Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính
Chương 28:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
19/03/2023
Mộc Trạch Tê vừa bước vào cổng trường, không nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt truyền đến từ xa sau lưng, không lâu sau tiếng còi cảnh sát và tiếng xe cứu thương trở nên hỗn loạn.
Bởi vì chuyện học phí hôn thứ sáu nên trong lớp có rất nhiều tin đồn.
Mộc Trạch Tê đến lớp, cả lớp ồn ào hỗn loạn lập tức im lặng, mỗi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc Trạch Tê.
Mặc dù cuối tuần này Mộc Trạch Tê đã chuẩn bị tinh thần cho mình vô số lần, nhưng khi chân chính đối mặt, cô vẫn sợ, rất sợ. Cô siết chặt tay mình.
"Chào buổi sáng." Một giọng nói trầm thấp lại dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.
Thoáng cái đã phá vỡ cảm giác ngột ngạt này.
Mộc Trạch Tê theo bản năng vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa cô đã đụng vào ngực Nghiêm Kỷ.
Mùi xà phòng và mùi hương nam tính nhẹ nhàng, thanh mát trên người thiếu niên xông vào khoang mũi Mộc Trạch Tê...
Vương Khiết vội vàng đến lớp và thông báo La Nam Nam bị tai nạn xe nghiêm trọng trên đường đến trường vào buổi sáng, tình trạng vẫn không rõ.
Nhất thời lớp học xôn xao, Mộc Trạch Tê rất kinh ngạc, gần như cùng lúc với khi cô đến trường.
Tiết đọc sớm kết thúc với sự lặp lại liên tục của Vương Khiết về an toàn giao thông.
Tiết học cuối cùng sáng nay là tiết thể dục, lớp 1 và lớp 2 học chung một lớp, nên đã có một trận đấu bóng rổ hữu nghị.
Sân bóng tràn ngập tiếng reo hò, tiếng la hét của các nữ sinh. Người hấp dẫn người nhất đương nhiên là Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tê ngồi trên bậc thang lẳng lặng nhìn Nghiêm Kỷ, bình thường anh khiến cho người ta có cảm giác thân thiện mà điềm tĩnh, khi học anh thường đeo kính gọng bạc càng làm cho anh trở nên nhã nhặn và nho nhã hơn, nhưng thực ra sức bền khi vận động của anh cực tốt.
Đội đối phương luôn phòng ngự chặt chẽ, nhưng không chịu nổi tốc độ di chuyển nhanh nhẹn của anh.
Dẫn bóng hoàn hảo, ném rổ chính xác. Gây ra một trận tiếng la hét.
Anh là thiếu niên sáng ngời mà ưu tú, trên người tỏa ra hào quang lấp lánh đôi khi khiến cô không dám tới gần. Đây là cảm giác bây giờ của Mộc Trạch Tê.
Sau giờ học.
Một đám thiếu niên trẻ tuổi đều đói meo, tụm năm tụm ba cùng nhau đi ăn cơm. Vẫn còn một số người đang nghỉ ngơi.
Mộc Trạch Tê xách hộp cơm chậm rãi đi tới chỗ Nghiêm Kỷ.
Nam sinh chơi bóng rất tiêu hao thể lực, chơi bóng xong là cởi áo ra chỉ còn lại một cái áo thun vén vạt áo lên để quạt gió. Nam sinh không thích mang theo khăn giấy, cả một đám đều dùng tay lau mồ hôi.
Mộc Trạch Tê ném gói khăn giấy cho lớp trưởng lớp 2 Vương Đại Hữu, hắn cảm kích nhận lấy, lớn tiếng cảm ơn: "Trạch Tê, cậu giúp tôi rất nhiều! Cám ơn!”
Lập tức, một đám nam sinh như được cứu tinh mà chia khăn giấy.
Mộc Trạch Tê gật đầu cười cười tỏ vẻ không có gì, lướt qua đám người đầy mùi mồ hôi.
Mộc Trạch Tê cố gắng nâng lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, chậm rãi đi tới trước mặt Nghiêm Kỷ.
