Chương 189: Hướng Dẫn
Liễu Thăng Thăng
05/05/2023
Thua người không thua trận, Nhạc Tê Quang dùng vẻ mặt quật cường phản bác: “Gió lớn dễ toác đầu lưỡi, số 4444 mày chờ đấy! Sao ba ba có thể thua bởi hai tên cặn bã yếu nhớt này được?” Nói xong, Nhạc Tê Quang lườm Trương Duệ và Từ Châu một cái, không phải là cậu ta đang khoe khoang, bàn về thực lực, toàn bộ hệ chiến đấu trừ Sở Kiều Kiều ra thì không ai dám so sánh với Nhạc Tê Quang này.
Từ Châu?
Trương Duệ?
Hai tên này là ai?
Ở ngày thường, Nhạc Tê Quang đều không thèm nhìn.
Hiện tại, số 4444 cũng dám nói mình không so được bọn chúng?
Nhạc Tê Quang sao nhịn nổi, lập tức sẵn sàng chuẩn bị ở vạch xuất phát rồi chạy tới vạch đích đã định sẵn: 1, 2 3……
Khí thế khi Nhạc Tê Quang lên sân khấu rất kinh người, hơn nữa tư thế vô cùng đẹp trai, nếu Thẩm Trường Thanh và Sở Kiều Kiều giống một tia chớp thì Nhạc Tê Quang giống như một cơn lốc dữ dội ---
Rầm ---
1 mét.
2 mét.
3 mét.
……
Mở màn rất hoành tráng, có hy vọng là người thứ tư hoàn thành mục tiêu mà giảng viên Mục Kiếm Linh đã thiết lập sau Quý Dữu, Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều. Nhóm sinh viên ở xung quanh thi nhau dừng lại cuộc huấn luyện bắt đầu nhao nhao vây xem:
Các cậu đoán đi, mất mấy giây cậu ta có thể đến đích?”
“20 giây đi?”
“15 giây.”
“10 giây.”
Mọi người rất coi trọng Nhạc Tê Quang bởi vì tuy tên Nhạc Tê Quang này ngu ngốc thật nhưng bàn về thực lực thì không thể nghi ngờ nổi. Trong lúc mọi người chờ xem Nhạc Tê Quang thổi kèn thắng lợi thì bỗng dưng --- Nhạc Tê Quang chật vật lảo đảo, một cơ gió xuất hiện kịp thời, chỉ trong nháy mắt đã thổi cả cậu ta và cơ giáp đi nơi xa, dù Nhạc Tê Quang có vùng vẫy ngoan cường đến đâu thì cậu ta chẳng khác nào cây lục bình không có gốc rễ, bị cơn gió mạnh thổi quật ngã, không có cách nào nào chống lại.
Sinh viên: “……”
Sinh viên A: “Đánh giá cao cậu ta rồi.”
Sinh viên B: “Cất nhắc cậu ta.”
Sinh viên B: “Nhìn lầm cậu ta.”
Quý Dữu cong khóe miêng liếc sang Từ Châu và Trương Duệ rồi cười ha hả: “Thấy chưa? Tớ không nói sai chứ? Thật không dám giấu giếm, con người của tớ ngoại trừ thực lực mạnh mẽ ra thì còn có thế mạnh không thể bỏ qua --- Đó chính là có ánh mắt sắc bén.”
Từ Châu: “……”
Trương Duệ: “……”
Quý Dữu: “Tớ nói Nhạc Tê Quang không làm được thì khẳng định là cậu ta không làm được, tớ nói hai cậu làm được là nhất định hai cậu sẽ làm được.”
Từ Châu, Trương Duệ: “……”
Lời nói này giống y như thần côn đang mê hoặc lòng người, làm người muốn tin nhưng lại không dám tin.
*** Thần côn: là từ mang nghĩa xấu dùng để châm biếm những người giả vờ rằng mình có phép thuật, có quyền năng hoặc có khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Tóm lại, Từ Châu và Trương Duệ đều rối rắm.
