Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 43
Hà Trúc
30/03/2023
Trong phòng Trần Hồng Thải sỉ nhục gia đình họ như vậy, nhất định cũng là Nhiêu Xuân Cầm bày mưu cho.
Mắt Phan Mỹ Phượng thoáng chốc đỏ lên: “Gia Bình, chúng ta tìm được Thiện Thiện thì lập tức về nhà.”
Châu Gia Bình có lúc nào nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của vợ như lúc này, lập tức vừa chua xót vừa cay đắng: “Được, chúng ta về nhà.”
Vợ chồng bọn họ cứ thế đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Lần này Nhiêu Xuân Cầm hoàn toàn nổi khùng, nhón cái chân bó gót sen đuổi theo: “Mày quay lại đây cho bà, quay lại! Nếu hôm nay mày không ly hôn với con đàn bà đó, thì đừng mong tao nhận đứa con trai là mày!”
Tiệc rượu vừa bày ra, gia chủ đã xảy ra chuyện như vậy, một vài vị khách ăn vội vài đũa rồi đi xem náo nhiệt.
Hai người Phan Mỹ Phượng đi tới nhà cũ tìm một vòng trước.
Nhiêu Xuân Cầm dù sao cũng là chân bó gót sen, trong nhất thời không theo lên kịp, dẫn theo mấy người khí thế hùng hổ chặn cửa lớn lại, chống tay vào eo ngoác mồm chửi: “Chặn cửa vào cho bà!”
Nhiêu Xuân Cầm chỉ vào mặt Phan Mỹ Phượng bắt đầu hung hăng mắng chửi, đột nhiên sững người.
Từ trong phòng của Trần Hồng Thải truyền tới tiếng ngâm nga của phụ nữ, tiếng cao tiếng thấp.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều nghe thấy.
Cái mặt già của Nhiêu Xuân Cầm không biết treo vào đâu, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Bà đây phải xem thử trai gái hoang dâm nhà nào không biết xấu hổ, đến nhà tao làm chuyện này.”
Tuy nói như vậy, nhưng Nhiêu Xuân Cầm cũng biết trong phòng hẳn là hai vợ chồng Châu Gia Xương nhịn không nổi.
Không lâu sau, cửa đã mở, trong phòng lại có một người đàn ông lạ mặt đang buộc lại thắt lưng quần đi ra ngoài.
Nhà cũ họ Châu hoàn toàn nổ tung.
Việc có rất nhiều, phải nói từng chuyện một.
Châu Thiện bên gốc liễu nhất thời sơ ý, ban đầu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ rễ cây liễu cũng không để ý.
Châu Thiện đột nhiên cảm thấy mùi hương này có chút không đúng, lập tức thầm nhủ một tiếng không ổn, vội vàng nín thở thu khí, nhưng mùi hương này rất mạnh, tuy rằng cô bé hít phải không nhiều, nhưng cũng lập tức chân tay mềm nhũn.
Cô bé suýt chút nữa đã ngã xuống, cũng may trong nốt chu sa đột nhiên toát ra hơi nóng, thức tỉnh thần trí cô bé.
Phải ——
Châu Thiện nghe thấy gì đó, trong lòng khẽ động, cố tình giả vờ ngất đi.
Trước đó cô bé lo lắng bị người ta nhìn thấy chuyện mình làm, nên lúc đến đã cố tình chọn rừng liễu yên tĩnh cạnh bờ sông.
Không lâu sau, trong rừng liễu truyền tới âm thanh xì xào.
“Đại sư, mệnh cách của đứa bé này thích hợp không?”
Châu Thiện tụ khí lên đỉnh mở tuệ nhãn ra, như vậy, dù mắt trần của cô bé đã đóng nhưng ngũ quan thông hơn, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng từng cành cây ngọn cỏ xung quanh.
Phép này gọi là “Quan tâm” (quan sát tâm trí), cần phải có nền tảng Huyền Môn cực kỳ thâm hậu mới có thể sử dụng.
Đây cũng là vì pháp lực trong “Đạo Đức Kinh” mỗi ngày gột rửa cơ thể Châu Thiện, mấy năm không dứt, là nguyên nhân hiện giờ tu luyện đạo thuật của cô bé đã bước lên thêm một tầng cao mới.
Tổng cộng có hai người đến, một người tai to mặt lớn trời sinh tướng phú quý, người còn lại râu dê mặc áo dài tay cầm hương, hiển nhiên là cách ăn mặc của phương sĩ.
Không biết vì sao, lúc Châu Thiện nhìn thấy người đàn ông tai to mặt lớn đó, cảm thấy cực kỳ không thoải mái, trên người hắn ta có một cỗ khí tức âm u thối rữa, ấn đường đen bóng như mực in, toàn thân hung sát.
