Chương 35: Thuốc độc
Kinh Đốn Hải
27/01/2015
Editor: Trang
Nói chuyện với Hạ Dung và Triệu Diệc Chiêu hơn nữa ngày, lúc này mới chia tay.
Tôi cũng không vội trở về, để xe ngựa ngừng lại ở bên cạnh tửu lầu, tự mình đi lòng vòng ở trong thành.
Lúc ở trong kinh thành, thường xuyên nghe Cảnh Phi kể về phong cảnh của Miên thành, nói Miên thành hoa tốt lúa tốt, vì thế tâm tư hướng về nơi này. Thành lũy cũng không phải là lớn, nhưng khắp nơi hiện lên khí thế giàu có và đông đúc. Trên đường người đi hối hả, cẩm y hoa phục, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, không hổ là làng của hàng dệt kim nổi danh Giang Nam ở Đại Cảnh. Tửu lâu san sát, ca múa thanh văn.
Một lâu ở góc đường, vô cùng lịch sự tao nhã. Trước lâu có một tấm biển, trên tấm biển có ba chữ lớn phiêu dật: "Lê Hoa viện" .
Bên cạnh lâu có một cái cây, là cây lê.
Có một công tử mặc cẩm y hoa phục dừng lại trước cửa, lập tức có nữ tử đi ra nghênh đón: "Ôi chao đại gia, bao lâu rồi chưa đến đây vậy. Các cô nương rất nhớ thương ngài đấy."
Đó là thanh lâu.
Tôi đứng ở trước lâu trong chốc lát, có nữ tử luôn luôn nhìn vào tôi, hình như rất không vui. Chỉ thấy nàng nói thì thầm vài câu với một gã sai vặt, gã sai vặt kia liền đi tới.
Tôi thấy sắc mặt của gã sai vặt kia dường như không tốt, vội vàng xin lỗi cười cười rồi thối lui đến một bên. Đối diện chính là trà lâu, đi lên lầu, gọi một bình trà Long Tĩnh, ngối đối diện với thanh lâu kia. Nhìn trước lâu kia đông như trẩy hội, thanh lâu làm ăn rất tốt.
Bàn bên cạnh, nghe giọng nói, không giống là người của bổn thành. Chỉ nghe một người trong đó nói: " 'Lê Hoa viện' này không phải là thanh lâu nổi danh Giang Nam sao? Tại sao lấy cái tên 'Lê Hoa viện' dung tục như vậy?"
Lại có một người cười nói: "Lý huynh, vậy là ngươi không hiểu rồi? 'Lê Hoa viện' này, vốn không gọi là 'Lê Hoa viện'. Chỉ vì sau đó bên trong có một danh kỹ tên là 'Dung Dung'. Vì thế tú bà liền lấy ý của câu thơ 'Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt' này, vì một vị cô nương tên 'Dung Dung', liền đổi tên thanh lâu thành 'Lê Hoa viện'. Còn cây lê trồng ở trước cửa, để cho nó chân chính xứng với cái tên."
Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt.
Tôi không khỏi bật cười, ngẩng đầu nhìn cây lê mang trách nhiệm trọng đại ở trước cửa thanh lâu.
Bàn bên cạnh lại có người nói: "Thì ra Dung Dung lại xuất thân từ 'Lê Hoa viện' này. Xưa nay nghe đại danh Dung Dung cô nương đã lâu, nếu có thể nhìn thấy phương nhan..."
Có người cắt đứt lời của hắn: "Trần huynh, chúng ta là thư sinh bần hàn, cái này không cần phải nghĩ tới. Có nghĩ tới cũng vô dụng. Dung Dung cô nương người ta, vang danh Giang Nam, làm sao có thể nhìn đến chúng ta? Nghe nói vương công quý tộc ở trong cung cũng có quan hệ thân thiết với Dung Dung cô nương này."
Người lúc đầu lại nói: "Òh? Kinh thành xa như vậy, tại sao cũng có người ngàn dậm xa xôi đến Miên thành này?"