Lúc này, khi Nhạc Tê Quang lê cơ thể chật vật trở lại vạch xuất phát một lần nữa, vừa đúng lúc nghe được những câu nói này của Quý Dữu, trong nhất thời cơn bực tức không xả ra được, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, dồn hết sức thử lại lần nữa.
Nhưng mà ---
Thất bại.
Lần thứ ba.
Lại thất bại.
Nhạc Tê Quang không tin chuyện quái quỷ đó, đang muốn thử lần thứ tư thì đột nhiên bị Nhạc Tê Nguyên cản lại: “Làm phiền nhường một chút, đến lượt em.”
Nhạc Tê Quang bực bội: “Nhạc Tê Nguyên, mày đừng cản trở tao!”
Nhạc Tê Nguyên dùng ánh mắt như đang xem kẻ ngu nhìn thằng anh trai của mình và nói: “Thất bại liên tục như thế mà anh cũng chưa chịu dùng đầu óc đúc kết lại kinh nghiệm và bài học hả? Với trạng thái này của anh không cần thử thì em cũng biết anh sẽ thất bại, vẫn nên để em biểu diễn đi.”
Vừa dứt lời, Nhạc Tê Nguyên bắt đầu hành động. Cơ giáp của cậu ta là Phong Dực, sở trường của nó là tốc độ, nhưng Phong Dực lúc này cũng không hoàn toàn là nhanh, động tác của cậu ta tính cả thân máy trông giống như một con bươm bướm đang bay nhẹ nhàng uyển chuyển, trong chớp mắt đã đến vạch đích.
Nhạc Tê Quang: “……”
Buồn bực.
Cậu ta thực sự buồn bực.
Quý Dữu vỗ vỗ bả vai của Từ Châu và cười toe toét: “Đừng nhìn, đến đây đi --- Chỉ có thực tiễn mới có thể tạo nên giá trị thực thụ!”
Sắc mặt của Từ Châu nghiêm túc lên: “Cậu nói rất đúng.”
Trương Duệ cũng bình tĩnh lại.
Chưa kể, tuy thiên phú của bạn học Quý Dữu kém cỏi nhưng từ khi trường học mở các hạng mục huấn luyện cho đến nay chưa thấy lúc nào cô tụt lại phía sau, hơn nữa thường thường cô còn có thể trở thành người xuất sắc trong số đó ---
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy người ta biết tự suy ngẫm, biết quan sát, giỏi về việc tận dụng ưu thế của mình để lấy thừa bù thiếu……
Đối mặt với bạn học như vậy thì thử hỏi bạn còn có lý do gì để bào chữa cho sự thất bại của mình đây?
Không có người muốn thất bại, cũng không có người nguyện ý là kẻ lót đế, cho nên nếu Quý Dữu nguyện ý hướng dẫn thì lúc này Từ Châu và Trương Duệ cũng cất hết sự rối rắm vào trong đáy lòng, bắt đầu tập trung tinh thần.
Quý Dữu nói: “Các cậu biết vì sao cho đến nay các cậu còn chưa phối hợp được với cơ giáp không?”
Từ Châu hỏi: “Là tinh thần lực của tớ quá yếu?”
Tinh thần lực của cậu ta mới cấp B, trong toàn bộ học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt cũng ở trình độ trên trung cấp, nhưng chỉ tiêu quan trọng nhất khi điều khiển cơ giáp chính là tinh thần lực, cho nên ngưỡng cửa tiến vào hệ cơ giáp chiến đấu rất cao.
Tiêu chuẩn tối thiểu là tinh thần lực cấp C, thể cất cấp B. Nhưng thực ra có rất ít sinh viên tinh thần lực chỉ có cấp C còn thể chất chỉ mới cấp B tiến vào hệ chiến đấu, bởi vì họ đều biết tiến vào cũng chỉ là lót đế, cho nên hầu hết những người này đều sẽ chuyển sang hệ chế tạo, hệ cơ khí, hoặc hệ khác ---
Hệ chiến đấu chỉ nhận sinh viên có thiên phú cao, trong số này Từ Châu cũng không nổi bật.
