Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính
Chương 29:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
19/03/2023
Lâm Thi Vũ gửi lại tiền cho mẹ, lại trả tiền lần trước đập vỡ máy tính. Đêm nay mới được thanh toán tiền lương, chỉ không ăn một bữa trưa mà thôi, cô ấy vẫn chịu đựng được.
Cho nên cô ấy mới về lớp sớm làm bài tập, nhưng lại nhìn thấy trên bàn mình có một hộp thức ăn.
Các bạn cùng lớp nói với cô ấy một bạn học lớp 2 mang nó đến và đặt trên bàn của cô ấy, bảo hình như là Nghiêm Kỷ cho.
Lâm Thi Vũ sửng sốt, Nghiêm Kỷ nhận ra gần đây mình đang khó khăn?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thi Vũ ửng đỏ, cảm thấy hơi xấu hổ. Cô ấy yên lặng ngồi xuống, vừa mở hộp thức ăn ra thì bị thức ăn đầy màu sắc hương vị bên trong làm cho ngây người.
Một loại ấm áp lây nhiễm Lâm Thi Vũ.
Buổi sáng mẹ hầm canh nói bà nội bị đau chân, Mộc Trạch Tê liền gọi điện thoại cho bà nội, mặc dù bà nội nói không có gì, nhưng Mộc Trạch Tê luôn có cảm giác bất an.
Khi cô đói trở lại lớp học, thì nhìn thấy Lâm Thi Vũ đang ăn hộp thức ăn mình đưa cho Nghiêm Kỷ!
"Cậu lấy hộp thức ăn này từ đâu ra?”
Lâm Thi Vũ đắm chìm trong thức ăn ngon, theo bản năng trả lời: "Nghiêm Kỷ cho tôi.”
"Phang" một tiếng, sợi dây nào đó vẫn luôn căng thẳng trong lòng Mộc Trạch Tê đứt ra. Trong đầu kêu ong ong.
Nghiêm Kỷ không thích mình như vậy sao...
Có thể tùy ý đưa tâm ý của mình cho người khác, như thể tâm ý của mình không quan trọng.
Không ai biết trong lòng Mộc Trạch Tê đang không ngừng giãy dụa và dày vò, không ai biết cô đã cần bao nhiêu dũng khí mới dám đưa hộp thức ăn này.
Trong long Mộc Trạch Tê đột nhiên có một loại xúc động tự hủy muốn cá chết lưới rách, chặt đứt hoàn toàn một số ảo tưởng.
Mộc Trạch Tê ngồi trên bồn cầu, tay run rẩy ấn đăng bài viết trong hộp thư nháp...
Mà Nghiêm Kỷ đang nói chuyện với lãnh đạo, thì điện thoại di động đinh một tiếng, anh cầm lên nhìn. Một bài viết về việc Mộc Trạch Tê được bao nuôi được đăng trong tài khoản của Mộc Trạch Tê.
Anh gõ gõ ngón tay thon dài trên giao diện điện thoại: "Cô ấy vẫn làm như vậy.”
Tối hôm đó anh hack vào điện thoại của Mộc Trạch Tê, anh có thể xem và kiểm soát một số chức năng trên giao diện điện thoại của Mộc Trạch Tê.
Nếu Mộc Trạch Tê đăng bài viết kia, nội dung trong bài viết lập tức sẽ thay đổi, mà ảnh chụp của Lâm Thi Vũ cũng sẽ thay thế thành ảnh của Mộc Trạch Tê.
Gậy ông đập lưng ông.
Nghiêm Kỷ mở album ảnh ra, nhìn một tấm ảnh mình chuyển từ điện thoại của Mộc Trạch Tê.
Trong ảnh là thân hình trắng nõn, trong sáng yêu kiều của cô gái hai tay cứng ngắc ngượng ngùng ôm ngực mình, ngực to mềm mại như bóng bay chứa nước, tràn ra từ trong cánh tay trắng nõn.
Núm vú hồng hào hơi lộ ra từ kẽ ngón tay trắng nõn, càng giống như hồng mai lãnh diễm trong khe tuyết trắng, hấp dẫn mê người như bánh kem dâu tây.
Nửa vòng cung duyên dáng nhô lên trên ngực trái còn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ màu đỏ dễ thấy, tô điểm cho bộ ngực như ngọc kiều diễm mà quyến rũ, rất bắt mắt.
Nghiêm Kỷ cảm giác xinh đẹp không tệ, lại có chút bất mãn.
Lẩm bẩm: "Chậc, chụp ảnh này là muốn làm gì đây?" Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt tuấn trở nên u ám: "Hay là, cậu muốn gửi cho ai?”
