Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 42
Hà Trúc
29/03/2023
Châu Thiện không hề thu hút sự chú ý của người khác, nhưng một khi phát hiện ra cô bé, lại làm cho người ta khó mà di chuyển ánh mắt ra khỏi người cô bé.
Hơi thở trên người cô bé yên bình và điềm tĩnh, hoàn toàn không ăn nhập gì với thôn làng.
Mà trong phòng, Nhị Ni của Châu Gia Xương chỉ nhỏ hơn cô bé một tuổi nhưng ăn mặc rách rưới, trên khuôn mặt đen sạm nhỏ xíu toàn là bụi bẩn, trên mũi thỉnh thoảng chảy ra hai giọt nước mũi bóng loáng, thỉnh thoảng còn khịt vài cái.
So sánh hai bên, lập tức thấy được cao thấp.
Tròng mắt Châu Gia Xương chuyển động: “Anh ba, đây là cháu gái à, chưa gặp bao giờ.”
Châu Gia Bình cười chất phác: “Chẳng phải giờ gặp rồi sao? Thiện Thiện, mau gọi chú đi.”
Châu Thiện đứng đằng xa giống như không nghe thấy gì, vẫn thoải mái nghịch ngón tay mình.
Lúc này, nụ cười giả lả trên mặt Châu Gia Xương không còn nữa.
Giọng điệu của Trần Hồng Thải càng khinh bỉ: “Không đẻ được con trai chẳng phải vẫn là tuyệt hậu đấy thôi?”
Phan Mỹ Phượng tức đến toàn thân phát run, cô ấy mở miệng ra muốn mắng, nhưng bị Châu Thiện nắm vạt áo khẽ kéo lại.
Nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn của Châu Thiện, ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Phan Mỹ Phượng mới coi như bị dập tắt, cô ấy thẳng lưng và nhìn Trần Hồng Thải một cách hằn học.
Châu Thiện nhìn gương mặt đắc ý của Trần Hồng Thải, đột nhiên cười nhẹ.
Đáng tiếc Trần Hồng Thải không hề biết một đạo lý gọi là —— đắc tội ai cũng đừng đắc tội với thầy phong thủy!
Châu Thiện bình tĩnh đi ra bên ngoài, tiện tay nhặt một mảnh gỗ, ướm thử nặng nhẹ, lúc này mới hài lòng mỉm cười.
Cô bé ngồi xuống dưới một gốc cây liễu, dùng mảnh gỗ đó làm một lá bùa nhân duyên.
Cái gọi là bùa nhân duyên, có thể giục các vị thần tiên như Thiên Hỷ Hồng Loan, Hòa Hợp Nhị Tiên, Thôi Tình tổ sư giúp đỡ, chính là vật mà trai gái yêu đương có thể gặp nhưng không thể cầu.
Châu Thiện lại gấp một con hạc giấy, nhờ nó đưa bùa nhân duyên vào trong phòng Trần Hồng Thải.
Làm xong tất cả mọi thứ, cô bé mới vuốt cằm nở một nụ cười gian trá.
Nhân duyên nhân duyên, chỉ là không biết bùa nhân duyên này rốt cuộc dẫn tới dã uyên ương hay cẩu nam nữ.
Cô bé xoa xoa đôi chân mềm nhũn mỏi nhừ của mình, lại không phát hiện trước mắt mình tối sầm lại, ngã thẳng ra sau......
Buổi trưa, tất cả mọi người đến từ đường dự tiệc rượu, chỉ để lại người nhà mẹ đẻ ở cùng sản phụ.
Lúc này Phan Mỹ Phượng mới ý thức được Châu Thiện đã biến mất, cô ấy hoảng hốt, xông ra ngoài muốn đi tìm, lại bị Nhiêu Xuân Cầm giơ tay giữ lại.
Nhiêu Xuân Cầm chỉ vào mặt Phan Mỹ Phượng ngoác mồm mắng mỏ: “Cô không xuống nhà bếp giúp đỡ mà chạy lung tung gì đó?”
Phan Mỹ Phượng cố nhịn sự lo lắng: “Không thấy Thiện Thiện đâu.”
Nhiêu Xuân Cầm nhổ toẹt một bãi: “Con nhóc chết bầm đó đói rồi tự nhiên sẽ quay lại.”
Phan Mỹ Phượng đã hoàn toàn tức giận: “Cháu trai bà biến mất xem bà còn nói được câu đó không!”
Cô ấy vừa dứt lời, bốp, Nhiêu Xuân Cầm tát một cái thật mạnh lên mặt cô ấy.
Người bên cạnh đều sửng sốt, Châu Gia Bình cũng ngơ ngác, vội vàng giơ tay ra che cho vợ: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
Nhiêu Xuân Cầm lạnh lùng: “Mày cưới được vợ quên cả mẹ, tao không nói gì, nhưng nó dám trù ẻo con cháu nhà họ Châu thì đáng đánh.”
Chẳng lẽ Thiện Thiện không phải con cháu nhà họ Châu bọn họ sao?