Lại có người cười nói: "Diên Hỉ vương gia, đất phong của hắn không phải là Miên thành sao? Hắn thường xuyên đến Miên thành này. Chẳng lẽ Trần huynh chưa từng nghe nói qua?"
Người nọ lại cười nói: "Ha ha, thì ra là thế. Diên Hỉ Vương phong lưu như thế, chắc hẳn cùng với Dung Dung cô nương kia... Ha ha..."
Mệt cho những người kia mặc trang phục thư sinh, lời nói ra lại càng khó nghe.
Tôi không nghe nổi nữa liền lấy tiền trà ra đặt ở trên bàn. Nói với tiểu nhị một tiếng sau đó xoay người bước nhanh xuống lầu.
Trở lại tửu lâu ban nãy, tôi vẫy tay một cái xe ngựa liền lại đây.
Về đến chỗ ở, A Chức lập tức tới đón, cười nói: "Buổi sáng tiểu thư nhà ta lại cho người đưa giấy và mực tới, tặng cho cô nương."
Tôi cười nói: "Làm phiền tiểu thư nhà ngươi rồi. Nếu như trở về nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi, nhất định phải hảo hảo tạ ơn tiểu thư một phen."
A Chức hé miệng cười một tiếng: "Tiểu thư nhà ta dự đoán được chắc chắn cô nương sẽ nói những lời này. Tiểu thư nói, cô nương không cần khách khí như thế. Nàng nói, đã được người nhờ vã, nhất định phải chăm sóc cô nương thật tốt."
Tôi đem giấy và bút mực bày ra ở trên án thư, gật đầu mỉm cười.
Đều là giấy Tuyên Thành thượng hạng, đoan nghiễn* thượng hạng, bút lông Hồ Châu thượng hạng, mực tập cẩm thượng hạng. [*: nghiên mực Đoan Khê (một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, TrungQuốc)]
Dựa vào ánh sáng của cây nến, tôi tinh tế thưởng thức hoa văn tỉ mỉ trên mực tập cẩm. Tranh cảnh là Tây Hồ bốn mùa, phong cảnh là biên tái*, hoa viên phú quý, đình các lầu lang, hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương... nhiều hoa văn tinh xảo phức tạp như vậy. Hiện giờ ta đang sưu tầm mực, mấy ngày nay, coi như là góp nhặt không ít. (*: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương)
Trong lòng tôi hiểu rõ, giá cả của những thứ này không hề rẻ chút nào.
Tôi lắc đầu, trong lòng thầm thở dài. Mấy thứ này, mặc dù mỗi ngày tôi chăm chỉ chịu khó mô phỏng viết sách thiếp, cũng quả quyết là không biết muốn dùng đến năm nào tháng nào, lúc nãy mới có thể đem cho bọn họ xem, mọi thứ đều dùng xong.
Sắc trời dần dần tối, bụng bắt đầu ầm ĩ, tôi đang muốn hỏi A Chức về cơm tối lại thấy A Chức vội vàng chạy tới, chớp chớp đôi mắt to, nói: "Cô nương, có khách đến."
Tôi đến Miên thành này đã mấy tháng, trừ bỏ tiểu thư nhà A Chức ra, có lẽ là lần đầu tiên có khách đến thăm.
Tôi cau mày, nói: "A Chức, không phải tiểu thư nhà ngươi đã phân phó rồi sao? Ngoại trừ nàng ra, bất cứ ai đến đây cũng không được mở rộng cửa để tôi gặp."
Ánh mắt của A Chức vẫn chớp chớp như cũ, có chút luống cuống, nói: "Là lỗi của A Chức. A Chức đã quên mất lời nói lúc trước của cô nương. Sáng nay lúc tiểu thư nhà ta phái người đến tặng đồ thì người đó cũng có nói, nói là tối hôm nay sẽ có khách đến nơi này bái phỏng cô nương."