Trương Duệ thì sao?
Trương Duệ có tinh thần lực cấp A thể chất cấp A, là song A, thiên phú cao hơn Từ Châu khá nhiều nhưng Trương Duệ vẫn gặp phải vấn đề về việc không có cách nào phối hợp được giữa cơ thể và cơ giáp giống y vậy.
Cho nên ---
Vấn đề nằm ở đâu?
Đối mặt với hai đôi mắt ngập tràn tò mò và ham học hỏi, Quý Dữu cũng không úp úp mở mở mà đi thẳng vào chủ đề: “Không phải do tinh thần lực của các cậu yếu, là do các cậu quá theo đổi toàn diện, dùng cách nói đơn giản hơn đó là các cậu không biết lấy hay bỏ.”
Từ Châu, Trương Duệ: “???”
Quý Dữu nói tiếp: “Khi chúng ta điều khiển cơ giáp, bất luận là quan sát tình huống kẻ địch, sử dụng vũ khí, phân phối nguồn năng lượng hay là hành động như đi, chạy, nhảy múa, bật nhảy, vân vân và mây mây đều cần tinh thần lực của chúng ta đến khống chế, điều này đã gây ra sự hiểu lầm cho các cậu. Các cậu sẽ lấy tinh thần lực hữu hạn của mình ra để phân phối từng chỗ một, theo đuổi tỉ mỉ đến từng chi tiết, nhưng nó sẽ tạo thành tình cảnh ra sao? Nói vậy các cậu cũng biết rồi --- Tinh thần lực không đủ dùng.”
“Tớ không giống với các cậu, tinh thần lực của tớ rất ít cho nên tớ cần phải hiểu cách phân phối nó, khi điều khiển cơ giáp có một số cái cần tớ bỏ qua, nếu cần vứt bỏ thì tớ sẽ trực tiếp loại bỏ, chỉ tập trung chú ý vào mấy điểm.”
Từ Châu trừng mắt: “Còn có thể như vậy sao?”
Trương Duệ há to miệng: “Điều này…… Nhỡ đâu chỗ sơ suất lại xảy ra vấn đề thì sao?”
Quý Dữu lườm hai người: “Đồ ngốc! Cũng không phải bảo cậu vẫn luôn bỏ qua mà là tạm thời bỏ qua, hãy giỏi tận dụng phòng ngự, điều tra, hệ thống trí năng tự có của cơ giáp để nó tạm thời xử lý thay cậu. Đến khi phát hiện vấn đề cần kịp thời điều động tinh thần lực của cậu lại đây --- Hiểu chưa?”
Thực ra, đề cập tới việc sử dụng linh hoạt tinh thần lực, một khi phát hiện ra vấn đề thì tinh thần lực của Quý Dữu có thể điều động trở lại chỉ trong nháy mắt, còn Trương Duệ và Từ Châu thì sao?
Quý Dữu không biết.
Nhưng Quý Dữu cho rằng tinh thần lực của hai người này cũng không coi là thấp, ở tinh cầu rác số 101, vì chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh và điều kiện vật chất, cho dù là anh A Khung, chị Linh Chi, chị Leah hay bao gồm cả chính mình, hầu hết thiên phú của những đứa trẻ nơi đây đều không cao.
Chị Linh Chi được xem như đứa trẻ có thiên phú cao nhất trong khu 10 nhưng tinh thần lực và thể chất cũng mới chỉ ở cấp C mà thôi.
Tinh thần lực thấp nhất của Trương Duệ và Từ Châu cũng đã ở cấp B, trong tinh cầu rác số 101 đã được coi là đứa trẻ thiên tài.