Mộc Trạch Tê cảm thấy toàn bộ sức lực cả người đều bị rút đi, hồi lâu cũng không đứng dậy được, tim đập thình thịch, cô mơ hồ biết mình phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng.
Ngày này, dường như là một bước ngoặt của số phận.
Mộc Trạch Tê do dự mấy lần mới đi ra ngoài, cô vừa trở lại lớp, trong lớp lại là loại im lặng quỷ dị như vậy.
Mộc Trạch Tê bị loại cảm giác này bức đến hít thở không thông.
Lý Vi đi tới, kéo cô một cái rồi đưa điện thoại cho cô, trực tiếp hỏi: "Mộc Trạch Tê, chỉ số thông minh của cậu bị offline rồi à? Cậu muốn giở trò thì cũng phải che lại chứ!”
Mộc Trạch Tê vừa nhìn, nội dung mình đăng lại là ảnh chụp của mình và tin tức mình được bao dưỡng! Còn có ảnh chụp màn hình cô biên tập tin đồn bịa đặt Lâm Thi Vũ được bao nuôi trên tài khoản của mình!
Tại sao lại như vậy...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê trắng bệch, môi nhiều lần run rẩy mới phát ra âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng như nuốt thủy tinh vỡ: "Cái này... Cái này không phải là tôi đăng..."
Mộc Trạch Tê nói không phải là để phủ nhận việc mình đăng tin đồn bịa đặt, nhưng bài viết đó đúng là do tài khoản của mình đăng...
Trần Triết đè giọng nói: "Xóa bài đi! Càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy nó! Bài viết đó lên top, cậu không nhìn thấy sao? Tôi tìm cậu nửa ngày rồi!”
Mã Văn Lệ lao tới mắng chửi: "Mộc Trạch Tê, mày thật sự quá độc ác! Mày sẽ gặp báo ứng!”
Lý Vi và Trần Triết vội ngăn cản Mã Văn Lệ, bảo cô ấy đừng xúc động.
Lớp trưởng vừa nghe điện thoại xong, rất đau đầu, đi tới bên cạnh nói với Mộc Trạch Tê: "Mộc Trạch Tê, cô Vương Khiết bảo cậu đến văn phòng giảng dạy... Lâm Thi Vũ đã ở đó rồi.”
Không nghĩ tới nhân quả báo ứng lại đến nhanh như vậy...
Cho nên cô ấy mới về lớp sớm làm bài tập, nhưng lại nhìn thấy trên bàn mình có một hộp thức ăn.
Các bạn cùng lớp nói với cô ấy một bạn học lớp 2 mang nó đến và đặt trên bàn của cô ấy, bảo hình như là Nghiêm Kỷ cho.
Lâm Thi Vũ sửng sốt, Nghiêm Kỷ nhận ra gần đây mình đang khó khăn?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thi Vũ ửng đỏ, cảm thấy hơi xấu hổ. Cô ấy yên lặng ngồi xuống, vừa mở hộp thức ăn ra thì bị thức ăn đầy màu sắc hương vị bên trong làm cho ngây người.
Một loại ấm áp lây nhiễm Lâm Thi Vũ.
Buổi sáng mẹ hầm canh nói bà nội bị đau chân, Mộc Trạch Tê liền gọi điện thoại cho bà nội, mặc dù bà nội nói không có gì, nhưng Mộc Trạch Tê luôn có cảm giác bất an.
Khi cô đói trở lại lớp học, thì nhìn thấy Lâm Thi Vũ đang ăn hộp thức ăn mình đưa cho Nghiêm Kỷ!
"Cậu lấy hộp thức ăn này từ đâu ra?”
Lâm Thi Vũ đắm chìm trong thức ăn ngon, theo bản năng trả lời: "Nghiêm Kỷ cho tôi.”
"Phang" một tiếng, sợi dây nào đó vẫn luôn căng thẳng trong lòng Mộc Trạch Tê đứt ra. Trong đầu kêu ong ong.
Nghiêm Kỷ không thích mình như vậy sao...
Có thể tùy ý đưa tâm ý của mình cho người khác, như thể tâm ý của mình không quan trọng.
Không ai biết trong lòng Mộc Trạch Tê đang không ngừng giãy dụa và dày vò, không ai biết cô đã cần bao nhiêu dũng khí mới dám đưa hộp thức ăn này.
Trong long Mộc Trạch Tê đột nhiên có một loại xúc động tự hủy muốn cá chết lưới rách, chặt đứt hoàn toàn một số ảo tưởng.