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như tiểu thư nhà ngươi đã dặn, cũng được, ngươi để cho hắn vào đi."
Lúc này trên mặt A Chức mới lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng linh hoạt xoay người muốn đi xuống.
Tâm niệm của tôi khẽ động, kêu lên: "A Chức."
Nàng xoay người lại, nhìn tôi, đợi tôi phân phó.
Tôi mím chặt môi, nghĩ nghĩ, lúc này mới nói: "Ngươi dẫn khách đến tiền thính đi."
A Chức xoay người rời đi.
Tôi lại lẳng lặng ngồi trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy đi đến tiền thính.
Một người toàn thân thanh sam, đưa lưng về phía tôi, nhàn rỗi đứng xem tác phẩm thư pháp tôi mô phỏng viết hôm trước treo ở trên tường.
Tôi nhìn bóng lưng của hắn, mấy tháng không gặp, nhìn đi nhìn lại cũng giống như trong quá khứ.
Tôi nghĩ đến ngày đó, lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đã không còn ở trong phòng giam nho nhỏ của Hộ bộ nữa.
Tôi ngạc nhiên phát hiện mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là hắn.
Khi đó trên mặt hắn không có nụ cười nào, dường như thấy tôi thực sự kinh ngạc không hiểu chuyện gì mới mở miệng nói: "Ngươi không cần phải kinh ngạc như vậy."
Khi đó bụng tôi đã sớm không còn đau, những cứ nghĩ đến là đầu đau nhức, không nghĩ ra được biện pháp gì.
Hắn thở dài: "Không cần nghĩ, sau này ngươi sẽ tự hiểu ra."
Hắn lại nói: "Sau này ngươi không thể tiếp tục làm Nhậm Lan Châu nữa. Ngươi tên là Châu Lăng."
Hắn cho người đưa tôi đến Miên thành. Hắn nói, Miên thành là đất phong của hắn, có hảo hữu chăm sóc, tôi nhất định sẽ không có chuyện gì.
Lúc này, tôi nhìn vào bóng lưng của hắn, khẽ gọi: "Châu Lăng vấn an Duyên Hỉ vương gia."
Cảnh Phi quay đầu lại, mỉm cười.
Hắn nói: "Nơi này trừ ngươi ra, không ai biết ta là Duyên Hỉ Vương. Ngươi cứ lèm nhèm gọi ta như vậy, không sợ bị người khác nghe được sao?"
Tôi cười nói: "Ban nãy đã phân phó hạ nhân, không cho phép có người tiến vào."
Hắn khẽ cười ngồi xuống, nói: "Nếu như thế, ngươi cũng không cần xưng mình là Châu Lăng, giống như trước đi, gọi mình là Lan Châu."
Tôi châm cho hắn một ly trà nóng, để ở trước mặt hắn, cười nói: "Ngày đó, Vương gia sửa tên cho tôi thành Châu Lăng, tôi còn tưởng rằng, Vương gia cũng muốn giống như tôi."
Hắn giương mắt nhìn tôi.
Tôi nói: "Nhậm Lan Châu đã chết. Được Vương gia cứu cũng thế, khi đó bị phán quyết tội chết cũng vậy, dù sao cũng là chết. Từ nay về sau trên đời không còn Nhậm Lan Châu nữa, chỉ còn Châu Lăng."
Cảnh Phi đưa tay cầm ly trà, chậm rãi dùng cái nắp gạt lá trà. Hắn rũ mắt xuống, không hề nhìn tôi, lại nói nhỏ: "Ngươi thực sự nghĩ như vậy?"
Tôi nói: "Vâng."
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhấp một ngụm trà, lại ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn hắn cười nói: "Vương gia ngươi để Dung Dung cô nương tặng tôi nhiều giấy và bút mực như vậy, dùng cũng dùng không hết, không phải là vì để cho ta lẳng lặng sống ở chỗ này, tu thân dưỡng tính, quên hết những chuyện trước kia sao?"