Quý Dữu thu lại sự hài hước và nghiêm mặt lại: “Không nói nhảm nữa! Tới thực chiến đi, tớ sẽ thử liên tục tấn công các cậu, điều các cậu phải làm chính là chỉ tập trung phòng thủ, cũng tìm kiếm cơ hội phản công tớ.”
Từ Châu?
Trương Duệ?
Hai tên này là ai?
Ở ngày thường, Nhạc Tê Quang đều không thèm nhìn.
Hiện tại, số 4444 cũng dám nói mình không so được bọn chúng?
Nhạc Tê Quang sao nhịn nổi, lập tức sẵn sàng chuẩn bị ở vạch xuất phát rồi chạy tới vạch đích đã định sẵn: 1, 2 3……
Khí thế khi Nhạc Tê Quang lên sân khấu rất kinh người, hơn nữa tư thế vô cùng đẹp trai, nếu Thẩm Trường Thanh và Sở Kiều Kiều giống một tia chớp thì Nhạc Tê Quang giống như một cơn lốc dữ dội ---
Rầm ---
1 mét.
2 mét.
3 mét.
……
Mở màn rất hoành tráng, có hy vọng là người thứ tư hoàn thành mục tiêu mà giảng viên Mục Kiếm Linh đã thiết lập sau Quý Dữu, Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều. Nhóm sinh viên ở xung quanh thi nhau dừng lại cuộc huấn luyện bắt đầu nhao nhao vây xem:
Các cậu đoán đi, mất mấy giây cậu ta có thể đến đích?”
“20 giây đi?”
“15 giây.”
“10 giây.”
Mọi người rất coi trọng Nhạc Tê Quang bởi vì tuy tên Nhạc Tê Quang này ngu ngốc thật nhưng bàn về thực lực thì không thể nghi ngờ nổi. Trong lúc mọi người chờ xem Nhạc Tê Quang thổi kèn thắng lợi thì bỗng dưng --- Nhạc Tê Quang chật vật lảo đảo, một cơ gió xuất hiện kịp thời, chỉ trong nháy mắt đã thổi cả cậu ta và cơ giáp đi nơi xa, dù Nhạc Tê Quang có vùng vẫy ngoan cường đến đâu thì cậu ta chẳng khác nào cây lục bình không có gốc rễ, bị cơn gió mạnh thổi quật ngã, không có cách nào nào chống lại.
Sinh viên: “……”
Sinh viên A: “Đánh giá cao cậu ta rồi.”
Sinh viên B: “Cất nhắc cậu ta.”
Sinh viên B: “Nhìn lầm cậu ta.”
Quý Dữu cong khóe miêng liếc sang Từ Châu và Trương Duệ rồi cười ha hả: “Thấy chưa? Tớ không nói sai chứ? Thật không dám giấu giếm, con người của tớ ngoại trừ thực lực mạnh mẽ ra thì còn có thế mạnh không thể bỏ qua --- Đó chính là có ánh mắt sắc bén.”
Từ Châu: “……”
Trương Duệ: “……”
Quý Dữu: “Tớ nói Nhạc Tê Quang không làm được thì khẳng định là cậu ta không làm được, tớ nói hai cậu làm được là nhất định hai cậu sẽ làm được.”
Từ Châu, Trương Duệ: “……”
Lời nói này giống y như thần côn đang mê hoặc lòng người, làm người muốn tin nhưng lại không dám tin.
*** Thần côn: là từ mang nghĩa xấu dùng để châm biếm những người giả vờ rằng mình có phép thuật, có quyền năng hoặc có khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Tóm lại, Từ Châu và Trương Duệ đều rối rắm.
Lúc này, khi Nhạc Tê Quang lê cơ thể chật vật trở lại vạch xuất phát một lần nữa, vừa đúng lúc nghe được những câu nói này của Quý Dữu, trong nhất thời cơn bực tức không xả ra được, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, dồn hết sức thử lại lần nữa.
