Chương 5
Ti Duy
29/10/2019
Quay trở lại lớp học Giai Nghi vẫn cảm thấy kì quái, cô không xuất hiện
nhưng có vẻ như cốt truyện vẫn không thay đổi nhỉ, hẳn là đã có nữ phụ
thay mới thay thế vị trí của cô đi, nhưng mà cũng không sao cả, không
làm nữ chính cũng được nhưng cô đây vẫn không muốn làm cái nữ phụ chết
sớm kia đâu, cô còn chưa hưởng thụ đủ tình cảm của gia đình đâu.
Nói rồi cô hướng mắt nhìn về phía Trầm Ngư, ánh mắt không còn tia hứng thú nữa và thay vào đó là lạnh nhạt, so với chơi đùa với ả mình vẫn là yêu quý gia đình hơn đi, dù sao ả cũng là nữ chính càng ít tiếp xúc càng tốt nếu không lại bị đám động dục kia để ý, thật là phiền a.
Trong khi cô đang nhìn nữ chính thì cũng có một người khác đang nhìn cô, anh ta chính là người con trai ở hành lang lúc nãy, anh nhìn cô với đô mắt tò mò, nhớ lại lúc đó, lúc Trần Hạo Nhiên tỏ tình với Trầm Ngư anh nhìn thấy trong mắt cô đầy hứng thú nhưng sau khi Trầm Ngư từ chối thì ánh mắt cô hiện lên vẻ nghi hoặc sau đó quay người rời đi, anh không khỏi cảm thấy kì lạ sao cô lại biết họ sẽ ở đây, và cái biểu cảm kia làm cho anh cảm thấy khó hiểu, anh không nhìn ra được cô đang nghĩ gì, chưa người nào khiến cho anh có cảm giác như vậy, trước khi cô quay người đi như có như không anh thấy cô thoáng nhìn về phía anh khiến anh không khỏi bàng hoàng, chỗ anh đứng có thể nhìn thấy cô và hai người phía dưới nhưng họ lại không thể thấy anh nhưng cô lại có thể cảm nhận được. Khi cô đi được khoảng hai phút sau anh mới trấn tĩnh lại khẽ nói “ Thật.... thú vị” sau đó cũng xoay người rời đi.
Như cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng mình cô lập tức quay lại, đây cũng được coi là giác quan thứ sáu của sát thủ đi, nhưng không thấy ánh mắt nào cả chỉ có một người đang gục xuống bàn ngủ ở hướng đó, cô lắng nghe kĩ thì cảm nhận được hơi thở đều đều của người đó “ Kì lạ mình cảm giác có ai đó đang nhìn mà, hay là lâu quá không sử dụng nên cảm nhận sai rồi, về phải luyện tập kĩ hơn mới được.”
Khi cô vừa quay đi anh cũng vừa mở mắt, trong lòng không ngừng kêu than “ Nếu như mình phản ứng chậm một chút thì có lẽ đã bị phát hiện rồi, đây là vị tiểu thư sống trong nhung lụa kia sao, thật không tin nổi.”
Sau khi tan học cô phóng xe đến một nhà hàng năm sao để dùng bữa, vì hôm nay ba mẹ cùng anh hai phải dự tiệc làm ăn với đối tác nên cô không muốn đi theo, cô ngồi ở một nơi khuất bóng gần cửa sổ ít người để ý, từ đây nhìn thẳng ra sẽ thấy vườn hoa hồng đỏ thẫm được cắt tỉa và chăm sóc cẩn thận, ở giữa còn có một hồ nước, chọn món xong cô nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt nhìn về hàng hoa hồng bên dưới, anh ta cũng thích hoa hồng nhỉ, con trai mà thích hoa hồng chỉ có mình anh ta thôi. Người cô đang nhắc đến chính là người đã giết ba mẹ cô, đáng lẽ cô nên nhận ra sớm hơn sau cái vẻ ngoài đẹp đẽ đó của anh thì toàn thân anh đầy những gai nhọn, hừ, ba mẹ cô đối tốt với anh như thế nhưng họ lại bị anh giết chết, nực cười.
Nhờ có anh mà những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cô phải trải qua trong các cuộc huấn luyện tàn ác nhất, vào năm sinh nhật mười sáu tuổi cô dã chính tay giết chết đồng đội của mình vì chỉ có một người có thể sống sót và cô không muốn chết, mọi chuyện cứ thế xảy ra vượt qua tầm kiểm soát của cô. Chìm đắm trong những mảnh kí ức ấy một lúc thì cô cũng định thần trở lại, các món ăn cũng được dọn lên, sau khi dùng xong bữa, nói đúng hơn là ngắm xong bữa ăn thì cô cầm ly rượu vang lắc nhẹ một cách ưu nhã, bởi vì các món ăn này không hợp khẩu vị của cô, kiếp trước cô cũng kén ăn nhưng không đến nỗi còn bây giờ thì thà chết đói chứ không ăn những món mình ghét. Ánh mắt cô vô định nhìn lên bầu trời, cô không suy nghĩ gì cả, anh mắt mông lung không điểm tựa, trên người toả ra loại cảm giác cô đơn khiến cho một người nào đó ở tầng trên đang nhìn cô cũng có cảm giác không thoải mái, từ khi cô bước vào cửa trên người cô như có một sức hút nào đoa khiến cho hắn-Bạch Hàn phải dõi theo cô, khi thấy cô ánh mắt cô anh không khỏi tò mò chuyện gì đã xảy ra với cô khiến cô buồn như vậy, nỗi buồn ấy tựa như không thể nào xoá mờ được.