Nói chuyện với Hạ Dung và Triệu Diệc Chiêu hơn nữa ngày, lúc này mới chia tay.
Tôi cũng không vội trở về, để xe ngựa ngừng lại ở bên cạnh tửu lầu, tự mình đi lòng vòng ở trong thành.
Lúc ở trong kinh thành, thường xuyên nghe Cảnh Phi kể về phong cảnh của Miên thành, nói Miên thành hoa tốt lúa tốt, vì thế tâm tư hướng về nơi này. Thành lũy cũng không phải là lớn, nhưng khắp nơi hiện lên khí thế giàu có và đông đúc. Trên đường người đi hối hả, cẩm y hoa phục, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, không hổ là làng của hàng dệt kim nổi danh Giang Nam ở Đại Cảnh. Tửu lâu san sát, ca múa thanh văn.
Một lâu ở góc đường, vô cùng lịch sự tao nhã. Trước lâu có một tấm biển, trên tấm biển có ba chữ lớn phiêu dật: "Lê Hoa viện" .
Bên cạnh lâu có một cái cây, là cây lê.
Có một công tử mặc cẩm y hoa phục dừng lại trước cửa, lập tức có nữ tử đi ra nghênh đón: "Ôi chao đại gia, bao lâu rồi chưa đến đây vậy. Các cô nương rất nhớ thương ngài đấy."
Đó là thanh lâu.
Tôi đứng ở trước lâu trong chốc lát, có nữ tử luôn luôn nhìn vào tôi, hình như rất không vui. Chỉ thấy nàng nói thì thầm vài câu với một gã sai vặt, gã sai vặt kia liền đi tới.
Tôi thấy sắc mặt của gã sai vặt kia dường như không tốt, vội vàng xin lỗi cười cười rồi thối lui đến một bên. Đối diện chính là trà lâu, đi lên lầu, gọi một bình trà Long Tĩnh, ngối đối diện với thanh lâu kia. Nhìn trước lâu kia đông như trẩy hội, thanh lâu làm ăn rất tốt.
Bàn bên cạnh, nghe giọng nói, không giống là người của bổn thành. Chỉ nghe một người trong đó nói: " 'Lê Hoa viện' này không phải là thanh lâu nổi danh Giang Nam sao? Tại sao lấy cái tên 'Lê Hoa viện' dung tục như vậy?"
Lại có một người cười nói: "Lý huynh, vậy là ngươi không hiểu rồi? 'Lê Hoa viện' này, vốn không gọi là 'Lê Hoa viện'. Chỉ vì sau đó bên trong có một danh kỹ tên là 'Dung Dung'. Vì thế tú bà liền lấy ý của câu thơ 'Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt' này, vì một vị cô nương tên 'Dung Dung', liền đổi tên thanh lâu thành 'Lê Hoa viện'. Còn cây lê trồng ở trước cửa, để cho nó chân chính xứng với cái tên."
Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt.
Tôi không khỏi bật cười, ngẩng đầu nhìn cây lê mang trách nhiệm trọng đại ở trước cửa thanh lâu.
Bàn bên cạnh lại có người nói: "Thì ra Dung Dung lại xuất thân từ 'Lê Hoa viện' này. Xưa nay nghe đại danh Dung Dung cô nương đã lâu, nếu có thể nhìn thấy phương nhan..."
Có người cắt đứt lời của hắn: "Trần huynh, chúng ta là thư sinh bần hàn, cái này không cần phải nghĩ tới. Có nghĩ tới cũng vô dụng. Dung Dung cô nương người ta, vang danh Giang Nam, làm sao có thể nhìn đến chúng ta? Nghe nói vương công quý tộc ở trong cung cũng có quan hệ thân thiết với Dung Dung cô nương này."
Người lúc đầu lại nói: "Òh? Kinh thành xa như vậy, tại sao cũng có người ngàn dậm xa xôi đến Miên thành này?"
