.
Người ngất xỉu.
Người bệnh ngất xỉu.
Người bị bệnh tim ngất xỉu.
Mặt trắng bệch, môi tím tái, Phượng Hoàng liếc mắt một cái là có thể kết luận. Sau đó, cô nàng cực kỳ không đạo đức, tiện chân đá người ta sang một bên, định tiếp tục đi tiếp.
Nhưng, Đường Hoan lại bày ra dáng vẻ cực kỳ đáng thương, mắt đầy trông mong, dừng lại trước mặt cô nàng...
"Phượng Hoàng, cứu hắn đi mà."
Đường Hoan biết, khi bệnh tim tái phát sẽ bất lực thế nào, cô đồng cảm như chính mình bị vậy. Ký ức về cảm giác không thể hô hấp trong thế giới trước vẫn còn rất mới mẻ với cô.
Phượng Hoàn nhíu mày.
Nếu là người khác cầu xin, tiểu công trúa thích xé X sẽ không thèm liếc mắt lấy một cái, nhưng, đây lại là cô gái thiểu năng trí tuệ vẫn luôn sống nương tựa với cô nàng, đã vậy trông cô còn như sắp khóc đến nơi...
Thôi, được rồi.
Đường Hoan lập tức thu hồi vẻ mặt đáng thương, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải cảm thán!
Phượng Hoàng:......
Hiếm khi cô nàng phải á khẩu thế này.
Bày ra dáng vẻ bề trên nhìn xuống kẻ dưới[1], Phượng Hoàng khom người kiểm tra con ma ốm đen đủi vừa bị mình đá sang một bên. Là một chàng trai có tướng mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, tóm lại, nhan sắc này đáng để cứu một lần.
[1]hu tôn hàng quý(纡尊降贵): người có địa vị cao nhân nhượng/cúi đầu với người có đại vị thấp. Ở đây, Phượng Hoàng "cúi đầu" theo đúng nghĩa đen nên Diệp mỗ dịch như vậy.
"Sắp chết rồi." - Mặt không cảm xúc, Phượng Hoàng nói.
"Nhưng tôi biết là cô cực kỳ lợi hại, chắc chắn có cách cứu sống người ta!" - Đường Hoan liều mạng nói những lời dễ nghe.
Phượng Hoàng hưởng thụ, híp híp mắt.
Bỗng nhiên, cổ tay trái của cô nàng hiện lên đồ án hình đóa hoa, rồi sau đó chẳng biết Phượng Hoàng lấy từ đâu ra một bình thuốc, cô nàng mở miệng chàng trai rồi rót thẳng thuốc vào.
Ngồi xổm một lúc, người vẫn không tỉnh, Phượng Hoàng lập tức mất kiên nhẫn, vỗ vào mặt chàng trai môi hồng răng trắng mấy phát, nhưng, nể tình chàng trai có một khuôn mặt đẹp, cô nàng không ra tay quá mạnh.
Cuối cùng, người đang nằm trên đất cũng từ từ tỉnh lại. Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt mất kiên nhẫn, nếu cậu không nhầm thì người cứu cậu cực kỳ ghét bỏ cậu, cứ như thể cô nàng không hề cam tâm tình nguyện vậy.
Thấy người tỉnh rồi, Phượng Hoàng định đứng dậy bỏ đi, ai ngờ vừa mới đứng lên, chàng trai đã lập tức ôm chân cô nàng. Cậu còn rất yếu nhưng vẫn cố ôm chặt lấy chân Phượng Hoàng không buông: "Là bạn cứu tôi, bạn không thể đi!"
Phượng Hoàng:......
????
Cái thể loại thiểu năng trí tuệ gì thế này?
Đường Hoan cũng sững sờ.
"Bạn học, bạn có tin vào tình yêu sét đánh không?" - Chàng trai bám chân Phượng Hoàng để bò dậy, nghiêm túc nói.
Bay trong không trung, Đường Hoan nhìn khuôn mặt tạm coi là thanh tú kia, bắt đầu trầm tư....... Không ngờ, khuôn mặt cô lại có ngày khiến người khác yêu ngay từ lần gặp đầu tiên! Rốt cuộc là vì không có đạo đức hay mù thẩm mỹ, hay là tỉ lệ nam nữ đã mất cân bằng đến mức độ này?
Sau đó, họ bị Phượng Hoàng đá văng ra: Thiểu năng trí tuệ!
Đối với Phượng Hoàng, sinh viên khoa y toàn một đám mọt sách, cả ngày chìm đắm trong giải phẫu, cực kỳ không thú vị.
Cô nàng thích một nơi khiến cô nàng có thể thoải mái gây chuyện!
Ví dụ như khoa ngoại thương, ví dụ như nghệ thuật....