Vừa định đưa cho Nghiêm Kỷ một gói khăn giấy nhỏ, lại phát hiện Nghiêm Kỷ hình như không đổ mồ hôi, anh vẫn mặc đồng phục thể thao dài tay màu trắng xanh, che kín mít.
Khăn giấy vươn ra lại thu về, đầu cũng không dám ngẩng quá cao, cô nhẹ giọng nói với Nghiêm Kỷ: "Nghiêm Kỷ, cám ơn cậu tuần trước đã đưa tôi về. Còn có..."
Còn có sáng nay giải vây cho cô...
Trong mắt Nghiêm Kỷ ẩn chứa suy nghĩ không rõ, thu hết vẻ đẹp buồn bã cụp mi rũ mắt của Mộc Trạch Tê vào trong mắt.
Anh đã đọc bài viết trong hộp thư nháp, vốn ban đầu không muốn nói chuyện với người phụ nữ như vậy.
Nhưng sáng nay khi đến lớp, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của cô tái nhợt đến không chút huyết sắc, túm lấy váy nhỏ luống cuống đứng ở đó, anh lại động lòng trắc ẩn.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cũng không tốn chút sức nào.”
Mộc Trạch Tê hít sâu vài hơi, ấp úng vài lần, sau đó lấy ra hộp thức ăn màu xanh đậm ra nâng lên bằng hai tay.
"Tôi còn cùng mẹ làm chút đồ ăn, tôi hy vọng cậu có thể nếm thử nó. Chỉ cần nếm thử vài miếng là được.”
Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn dáng vẻ cẩn thận của Mộc Trạch Tê, dáng vẻ đáng thương không chịu nổi.
Anh thở dài, nghĩ cứ nhận là được rồi, anh gật đầu: "Để đó đi.”
Thấy Nghiêm Kỷ đồng ý nhận, trong lòng Mộc Trạch Tê buông lỏng, đặt hộp thức ăn xuống ở bên cạnh anh, khẽ cười rồi rời đi.
Nghiêm Kỷ xách hộp thức ăn chuẩn bị trở lại lớp học, nửa đường gặp phải tình huống bất ngờ, không tiện mang theo hộp thức ăn qua đó, nên mời một bạn học lớp 2 giúp mang về lớp.
Bởi vì chuyện học phí hôn thứ sáu nên trong lớp có rất nhiều tin đồn.
Mộc Trạch Tê đến lớp, cả lớp ồn ào hỗn loạn lập tức im lặng, mỗi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc Trạch Tê.
Mặc dù cuối tuần này Mộc Trạch Tê đã chuẩn bị tinh thần cho mình vô số lần, nhưng khi chân chính đối mặt, cô vẫn sợ, rất sợ. Cô siết chặt tay mình.
"Chào buổi sáng." Một giọng nói trầm thấp lại dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.
Thoáng cái đã phá vỡ cảm giác ngột ngạt này.
Mộc Trạch Tê theo bản năng vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa cô đã đụng vào ngực Nghiêm Kỷ.
Mùi xà phòng và mùi hương nam tính nhẹ nhàng, thanh mát trên người thiếu niên xông vào khoang mũi Mộc Trạch Tê...
Vương Khiết vội vàng đến lớp và thông báo La Nam Nam bị tai nạn xe nghiêm trọng trên đường đến trường vào buổi sáng, tình trạng vẫn không rõ.
Nhất thời lớp học xôn xao, Mộc Trạch Tê rất kinh ngạc, gần như cùng lúc với khi cô đến trường.
Tiết đọc sớm kết thúc với sự lặp lại liên tục của Vương Khiết về an toàn giao thông.
Tiết học cuối cùng sáng nay là tiết thể dục, lớp 1 và lớp 2 học chung một lớp, nên đã có một trận đấu bóng rổ hữu nghị.
Sân bóng tràn ngập tiếng reo hò, tiếng la hét của các nữ sinh. Người hấp dẫn người nhất đương nhiên là Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tê ngồi trên bậc thang lẳng lặng nhìn Nghiêm Kỷ, bình thường anh khiến cho người ta có cảm giác thân thiện mà điềm tĩnh, khi học anh thường đeo kính gọng bạc càng làm cho anh trở nên nhã nhặn và nho nhã hơn, nhưng thực ra sức bền khi vận động của anh cực tốt.