Lại có người cười nói: "Diên Hỉ vương gia, đất phong của hắn không phải là Miên thành sao? Hắn thường xuyên đến Miên thành này. Chẳng lẽ Trần huynh chưa từng nghe nói qua?"
Người nọ lại cười nói: "Ha ha, thì ra là thế. Diên Hỉ Vương phong lưu như thế, chắc hẳn cùng với Dung Dung cô nương kia... Ha ha..."
Mệt cho những người kia mặc trang phục thư sinh, lời nói ra lại càng khó nghe.
Tôi không nghe nổi nữa liền lấy tiền trà ra đặt ở trên bàn. Nói với tiểu nhị một tiếng sau đó xoay người bước nhanh xuống lầu.
Trở lại tửu lâu ban nãy, tôi vẫy tay một cái xe ngựa liền lại đây.
Về đến chỗ ở, A Chức lập tức tới đón, cười nói: "Buổi sáng tiểu thư nhà ta lại cho người đưa giấy và mực tới, tặng cho cô nương."
Tôi cười nói: "Làm phiền tiểu thư nhà ngươi rồi. Nếu như trở về nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi, nhất định phải hảo hảo tạ ơn tiểu thư một phen."
A Chức hé miệng cười một tiếng: "Tiểu thư nhà ta dự đoán được chắc chắn cô nương sẽ nói những lời này. Tiểu thư nói, cô nương không cần khách khí như thế. Nàng nói, đã được người nhờ vã, nhất định phải chăm sóc cô nương thật tốt."
Tôi đem giấy và bút mực bày ra ở trên án thư, gật đầu mỉm cười.
Đều là giấy Tuyên Thành thượng hạng, đoan nghiễn* thượng hạng, bút lông Hồ Châu thượng hạng, mực tập cẩm thượng hạng. [*: nghiên mực Đoan Khê (một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, TrungQuốc)]
Dựa vào ánh sáng của cây nến, tôi tinh tế thưởng thức hoa văn tỉ mỉ trên mực tập cẩm. Tranh cảnh là Tây Hồ bốn mùa, phong cảnh là biên tái*, hoa viên phú quý, đình các lầu lang, hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương... nhiều hoa văn tinh xảo phức tạp như vậy. Hiện giờ ta đang sưu tầm mực, mấy ngày nay, coi như là góp nhặt không ít. (*: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương)
Trong lòng tôi hiểu rõ, giá cả của những thứ này không hề rẻ chút nào.
Tôi lắc đầu, trong lòng thầm thở dài. Mấy thứ này, mặc dù mỗi ngày tôi chăm chỉ chịu khó mô phỏng viết sách thiếp, cũng quả quyết là không biết muốn dùng đến năm nào tháng nào, lúc nãy mới có thể đem cho bọn họ xem, mọi thứ đều dùng xong.
Sắc trời dần dần tối, bụng bắt đầu ầm ĩ, tôi đang muốn hỏi A Chức về cơm tối lại thấy A Chức vội vàng chạy tới, chớp chớp đôi mắt to, nói: "Cô nương, có khách đến."
Tôi đến Miên thành này đã mấy tháng, trừ bỏ tiểu thư nhà A Chức ra, có lẽ là lần đầu tiên có khách đến thăm.
Tôi cau mày, nói: "A Chức, không phải tiểu thư nhà ngươi đã phân phó rồi sao? Ngoại trừ nàng ra, bất cứ ai đến đây cũng không được mở rộng cửa để tôi gặp."
Ánh mắt của A Chức vẫn chớp chớp như cũ, có chút luống cuống, nói: "Là lỗi của A Chức. A Chức đã quên mất lời nói lúc trước của cô nương. Sáng nay lúc tiểu thư nhà ta phái người đến tặng đồ thì người đó cũng có nói, nói là tối hôm nay sẽ có khách đến nơi này bái phỏng cô nương."
