Chương 188: Toàn Dựa Vào Lừa Dối
Liễu Thăng Thăng
04/05/2023
Tên ngốc to con Từ Châu cứ đứng ngơ ngác một mình chịu đựng sự đả kích, cậu ta ngây ra một lúc mà vẫn không hiểu được tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào? Đến tột cùng là nguyên nhân gì, rốt cuộc vì sao cậu ta lại biến thành dáng vẻ này……
Ở bên cạnh, đột nhiên có người giơ tay lên vỗ lên lưng mình, Từ Châu mờ mịt quay đầu lại thì phát hiện là bạn tốt Trương Duệ của mình, Từ Châu: “???”
Trương Duệ lắc đầu nhìn Từ Châu rồi thở dài: “Ôi --- Tớ nói cho người anh em biết này, cậu cũng ngốc thật đấy --- Cậu chọc vào ai không tốt lại cứ đi chọc vào Quý Dữu số 4444? Trong toàn bộ sinh viên khóa 131 chúng ta, người không bình thường nhất chính là cậu ta đấy ---"
Hình như nhớ tới chuyện cũ nghĩ lại mà hoảng, Trương Duệ hơi cụp mắt xuống, cậu ta nói với vẻ buồn bã và căm phẫn: “Gặp phải cậu ta chắc chắn sẽ không có chuyện tốt.”
Cả người Từ Châu vẫn đang ngơ ngác không rõ bản thân sao lại đột nhiên tự nhận một người cha cho mình.
Sau đó, Từ Châu thấy biểu cảm trên mặt của Trương Duệ, dáng vẻ khá là đau đớn lòng ---
Trương Duệ khẽ cắn môi rồi vỗ mạnh lên bả vai của Từ Châu, trịnh trọng dặn dò: “Người anh em! Nghe anh em một câu đi, lần tới thấy con nhỏ đó cậu nhất định phải đi đường vòng đấy, biết chưa?”
Từ Châu đang muốn gật đầu thì đúng lúc này bỗng nhiên Quý Dữu nhảy tới ---
Từ Châu sửng sốt, bỗng dưng lời nói kế tiếp mắc kẹt lại.
Trương Duệ cũng giật mình, hàng này sao giống như bóng ma đột nhiên xuất hiện vậy?
Quý Dữu ngó nhìn Từ Châu một cái, lại ngó nhìn Trương Duệ một cái, bỗng nhiên nở nụ cười mỉm với Trương Duệ: “Bạn học Trương Duệ, hóa ra cậu là anh em tốt của con trai tớ nha…… Cho nên, bàn về thế hệ thì có phải cậu nên gọi tớ là chú hay không?”
Trương Duệ: “……”
Từ Châu: “……”
Quý Dữu tiến lên một bước, cố ý vươn tay ra vỗ lên bả vai của Trương Duệ rồi thở dài nói: “Bạn học nhỏ, cậu chơi phần cậu đi, không nên dạy hư con tớ đâu.”
Trương Duệ: “……”
Trương Duệ đen mặt.
Mặt của Từ Châu cũng không đẹp được bao nhiêu.
Trương Duệ cắn răng nói: “Số 4444, cậu đủ rồi đấy --- Đừng bắt nạt người thành thật chứ.”
Quý Dữu vươn một ngón tay ra và lắc nhẹ: “Anh bạn Hán gian, có phải cậu đang hiểu lầm về chính bản thân cậu hay không thế? Người thành thật cũng không thể dùng trên người cậu được.” Cái tên này lúc còn ở trận diễn tập đã làm Hán gian nhiều lần cơ mà.
Trương Duệ: “……”
Trương Duệ nghiến răng đến mức vang lên tiếng cót két: “Tôi không phải là Hán gian! Tôi bị ép!”
Thật là ---
Nghĩ lại tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở trận diễn tập, cho đến nay cậu ta vẫn cảm thấy sỉ nhục.
Quý Dữu cười ha ha: “Ôi chao, không cần so đo như vậy chứ, tớ là tới tìm bạn học Từ Châu đối luyện thôi, bạn học Trương Duệ, cậu có xác định muốn đối luyện với tớ không?”
Chiếm lợi từ người khác đương nhiên phải bồi thường chút gì chứ.
Dù sao làm cha cũng không dễ dàng như vậy nha.
Trương Duệ há mồm vừa định phản bác thì nghe thấy câu này bèn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Quý Dữu, cậu ta ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi thử: “Là cậu không tìm thấy người đối luyện với cậu nên mới muốn lôi kéo Từ Châu và tôi làm bia ngắm để luyện tập cho cậu chứ gì?”