Nhưng mà ---
Thất bại.
Lần thứ ba.
Lại thất bại.
Nhạc Tê Quang không tin chuyện quái quỷ đó, đang muốn thử lần thứ tư thì đột nhiên bị Nhạc Tê Nguyên cản lại: “Làm phiền nhường một chút, đến lượt em.”
Nhạc Tê Quang bực bội: “Nhạc Tê Nguyên, mày đừng cản trở tao!”
Nhạc Tê Nguyên dùng ánh mắt như đang xem kẻ ngu nhìn thằng anh trai của mình và nói: “Thất bại liên tục như thế mà anh cũng chưa chịu dùng đầu óc đúc kết lại kinh nghiệm và bài học hả? Với trạng thái này của anh không cần thử thì em cũng biết anh sẽ thất bại, vẫn nên để em biểu diễn đi.”
Vừa dứt lời, Nhạc Tê Nguyên bắt đầu hành động. Cơ giáp của cậu ta là Phong Dực, sở trường của nó là tốc độ, nhưng Phong Dực lúc này cũng không hoàn toàn là nhanh, động tác của cậu ta tính cả thân máy trông giống như một con bươm bướm đang bay nhẹ nhàng uyển chuyển, trong chớp mắt đã đến vạch đích.
Nhạc Tê Quang: “……”
Buồn bực.
Cậu ta thực sự buồn bực.
Quý Dữu vỗ vỗ bả vai của Từ Châu và cười toe toét: “Đừng nhìn, đến đây đi --- Chỉ có thực tiễn mới có thể tạo nên giá trị thực thụ!”
Sắc mặt của Từ Châu nghiêm túc lên: “Cậu nói rất đúng.”
Trương Duệ cũng bình tĩnh lại.
Chưa kể, tuy thiên phú của bạn học Quý Dữu kém cỏi nhưng từ khi trường học mở các hạng mục huấn luyện cho đến nay chưa thấy lúc nào cô tụt lại phía sau, hơn nữa thường thường cô còn có thể trở thành người xuất sắc trong số đó ---
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy người ta biết tự suy ngẫm, biết quan sát, giỏi về việc tận dụng ưu thế của mình để lấy thừa bù thiếu……
Đối mặt với bạn học như vậy thì thử hỏi bạn còn có lý do gì để bào chữa cho sự thất bại của mình đây?
Không có người muốn thất bại, cũng không có người nguyện ý là kẻ lót đế, cho nên nếu Quý Dữu nguyện ý hướng dẫn thì lúc này Từ Châu và Trương Duệ cũng cất hết sự rối rắm vào trong đáy lòng, bắt đầu tập trung tinh thần.
Quý Dữu nói: “Các cậu biết vì sao cho đến nay các cậu còn chưa phối hợp được với cơ giáp không?”
Từ Châu hỏi: “Là tinh thần lực của tớ quá yếu?”
Tinh thần lực của cậu ta mới cấp B, trong toàn bộ học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt cũng ở trình độ trên trung cấp, nhưng chỉ tiêu quan trọng nhất khi điều khiển cơ giáp chính là tinh thần lực, cho nên ngưỡng cửa tiến vào hệ cơ giáp chiến đấu rất cao.
Tiêu chuẩn tối thiểu là tinh thần lực cấp C, thể cất cấp B. Nhưng thực ra có rất ít sinh viên tinh thần lực chỉ có cấp C còn thể chất chỉ mới cấp B tiến vào hệ chiến đấu, bởi vì họ đều biết tiến vào cũng chỉ là lót đế, cho nên hầu hết những người này đều sẽ chuyển sang hệ chế tạo, hệ cơ khí, hoặc hệ khác ---
Hệ chiến đấu chỉ nhận sinh viên có thiên phú cao, trong số này Từ Châu cũng không nổi bật.
Trương Duệ thì sao?