Đội đối phương luôn phòng ngự chặt chẽ, nhưng không chịu nổi tốc độ di chuyển nhanh nhẹn của anh.
Dẫn bóng hoàn hảo, ném rổ chính xác. Gây ra một trận tiếng la hét.
Anh là thiếu niên sáng ngời mà ưu tú, trên người tỏa ra hào quang lấp lánh đôi khi khiến cô không dám tới gần. Đây là cảm giác bây giờ của Mộc Trạch Tê.
Sau giờ học.
Một đám thiếu niên trẻ tuổi đều đói meo, tụm năm tụm ba cùng nhau đi ăn cơm. Vẫn còn một số người đang nghỉ ngơi.
Mộc Trạch Tê xách hộp cơm chậm rãi đi tới chỗ Nghiêm Kỷ.
Nam sinh chơi bóng rất tiêu hao thể lực, chơi bóng xong là cởi áo ra chỉ còn lại một cái áo thun vén vạt áo lên để quạt gió. Nam sinh không thích mang theo khăn giấy, cả một đám đều dùng tay lau mồ hôi.
Mộc Trạch Tê ném gói khăn giấy cho lớp trưởng lớp 2 Vương Đại Hữu, hắn cảm kích nhận lấy, lớn tiếng cảm ơn: "Trạch Tê, cậu giúp tôi rất nhiều! Cám ơn!”
Lập tức, một đám nam sinh như được cứu tinh mà chia khăn giấy.
Mộc Trạch Tê gật đầu cười cười tỏ vẻ không có gì, lướt qua đám người đầy mùi mồ hôi.
Mộc Trạch Tê cố gắng nâng lên một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, chậm rãi đi tới trước mặt Nghiêm Kỷ.
Vừa định đưa cho Nghiêm Kỷ một gói khăn giấy nhỏ, lại phát hiện Nghiêm Kỷ hình như không đổ mồ hôi, anh vẫn mặc đồng phục thể thao dài tay màu trắng xanh, che kín mít.
Khăn giấy vươn ra lại thu về, đầu cũng không dám ngẩng quá cao, cô nhẹ giọng nói với Nghiêm Kỷ: "Nghiêm Kỷ, cám ơn cậu tuần trước đã đưa tôi về. Còn có..."
Còn có sáng nay giải vây cho cô...
Trong mắt Nghiêm Kỷ ẩn chứa suy nghĩ không rõ, thu hết vẻ đẹp buồn bã cụp mi rũ mắt của Mộc Trạch Tê vào trong mắt.
Anh đã đọc bài viết trong hộp thư nháp, vốn ban đầu không muốn nói chuyện với người phụ nữ như vậy.
Nhưng sáng nay khi đến lớp, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của cô tái nhợt đến không chút huyết sắc, túm lấy váy nhỏ luống cuống đứng ở đó, anh lại động lòng trắc ẩn.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cũng không tốn chút sức nào.”
Mộc Trạch Tê hít sâu vài hơi, ấp úng vài lần, sau đó lấy ra hộp thức ăn màu xanh đậm ra nâng lên bằng hai tay.
"Tôi còn cùng mẹ làm chút đồ ăn, tôi hy vọng cậu có thể nếm thử nó. Chỉ cần nếm thử vài miếng là được.”
Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn dáng vẻ cẩn thận của Mộc Trạch Tê, dáng vẻ đáng thương không chịu nổi.
Anh thở dài, nghĩ cứ nhận là được rồi, anh gật đầu: "Để đó đi.”
Thấy Nghiêm Kỷ đồng ý nhận, trong lòng Mộc Trạch Tê buông lỏng, đặt hộp thức ăn xuống ở bên cạnh anh, khẽ cười rồi rời đi.
Nghiêm Kỷ xách hộp thức ăn chuẩn bị trở lại lớp học, nửa đường gặp phải tình huống bất ngờ, không tiện mang theo hộp thức ăn qua đó, nên mời một bạn học lớp 2 giúp mang về lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.