“Khụ khụ……” Suýt nữa Quý Dữu sặc nước miếng, cô ho nhẹ một tiếng rồi liếc xéo Trương Duệ một cái, sau đó dùng lời lẽ chính đáng để bác bỏ: “Nói gì thế? Tớ là hạng người như vậy sao?”
Trương Duệ híp đôi mắt lại nhìn cô.
Từ Châu cũng nối bước theo, cũng híp đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói một cách đứng đắn: “Được rồi, biết các cậu có mày rậm mắt to, mau thu lại ánh mắt đi, tớ thật sự không phải là người như các cậu nghĩ, thử hỏi một chút đi, chẳng lẽ người được lợi khi đối luyện chỉ có tớ thôi sao? Các cậu không có chút lợi ích nào? Đối luyện là việc chắc chắn đôi bên cùng có lợi, cùng nhau thắng lợi; thử hỏi trong tất cả mọi người ở đây có ai thích ứng với môi trường mô phỏng không gian sớm hơn tớ hay không? Có ai đủ kinh nghiệm hơn tớ? Có ai linh hoạt hơn tớ?”
Vừa nghe thấy bốn chứ ‘mày rậm mắt to’, biểu cảm của Từ Châu không được tự nhiên cho lắm, cậu ta mím môi lại muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Quý Dữu nhìn Từ Châu và Trương Duệ rồi nói một cách đĩnh đạc:
“Không có!”
“Các cậu không thể không thừa nhận rằng ở toàn bộ sân huấn luyện chỉ có Quý Dữu tớ đây là thích hợp nhất để cho mấy cùi bắp như các cậu làm bia ngắm, làm đối thủ, cũng chỉ có tớ có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm thành công vừa rồi!”
“Đối luyện với tớ, các cậu chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu!”
Nói xong, Quý Dữu vung bàn tay lên hào khí ngất trời nói: “Đến đây đi --- Các bạn nhỏ, tớ đến để mang các cậu bay, mang các cậu bay lượn tự do trong lĩnh vực không gian này ---"
Trương Duệ: “Khụ ---”
Từ Châu: “Cái đó, đối luyện thì có thể nhưng không cho phép nói những từ khó hiểu.” Ví dụ như mày rậm mắt to, nhóc phá phách, đứa trẻ…… Gì gì.
Quý Dữu cười hì hì: “Được được được……”
Bên cạnh.
Mấy người Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh tận mắt nhìn thấy diễn biến của sự việc này: “……”
Nhạc Tê Quang bực bội nói: “Cho nên con nhóc đó ghét bỏ chúng ta không chịu làm bia ngắm cho nó nên thuận miệng lừa gạt hai tên ngu xuẩn kia?”
Nhạc Tê Nguyên như đang suy nghĩ gì: “Rất mạnh.”
Cái khác không nói, mồm mép của bạn học Quý Dữu thật là mạnh vô địch.
Thẩm Trường Thanh nói: “Tớ đi huấn luyện đây.” Vừa rồi bạn học Quý Dữu đã giải thích kỹ năng cho mọi người mà không hề giấu giếm, Thẩm Trường Thanh cảm thấy được lợi không ít, cũng nóng lòng không đợi được mà muốn đi thử nghiệm ngay lập tức.
Sở Kiều Kiều nói: “Tớ cũng đi huấn luyện đây.”
Tiếp theo, Louis, Lance cũng lần lượt rời đi, trong nháy mắt mọi người đã đi hết, Nhạc Tê Quang hậm hực: “Thái độ của mấy tên này là kiểu gì chứ? Những câu ba ba nói chính là sự thật cơ mà! Vì chúng ta không đáp ứng làm bia ngắm cho số 4444 đáng ghét đó thì nó mới đi lừa gạt người khác. Con nhóc kia cũng không nghĩ đến việc chỉ bằng thiên phú rách nát kia của nó thì căn bản là ba ba đây không dám đối luyện với nó, không cẩn thận một cái là đánh người tàn phế thì lỗi tại ai?”
--- Đánh nhau sao, phải là không hề đắn đo, đều có sức mạnh mgang nhau, những kẻ mạnh cùng so tài…… Thì lúc này mới kích thích. Bó tay bó chân thì đánh còn giá trị gì nữa? Không hứng thú.
Nhạc Tê Nguyên liếc nhìn thằng anh thiểu năng trí tuệ rồi nói: “Em cũng đi huấn luyện đây.”
Cho nên ---
Để cho thằng anh thiểu năng trí tuệ của mình đi buồn rầu về mấy việc lông gà vỏ tỏi không có tác dụng tăng lên thực lực thôi.
Lần này, mọi người đã hoàn toàn đi hết.
Nhạc Tê Quang: “……”
Có chuyện gì vậy?