Hắn dâng lên cảm giác muốn bảo vệ cô, muốn cô thuộc về mình, chắc hắn đã trúng tiếng sét ái tình trong truyền thuyết đi.
Nói rồi cô hướng mắt nhìn về phía Trầm Ngư, ánh mắt không còn tia hứng thú nữa và thay vào đó là lạnh nhạt, so với chơi đùa với ả mình vẫn là yêu quý gia đình hơn đi, dù sao ả cũng là nữ chính càng ít tiếp xúc càng tốt nếu không lại bị đám động dục kia để ý, thật là phiền a.
Trong khi cô đang nhìn nữ chính thì cũng có một người khác đang nhìn cô, anh ta chính là người con trai ở hành lang lúc nãy, anh nhìn cô với đô mắt tò mò, nhớ lại lúc đó, lúc Trần Hạo Nhiên tỏ tình với Trầm Ngư anh nhìn thấy trong mắt cô đầy hứng thú nhưng sau khi Trầm Ngư từ chối thì ánh mắt cô hiện lên vẻ nghi hoặc sau đó quay người rời đi, anh không khỏi cảm thấy kì lạ sao cô lại biết họ sẽ ở đây, và cái biểu cảm kia làm cho anh cảm thấy khó hiểu, anh không nhìn ra được cô đang nghĩ gì, chưa người nào khiến cho anh có cảm giác như vậy, trước khi cô quay người đi như có như không anh thấy cô thoáng nhìn về phía anh khiến anh không khỏi bàng hoàng, chỗ anh đứng có thể nhìn thấy cô và hai người phía dưới nhưng họ lại không thể thấy anh nhưng cô lại có thể cảm nhận được. Khi cô đi được khoảng hai phút sau anh mới trấn tĩnh lại khẽ nói “ Thật.... thú vị” sau đó cũng xoay người rời đi.
Như cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng mình cô lập tức quay lại, đây cũng được coi là giác quan thứ sáu của sát thủ đi, nhưng không thấy ánh mắt nào cả chỉ có một người đang gục xuống bàn ngủ ở hướng đó, cô lắng nghe kĩ thì cảm nhận được hơi thở đều đều của người đó “ Kì lạ mình cảm giác có ai đó đang nhìn mà, hay là lâu quá không sử dụng nên cảm nhận sai rồi, về phải luyện tập kĩ hơn mới được.”
Khi cô vừa quay đi anh cũng vừa mở mắt, trong lòng không ngừng kêu than “ Nếu như mình phản ứng chậm một chút thì có lẽ đã bị phát hiện rồi, đây là vị tiểu thư sống trong nhung lụa kia sao, thật không tin nổi.”
Sau khi tan học cô phóng xe đến một nhà hàng năm sao để dùng bữa, vì hôm nay ba mẹ cùng anh hai phải dự tiệc làm ăn với đối tác nên cô không muốn đi theo, cô ngồi ở một nơi khuất bóng gần cửa sổ ít người để ý, từ đây nhìn thẳng ra sẽ thấy vườn hoa hồng đỏ thẫm được cắt tỉa và chăm sóc cẩn thận, ở giữa còn có một hồ nước, chọn món xong cô nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt nhìn về hàng hoa hồng bên dưới, anh ta cũng thích hoa hồng nhỉ, con trai mà thích hoa hồng chỉ có mình anh ta thôi. Người cô đang nhắc đến chính là người đã giết ba mẹ cô, đáng lẽ cô nên nhận ra sớm hơn sau cái vẻ ngoài đẹp đẽ đó của anh thì toàn thân anh đầy những gai nhọn, hừ, ba mẹ cô đối tốt với anh như thế nhưng họ lại bị anh giết chết, nực cười.
Nhờ có anh mà những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cô phải trải qua trong các cuộc huấn luyện tàn ác nhất, vào năm sinh nhật mười sáu tuổi cô dã chính tay giết chết đồng đội của mình vì chỉ có một người có thể sống sót và cô không muốn chết, mọi chuyện cứ thế xảy ra vượt qua tầm kiểm soát của cô. Chìm đắm trong những mảnh kí ức ấy một lúc thì cô cũng định thần trở lại, các món ăn cũng được dọn lên, sau khi dùng xong bữa, nói đúng hơn là ngắm xong bữa ăn thì cô cầm ly rượu vang lắc nhẹ một cách ưu nhã, bởi vì các món ăn này không hợp khẩu vị của cô, kiếp trước cô cũng kén ăn nhưng không đến nỗi còn bây giờ thì thà chết đói chứ không ăn những món mình ghét. Ánh mắt cô vô định nhìn lên bầu trời, cô không suy nghĩ gì cả, anh mắt mông lung không điểm tựa, trên người toả ra loại cảm giác cô đơn khiến cho một người nào đó ở tầng trên đang nhìn cô cũng có cảm giác không thoải mái, từ khi cô bước vào cửa trên người cô như có một sức hút nào đoa khiến cho hắn-Bạch Hàn phải dõi theo cô, khi thấy cô ánh mắt cô anh không khỏi tò mò chuyện gì đã xảy ra với cô khiến cô buồn như vậy, nỗi buồn ấy tựa như không thể nào xoá mờ được.
Hắn dâng lên cảm giác muốn bảo vệ cô, muốn cô thuộc về mình, chắc hắn đã trúng tiếng sét ái tình trong truyền thuyết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.