Trương Duệ có tinh thần lực cấp A thể chất cấp A, là song A, thiên phú cao hơn Từ Châu khá nhiều nhưng Trương Duệ vẫn gặp phải vấn đề về việc không có cách nào phối hợp được giữa cơ thể và cơ giáp giống y vậy.
Cho nên ---
Vấn đề nằm ở đâu?
Đối mặt với hai đôi mắt ngập tràn tò mò và ham học hỏi, Quý Dữu cũng không úp úp mở mở mà đi thẳng vào chủ đề: “Không phải do tinh thần lực của các cậu yếu, là do các cậu quá theo đổi toàn diện, dùng cách nói đơn giản hơn đó là các cậu không biết lấy hay bỏ.”
Từ Châu, Trương Duệ: “???”
Quý Dữu nói tiếp: “Khi chúng ta điều khiển cơ giáp, bất luận là quan sát tình huống kẻ địch, sử dụng vũ khí, phân phối nguồn năng lượng hay là hành động như đi, chạy, nhảy múa, bật nhảy, vân vân và mây mây đều cần tinh thần lực của chúng ta đến khống chế, điều này đã gây ra sự hiểu lầm cho các cậu. Các cậu sẽ lấy tinh thần lực hữu hạn của mình ra để phân phối từng chỗ một, theo đuổi tỉ mỉ đến từng chi tiết, nhưng nó sẽ tạo thành tình cảnh ra sao? Nói vậy các cậu cũng biết rồi --- Tinh thần lực không đủ dùng.”
“Tớ không giống với các cậu, tinh thần lực của tớ rất ít cho nên tớ cần phải hiểu cách phân phối nó, khi điều khiển cơ giáp có một số cái cần tớ bỏ qua, nếu cần vứt bỏ thì tớ sẽ trực tiếp loại bỏ, chỉ tập trung chú ý vào mấy điểm.”
Từ Châu trừng mắt: “Còn có thể như vậy sao?”
Trương Duệ há to miệng: “Điều này…… Nhỡ đâu chỗ sơ suất lại xảy ra vấn đề thì sao?”
Quý Dữu lườm hai người: “Đồ ngốc! Cũng không phải bảo cậu vẫn luôn bỏ qua mà là tạm thời bỏ qua, hãy giỏi tận dụng phòng ngự, điều tra, hệ thống trí năng tự có của cơ giáp để nó tạm thời xử lý thay cậu. Đến khi phát hiện vấn đề cần kịp thời điều động tinh thần lực của cậu lại đây --- Hiểu chưa?”
Thực ra, đề cập tới việc sử dụng linh hoạt tinh thần lực, một khi phát hiện ra vấn đề thì tinh thần lực của Quý Dữu có thể điều động trở lại chỉ trong nháy mắt, còn Trương Duệ và Từ Châu thì sao?
Quý Dữu không biết.
Nhưng Quý Dữu cho rằng tinh thần lực của hai người này cũng không coi là thấp, ở tinh cầu rác số 101, vì chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh và điều kiện vật chất, cho dù là anh A Khung, chị Linh Chi, chị Leah hay bao gồm cả chính mình, hầu hết thiên phú của những đứa trẻ nơi đây đều không cao.
Chị Linh Chi được xem như đứa trẻ có thiên phú cao nhất trong khu 10 nhưng tinh thần lực và thể chất cũng mới chỉ ở cấp C mà thôi.
Tinh thần lực thấp nhất của Trương Duệ và Từ Châu cũng đã ở cấp B, trong tinh cầu rác số 101 đã được coi là đứa trẻ thiên tài.
Quý Dữu thu lại sự hài hước và nghiêm mặt lại: “Không nói nhảm nữa! Tới thực chiến đi, tớ sẽ thử liên tục tấn công các cậu, điều các cậu phải làm chính là chỉ tập trung phòng thủ, cũng tìm kiếm cơ hội phản công tớ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.