Rõ ràng mình có con mắt tinh đời nhìn thấu gương mặt thật của số 4444 nhưng không ai chịu hưởng ứng với mình.
Thế đạo gì vậy?
Trong lúc Nhạc Tê Quang đang nghĩ mãi không ra, lúc này --- Toàn bộ bầu không khí trong lĩnh vực mô phỏng đột nhiên biến đổi, bởi vì --- Tiếp theo sau Quý Dữu lại có một dũng sĩ bắt đầu khiêu chiến nhiệm vụ được giảng viên Mục Kiếm Linh đặt ra, Nhạc Tê Quang ngẩng đầu thì thấy đó lại là Thẩm Trường Thanh.
Chỉ thấy ---
Thẩm Trường Thanh điều khiển cơ giáp đi từng bước một như bay dọc theo đường thẳng, lần này cậu ta không đi chậm để tạo sư ổn định, cậu ta xuất phát với tốc độ cực nhanh, khoảng cách 1.000m gần như chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành.
Trong lúc đó, Thẩm Trường Thanh gặp phải hai chướng ngại vật nhưng đã được cậu ta khéo léo tránh được, động tác từ vạch xuất phát hoàn toàn làm được liền một mạch cho đến khi đến vạch đích, sau khi bộ cơ giáp khổng lồ kia chạy như bay thì đã dừng động tác rất dứt khoát và tiêu sái!
Tất cả các sinh viên có mặt tại chỗ: “!!!”
Mạnh quá!
Nhanh quá!
Sau Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều là người tiếp theo, động tác cũng liền mạch chỉ cần thực hiện trong một lần.
Từ Châu và Trương Duệ thấy thế thì trong mắt hiện ra sự hâm mộ, Quý Dữu nhìn hai người hơi mỉm cười: “Các bạn nhỏ đừng nhìn, Thẩm Trường Thanh nắm giữ bí quyết nhanh như vậy đều do tớ hướng dẫn, hiện tại đi theo tớ huấn luyện chăm chỉ thì các cậu cũng có thể làm được ---” Nói tới đây, Quý Dữu nheo mắt liếc sang Nhạc Tê Quang rồi nói một cách thâm ý: “Tuy kém hơn Thẩm Trường Thanh và Kiều Kiều nhưng tớ dám cam đoan ít nhất các cậu có thể nhanh hơn Nhạc Tê Quang.”
Nhạc Tê Quang: “……”
Trêu mày?
Chọc mày?
Thôi được rồi ---
Đúng thật là thế.
_________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Hết kỳ nghỉ mới up truyện được nè, kỳ nghỉ đối với nhiều người là sung sướng còn với mình lại là ngược lại, mấy ngày nay có đám nhóc dày vò nên cả người cứ như đi mượn ý. Cũng nhờ thế mà mình được vận động, ít ra không phải chỉ biết ngồi máy và dễ có nguy cơ thoát vị đĩa đệm. Thế nên mình không biết nên vui hay nên buồn đây ლ(¯ロ¯ლ)
Ở bên cạnh, đột nhiên có người giơ tay lên vỗ lên lưng mình, Từ Châu mờ mịt quay đầu lại thì phát hiện là bạn tốt Trương Duệ của mình, Từ Châu: “???”
Trương Duệ lắc đầu nhìn Từ Châu rồi thở dài: “Ôi --- Tớ nói cho người anh em biết này, cậu cũng ngốc thật đấy --- Cậu chọc vào ai không tốt lại cứ đi chọc vào Quý Dữu số 4444? Trong toàn bộ sinh viên khóa 131 chúng ta, người không bình thường nhất chính là cậu ta đấy ---"
Hình như nhớ tới chuyện cũ nghĩ lại mà hoảng, Trương Duệ hơi cụp mắt xuống, cậu ta nói với vẻ buồn bã và căm phẫn: “Gặp phải cậu ta chắc chắn sẽ không có chuyện tốt.”
Cả người Từ Châu vẫn đang ngơ ngác không rõ bản thân sao lại đột nhiên tự nhận một người cha cho mình.
Sau đó, Từ Châu thấy biểu cảm trên mặt của Trương Duệ, dáng vẻ khá là đau đớn lòng ---
Trương Duệ khẽ cắn môi rồi vỗ mạnh lên bả vai của Từ Châu, trịnh trọng dặn dò: “Người anh em! Nghe anh em một câu đi, lần tới thấy con nhỏ đó cậu nhất định phải đi đường vòng đấy, biết chưa?”
Từ Châu đang muốn gật đầu thì đúng lúc này bỗng nhiên Quý Dữu nhảy tới ---
Từ Châu sửng sốt, bỗng dưng lời nói kế tiếp mắc kẹt lại.