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như tiểu thư nhà ngươi đã dặn, cũng được, ngươi để cho hắn vào đi."
Lúc này trên mặt A Chức mới lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng linh hoạt xoay người muốn đi xuống.
Tâm niệm của tôi khẽ động, kêu lên: "A Chức."
Nàng xoay người lại, nhìn tôi, đợi tôi phân phó.
Tôi mím chặt môi, nghĩ nghĩ, lúc này mới nói: "Ngươi dẫn khách đến tiền thính đi."
A Chức xoay người rời đi.
Tôi lại lẳng lặng ngồi trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy đi đến tiền thính.
Một người toàn thân thanh sam, đưa lưng về phía tôi, nhàn rỗi đứng xem tác phẩm thư pháp tôi mô phỏng viết hôm trước treo ở trên tường.
Tôi nhìn bóng lưng của hắn, mấy tháng không gặp, nhìn đi nhìn lại cũng giống như trong quá khứ.
Tôi nghĩ đến ngày đó, lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đã không còn ở trong phòng giam nho nhỏ của Hộ bộ nữa.
Tôi ngạc nhiên phát hiện mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là hắn.
Khi đó trên mặt hắn không có nụ cười nào, dường như thấy tôi thực sự kinh ngạc không hiểu chuyện gì mới mở miệng nói: "Ngươi không cần phải kinh ngạc như vậy."
Khi đó bụng tôi đã sớm không còn đau, những cứ nghĩ đến là đầu đau nhức, không nghĩ ra được biện pháp gì.
Hắn thở dài: "Không cần nghĩ, sau này ngươi sẽ tự hiểu ra."
Hắn lại nói: "Sau này ngươi không thể tiếp tục làm Nhậm Lan Châu nữa. Ngươi tên là Châu Lăng."
Hắn cho người đưa tôi đến Miên thành. Hắn nói, Miên thành là đất phong của hắn, có hảo hữu chăm sóc, tôi nhất định sẽ không có chuyện gì.
Lúc này, tôi nhìn vào bóng lưng của hắn, khẽ gọi: "Châu Lăng vấn an Duyên Hỉ vương gia."
Cảnh Phi quay đầu lại, mỉm cười.
Hắn nói: "Nơi này trừ ngươi ra, không ai biết ta là Duyên Hỉ Vương. Ngươi cứ lèm nhèm gọi ta như vậy, không sợ bị người khác nghe được sao?"
Tôi cười nói: "Ban nãy đã phân phó hạ nhân, không cho phép có người tiến vào."
Hắn khẽ cười ngồi xuống, nói: "Nếu như thế, ngươi cũng không cần xưng mình là Châu Lăng, giống như trước đi, gọi mình là Lan Châu."
Tôi châm cho hắn một ly trà nóng, để ở trước mặt hắn, cười nói: "Ngày đó, Vương gia sửa tên cho tôi thành Châu Lăng, tôi còn tưởng rằng, Vương gia cũng muốn giống như tôi."
Hắn giương mắt nhìn tôi.
Tôi nói: "Nhậm Lan Châu đã chết. Được Vương gia cứu cũng thế, khi đó bị phán quyết tội chết cũng vậy, dù sao cũng là chết. Từ nay về sau trên đời không còn Nhậm Lan Châu nữa, chỉ còn Châu Lăng."
Cảnh Phi đưa tay cầm ly trà, chậm rãi dùng cái nắp gạt lá trà. Hắn rũ mắt xuống, không hề nhìn tôi, lại nói nhỏ: "Ngươi thực sự nghĩ như vậy?"
Tôi nói: "Vâng."
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhấp một ngụm trà, lại ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn hắn cười nói: "Vương gia ngươi để Dung Dung cô nương tặng tôi nhiều giấy và bút mực như vậy, dùng cũng dùng không hết, không phải là vì để cho ta lẳng lặng sống ở chỗ này, tu thân dưỡng tính, quên hết những chuyện trước kia sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.