Mộc Trạch Tê ngồi trên bồn cầu, tay run rẩy ấn đăng bài viết trong hộp thư nháp...
Mà Nghiêm Kỷ đang nói chuyện với lãnh đạo, thì điện thoại di động đinh một tiếng, anh cầm lên nhìn. Một bài viết về việc Mộc Trạch Tê được bao nuôi được đăng trong tài khoản của Mộc Trạch Tê.
Anh gõ gõ ngón tay thon dài trên giao diện điện thoại: "Cô ấy vẫn làm như vậy.”
Tối hôm đó anh hack vào điện thoại của Mộc Trạch Tê, anh có thể xem và kiểm soát một số chức năng trên giao diện điện thoại của Mộc Trạch Tê.
Nếu Mộc Trạch Tê đăng bài viết kia, nội dung trong bài viết lập tức sẽ thay đổi, mà ảnh chụp của Lâm Thi Vũ cũng sẽ thay thế thành ảnh của Mộc Trạch Tê.
Gậy ông đập lưng ông.
Nghiêm Kỷ mở album ảnh ra, nhìn một tấm ảnh mình chuyển từ điện thoại của Mộc Trạch Tê.
Trong ảnh là thân hình trắng nõn, trong sáng yêu kiều của cô gái hai tay cứng ngắc ngượng ngùng ôm ngực mình, ngực to mềm mại như bóng bay chứa nước, tràn ra từ trong cánh tay trắng nõn.
Núm vú hồng hào hơi lộ ra từ kẽ ngón tay trắng nõn, càng giống như hồng mai lãnh diễm trong khe tuyết trắng, hấp dẫn mê người như bánh kem dâu tây.
Nửa vòng cung duyên dáng nhô lên trên ngực trái còn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ màu đỏ dễ thấy, tô điểm cho bộ ngực như ngọc kiều diễm mà quyến rũ, rất bắt mắt.
Nghiêm Kỷ cảm giác xinh đẹp không tệ, lại có chút bất mãn.
Lẩm bẩm: "Chậc, chụp ảnh này là muốn làm gì đây?" Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt tuấn trở nên u ám: "Hay là, cậu muốn gửi cho ai?”
Mộc Trạch Tê cảm thấy toàn bộ sức lực cả người đều bị rút đi, hồi lâu cũng không đứng dậy được, tim đập thình thịch, cô mơ hồ biết mình phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng.
Ngày này, dường như là một bước ngoặt của số phận.
Mộc Trạch Tê do dự mấy lần mới đi ra ngoài, cô vừa trở lại lớp, trong lớp lại là loại im lặng quỷ dị như vậy.
Mộc Trạch Tê bị loại cảm giác này bức đến hít thở không thông.
Lý Vi đi tới, kéo cô một cái rồi đưa điện thoại cho cô, trực tiếp hỏi: "Mộc Trạch Tê, chỉ số thông minh của cậu bị offline rồi à? Cậu muốn giở trò thì cũng phải che lại chứ!”
Mộc Trạch Tê vừa nhìn, nội dung mình đăng lại là ảnh chụp của mình và tin tức mình được bao dưỡng! Còn có ảnh chụp màn hình cô biên tập tin đồn bịa đặt Lâm Thi Vũ được bao nuôi trên tài khoản của mình!
Tại sao lại như vậy...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê trắng bệch, môi nhiều lần run rẩy mới phát ra âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng như nuốt thủy tinh vỡ: "Cái này... Cái này không phải là tôi đăng..."
Mộc Trạch Tê nói không phải là để phủ nhận việc mình đăng tin đồn bịa đặt, nhưng bài viết đó đúng là do tài khoản của mình đăng...
Trần Triết đè giọng nói: "Xóa bài đi! Càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy nó! Bài viết đó lên top, cậu không nhìn thấy sao? Tôi tìm cậu nửa ngày rồi!”
Mã Văn Lệ lao tới mắng chửi: "Mộc Trạch Tê, mày thật sự quá độc ác! Mày sẽ gặp báo ứng!”
Lý Vi và Trần Triết vội ngăn cản Mã Văn Lệ, bảo cô ấy đừng xúc động.
Lớp trưởng vừa nghe điện thoại xong, rất đau đầu, đi tới bên cạnh nói với Mộc Trạch Tê: "Mộc Trạch Tê, cô Vương Khiết bảo cậu đến văn phòng giảng dạy... Lâm Thi Vũ đã ở đó rồi.”
Không nghĩ tới nhân quả báo ứng lại đến nhanh như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.