Mắt Phan Mỹ Phượng thoáng chốc đỏ lên: “Gia Bình, chúng ta tìm được Thiện Thiện thì lập tức về nhà.”
Châu Gia Bình có lúc nào nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của vợ như lúc này, lập tức vừa chua xót vừa cay đắng: “Được, chúng ta về nhà.”
Vợ chồng bọn họ cứ thế đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Lần này Nhiêu Xuân Cầm hoàn toàn nổi khùng, nhón cái chân bó gót sen đuổi theo: “Mày quay lại đây cho bà, quay lại! Nếu hôm nay mày không ly hôn với con đàn bà đó, thì đừng mong tao nhận đứa con trai là mày!”
Tiệc rượu vừa bày ra, gia chủ đã xảy ra chuyện như vậy, một vài vị khách ăn vội vài đũa rồi đi xem náo nhiệt.
Hai người Phan Mỹ Phượng đi tới nhà cũ tìm một vòng trước.
Nhiêu Xuân Cầm dù sao cũng là chân bó gót sen, trong nhất thời không theo lên kịp, dẫn theo mấy người khí thế hùng hổ chặn cửa lớn lại, chống tay vào eo ngoác mồm chửi: “Chặn cửa vào cho bà!”
Nhiêu Xuân Cầm chỉ vào mặt Phan Mỹ Phượng bắt đầu hung hăng mắng chửi, đột nhiên sững người.
Từ trong phòng của Trần Hồng Thải truyền tới tiếng ngâm nga của phụ nữ, tiếng cao tiếng thấp.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều nghe thấy.
Cái mặt già của Nhiêu Xuân Cầm không biết treo vào đâu, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Bà đây phải xem thử trai gái hoang dâm nhà nào không biết xấu hổ, đến nhà tao làm chuyện này.”
Tuy nói như vậy, nhưng Nhiêu Xuân Cầm cũng biết trong phòng hẳn là hai vợ chồng Châu Gia Xương nhịn không nổi.
Không lâu sau, cửa đã mở, trong phòng lại có một người đàn ông lạ mặt đang buộc lại thắt lưng quần đi ra ngoài.
Nhà cũ họ Châu hoàn toàn nổ tung.
Việc có rất nhiều, phải nói từng chuyện một.
Châu Thiện bên gốc liễu nhất thời sơ ý, ban đầu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ rễ cây liễu cũng không để ý.
Châu Thiện đột nhiên cảm thấy mùi hương này có chút không đúng, lập tức thầm nhủ một tiếng không ổn, vội vàng nín thở thu khí, nhưng mùi hương này rất mạnh, tuy rằng cô bé hít phải không nhiều, nhưng cũng lập tức chân tay mềm nhũn.
Cô bé suýt chút nữa đã ngã xuống, cũng may trong nốt chu sa đột nhiên toát ra hơi nóng, thức tỉnh thần trí cô bé.
Phải ——
Châu Thiện nghe thấy gì đó, trong lòng khẽ động, cố tình giả vờ ngất đi.
Trước đó cô bé lo lắng bị người ta nhìn thấy chuyện mình làm, nên lúc đến đã cố tình chọn rừng liễu yên tĩnh cạnh bờ sông.
Không lâu sau, trong rừng liễu truyền tới âm thanh xì xào.
“Đại sư, mệnh cách của đứa bé này thích hợp không?”
Châu Thiện tụ khí lên đỉnh mở tuệ nhãn ra, như vậy, dù mắt trần của cô bé đã đóng nhưng ngũ quan thông hơn, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng từng cành cây ngọn cỏ xung quanh.
Phép này gọi là “Quan tâm” (quan sát tâm trí), cần phải có nền tảng Huyền Môn cực kỳ thâm hậu mới có thể sử dụng.
Đây cũng là vì pháp lực trong “Đạo Đức Kinh” mỗi ngày gột rửa cơ thể Châu Thiện, mấy năm không dứt, là nguyên nhân hiện giờ tu luyện đạo thuật của cô bé đã bước lên thêm một tầng cao mới.
Tổng cộng có hai người đến, một người tai to mặt lớn trời sinh tướng phú quý, người còn lại râu dê mặc áo dài tay cầm hương, hiển nhiên là cách ăn mặc của phương sĩ.
Không biết vì sao, lúc Châu Thiện nhìn thấy người đàn ông tai to mặt lớn đó, cảm thấy cực kỳ không thoải mái, trên người hắn ta có một cỗ khí tức âm u thối rữa, ấn đường đen bóng như mực in, toàn thân hung sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.