Phan Mỹ Phượng không thể tin nổi ôm lấy mặt, cũng ý thức được lần này gọi bọn họ về quê đón năm mới, chính là cố ý đem chuyện Châu Gia Xương sinh được con trai ra dằn mặt cô ấy.
Hơi thở trên người cô bé yên bình và điềm tĩnh, hoàn toàn không ăn nhập gì với thôn làng.
Mà trong phòng, Nhị Ni của Châu Gia Xương chỉ nhỏ hơn cô bé một tuổi nhưng ăn mặc rách rưới, trên khuôn mặt đen sạm nhỏ xíu toàn là bụi bẩn, trên mũi thỉnh thoảng chảy ra hai giọt nước mũi bóng loáng, thỉnh thoảng còn khịt vài cái.
So sánh hai bên, lập tức thấy được cao thấp.
Tròng mắt Châu Gia Xương chuyển động: “Anh ba, đây là cháu gái à, chưa gặp bao giờ.”
Châu Gia Bình cười chất phác: “Chẳng phải giờ gặp rồi sao? Thiện Thiện, mau gọi chú đi.”
Châu Thiện đứng đằng xa giống như không nghe thấy gì, vẫn thoải mái nghịch ngón tay mình.
Lúc này, nụ cười giả lả trên mặt Châu Gia Xương không còn nữa.
Giọng điệu của Trần Hồng Thải càng khinh bỉ: “Không đẻ được con trai chẳng phải vẫn là tuyệt hậu đấy thôi?”
Phan Mỹ Phượng tức đến toàn thân phát run, cô ấy mở miệng ra muốn mắng, nhưng bị Châu Thiện nắm vạt áo khẽ kéo lại.
Nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn của Châu Thiện, ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Phan Mỹ Phượng mới coi như bị dập tắt, cô ấy thẳng lưng và nhìn Trần Hồng Thải một cách hằn học.
Châu Thiện nhìn gương mặt đắc ý của Trần Hồng Thải, đột nhiên cười nhẹ.
Đáng tiếc Trần Hồng Thải không hề biết một đạo lý gọi là —— đắc tội ai cũng đừng đắc tội với thầy phong thủy!
Châu Thiện bình tĩnh đi ra bên ngoài, tiện tay nhặt một mảnh gỗ, ướm thử nặng nhẹ, lúc này mới hài lòng mỉm cười.
Cô bé ngồi xuống dưới một gốc cây liễu, dùng mảnh gỗ đó làm một lá bùa nhân duyên.
Cái gọi là bùa nhân duyên, có thể giục các vị thần tiên như Thiên Hỷ Hồng Loan, Hòa Hợp Nhị Tiên, Thôi Tình tổ sư giúp đỡ, chính là vật mà trai gái yêu đương có thể gặp nhưng không thể cầu.
Châu Thiện lại gấp một con hạc giấy, nhờ nó đưa bùa nhân duyên vào trong phòng Trần Hồng Thải.
Làm xong tất cả mọi thứ, cô bé mới vuốt cằm nở một nụ cười gian trá.
Nhân duyên nhân duyên, chỉ là không biết bùa nhân duyên này rốt cuộc dẫn tới dã uyên ương hay cẩu nam nữ.
Cô bé xoa xoa đôi chân mềm nhũn mỏi nhừ của mình, lại không phát hiện trước mắt mình tối sầm lại, ngã thẳng ra sau......
Buổi trưa, tất cả mọi người đến từ đường dự tiệc rượu, chỉ để lại người nhà mẹ đẻ ở cùng sản phụ.
Lúc này Phan Mỹ Phượng mới ý thức được Châu Thiện đã biến mất, cô ấy hoảng hốt, xông ra ngoài muốn đi tìm, lại bị Nhiêu Xuân Cầm giơ tay giữ lại.
Nhiêu Xuân Cầm chỉ vào mặt Phan Mỹ Phượng ngoác mồm mắng mỏ: “Cô không xuống nhà bếp giúp đỡ mà chạy lung tung gì đó?”
Phan Mỹ Phượng cố nhịn sự lo lắng: “Không thấy Thiện Thiện đâu.”
Nhiêu Xuân Cầm nhổ toẹt một bãi: “Con nhóc chết bầm đó đói rồi tự nhiên sẽ quay lại.”
Phan Mỹ Phượng đã hoàn toàn tức giận: “Cháu trai bà biến mất xem bà còn nói được câu đó không!”
Cô ấy vừa dứt lời, bốp, Nhiêu Xuân Cầm tát một cái thật mạnh lên mặt cô ấy.
Người bên cạnh đều sửng sốt, Châu Gia Bình cũng ngơ ngác, vội vàng giơ tay ra che cho vợ: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
Nhiêu Xuân Cầm lạnh lùng: “Mày cưới được vợ quên cả mẹ, tao không nói gì, nhưng nó dám trù ẻo con cháu nhà họ Châu thì đáng đánh.”
Chẳng lẽ Thiện Thiện không phải con cháu nhà họ Châu bọn họ sao?
Phan Mỹ Phượng không thể tin nổi ôm lấy mặt, cũng ý thức được lần này gọi bọn họ về quê đón năm mới, chính là cố ý đem chuyện Châu Gia Xương sinh được con trai ra dằn mặt cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.