Nơi nào hay xé bức thì nơi đó thích hợp với tiểu công trúa Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng là tiêu biểu của kiểu người kiêu ngạo, ương bướng, tự đại. Trước kia, cô nàng cảm thấy mình quá thông minh nên không thích giao tiếp với nhân loại ngu xuẩn, bây giờ bị ép, bất đắc dĩ phải dùng thân xác này, cô nàng nhất định sẽ đạp loài người đần độn xuống lòng bàn chân mình.
Cô nàng muốn hô mưa gọi gió! Muốn lật tay là mây, úp tay là mưa! Muốn làm gì thì làm đó!
Muốn...
Hửm?
Đang trên đường tới khoa ngoại thương báo danh thì Phượng Hoàng đột ngột đá phải thứ gì đó, vì thế, cô nàng cúi đầu nhìn xuống.
Là một người.
Người ngất xỉu.
Người bệnh ngất xỉu.
Người bị bệnh tim ngất xỉu.
Mặt trắng bệch, môi tím tái, Phượng Hoàng liếc mắt một cái là có thể kết luận. Sau đó, cô nàng cực kỳ không đạo đức, tiện chân đá người ta sang một bên, định tiếp tục đi tiếp.
Nhưng, Đường Hoan lại bày ra dáng vẻ cực kỳ đáng thương, mắt đầy trông mong, dừng lại trước mặt cô nàng...
"Phượng Hoàng, cứu hắn đi mà."
Đường Hoan biết, khi bệnh tim tái phát sẽ bất lực thế nào, cô đồng cảm như chính mình bị vậy. Ký ức về cảm giác không thể hô hấp trong thế giới trước vẫn còn rất mới mẻ với cô.
Phượng Hoàn nhíu mày.
Nếu là người khác cầu xin, tiểu công trúa thích xé X sẽ không thèm liếc mắt lấy một cái, nhưng, đây lại là cô gái thiểu năng trí tuệ vẫn luôn sống nương tựa với cô nàng, đã vậy trông cô còn như sắp khóc đến nơi...
Thôi, được rồi.
Đường Hoan lập tức thu hồi vẻ mặt đáng thương, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải cảm thán!
Phượng Hoàng:......
Hiếm khi cô nàng phải á khẩu thế này.
Bày ra dáng vẻ bề trên nhìn xuống kẻ dưới[1], Phượng Hoàng khom người kiểm tra con ma ốm đen đủi vừa bị mình đá sang một bên. Là một chàng trai có tướng mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, tóm lại, nhan sắc này đáng để cứu một lần.
[1]hu tôn hàng quý(纡尊降贵): người có địa vị cao nhân nhượng/cúi đầu với người có đại vị thấp. Ở đây, Phượng Hoàng "cúi đầu" theo đúng nghĩa đen nên Diệp mỗ dịch như vậy.
"Sắp chết rồi." - Mặt không cảm xúc, Phượng Hoàng nói.
"Nhưng tôi biết là cô cực kỳ lợi hại, chắc chắn có cách cứu sống người ta!" - Đường Hoan liều mạng nói những lời dễ nghe.
Phượng Hoàng hưởng thụ, híp híp mắt.
Bỗng nhiên, cổ tay trái của cô nàng hiện lên đồ án hình đóa hoa, rồi sau đó chẳng biết Phượng Hoàng lấy từ đâu ra một bình thuốc, cô nàng mở miệng chàng trai rồi rót thẳng thuốc vào.
Ngồi xổm một lúc, người vẫn không tỉnh, Phượng Hoàng lập tức mất kiên nhẫn, vỗ vào mặt chàng trai môi hồng răng trắng mấy phát, nhưng, nể tình chàng trai có một khuôn mặt đẹp, cô nàng không ra tay quá mạnh.
Cuối cùng, người đang nằm trên đất cũng từ từ tỉnh lại. Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt mất kiên nhẫn, nếu cậu không nhầm thì người cứu cậu cực kỳ ghét bỏ cậu, cứ như thể cô nàng không hề cam tâm tình nguyện vậy.
Thấy người tỉnh rồi, Phượng Hoàng định đứng dậy bỏ đi, ai ngờ vừa mới đứng lên, chàng trai đã lập tức ôm chân cô nàng. Cậu còn rất yếu nhưng vẫn cố ôm chặt lấy chân Phượng Hoàng không buông: "Là bạn cứu tôi, bạn không thể đi!"
Phượng Hoàng:......
????
Cái thể loại thiểu năng trí tuệ gì thế này?
Đường Hoan cũng sững sờ.
"Bạn học, bạn có tin vào tình yêu sét đánh không?" - Chàng trai bám chân Phượng Hoàng để bò dậy, nghiêm túc nói.
Bay trong không trung, Đường Hoan nhìn khuôn mặt tạm coi là thanh tú kia, bắt đầu trầm tư....... Không ngờ, khuôn mặt cô lại có ngày khiến người khác yêu ngay từ lần gặp đầu tiên! Rốt cuộc là vì không có đạo đức hay mù thẩm mỹ, hay là tỉ lệ nam nữ đã mất cân bằng đến mức độ này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.