Trương Duệ cũng giật mình, hàng này sao giống như bóng ma đột nhiên xuất hiện vậy?
Quý Dữu ngó nhìn Từ Châu một cái, lại ngó nhìn Trương Duệ một cái, bỗng nhiên nở nụ cười mỉm với Trương Duệ: “Bạn học Trương Duệ, hóa ra cậu là anh em tốt của con trai tớ nha…… Cho nên, bàn về thế hệ thì có phải cậu nên gọi tớ là chú hay không?”
Trương Duệ: “……”
Từ Châu: “……”
Quý Dữu tiến lên một bước, cố ý vươn tay ra vỗ lên bả vai của Trương Duệ rồi thở dài nói: “Bạn học nhỏ, cậu chơi phần cậu đi, không nên dạy hư con tớ đâu.”
Trương Duệ: “……”
Trương Duệ đen mặt.
Mặt của Từ Châu cũng không đẹp được bao nhiêu.
Trương Duệ cắn răng nói: “Số 4444, cậu đủ rồi đấy --- Đừng bắt nạt người thành thật chứ.”
Quý Dữu vươn một ngón tay ra và lắc nhẹ: “Anh bạn Hán gian, có phải cậu đang hiểu lầm về chính bản thân cậu hay không thế? Người thành thật cũng không thể dùng trên người cậu được.” Cái tên này lúc còn ở trận diễn tập đã làm Hán gian nhiều lần cơ mà.
Trương Duệ: “……”
Trương Duệ nghiến răng đến mức vang lên tiếng cót két: “Tôi không phải là Hán gian! Tôi bị ép!”
Thật là ---
Nghĩ lại tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở trận diễn tập, cho đến nay cậu ta vẫn cảm thấy sỉ nhục.
Quý Dữu cười ha ha: “Ôi chao, không cần so đo như vậy chứ, tớ là tới tìm bạn học Từ Châu đối luyện thôi, bạn học Trương Duệ, cậu có xác định muốn đối luyện với tớ không?”
Chiếm lợi từ người khác đương nhiên phải bồi thường chút gì chứ.
Dù sao làm cha cũng không dễ dàng như vậy nha.
Trương Duệ há mồm vừa định phản bác thì nghe thấy câu này bèn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Quý Dữu, cậu ta ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi thử: “Là cậu không tìm thấy người đối luyện với cậu nên mới muốn lôi kéo Từ Châu và tôi làm bia ngắm để luyện tập cho cậu chứ gì?”
“Khụ khụ……” Suýt nữa Quý Dữu sặc nước miếng, cô ho nhẹ một tiếng rồi liếc xéo Trương Duệ một cái, sau đó dùng lời lẽ chính đáng để bác bỏ: “Nói gì thế? Tớ là hạng người như vậy sao?”
Trương Duệ híp đôi mắt lại nhìn cô.
Từ Châu cũng nối bước theo, cũng híp đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói một cách đứng đắn: “Được rồi, biết các cậu có mày rậm mắt to, mau thu lại ánh mắt đi, tớ thật sự không phải là người như các cậu nghĩ, thử hỏi một chút đi, chẳng lẽ người được lợi khi đối luyện chỉ có tớ thôi sao? Các cậu không có chút lợi ích nào? Đối luyện là việc chắc chắn đôi bên cùng có lợi, cùng nhau thắng lợi; thử hỏi trong tất cả mọi người ở đây có ai thích ứng với môi trường mô phỏng không gian sớm hơn tớ hay không? Có ai đủ kinh nghiệm hơn tớ? Có ai linh hoạt hơn tớ?”
Vừa nghe thấy bốn chứ ‘mày rậm mắt to’, biểu cảm của Từ Châu không được tự nhiên cho lắm, cậu ta mím môi lại muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Quý Dữu nhìn Từ Châu và Trương Duệ rồi nói một cách đĩnh đạc:
“Không có!”
“Các cậu không thể không thừa nhận rằng ở toàn bộ sân huấn luyện chỉ có Quý Dữu tớ đây là thích hợp nhất để cho mấy cùi bắp như các cậu làm bia ngắm, làm đối thủ, cũng chỉ có tớ có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm thành công vừa rồi!”
“Đối luyện với tớ, các cậu chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu!”
Nói xong, Quý Dữu vung bàn tay lên hào khí ngất trời nói: “Đến đây đi --- Các bạn nhỏ, tớ đến để mang các cậu bay, mang các cậu bay lượn tự do trong lĩnh vực không gian này ---"
Trương Duệ: “Khụ ---”
Từ Châu: “Cái đó, đối luyện thì có thể nhưng không cho phép nói những từ khó hiểu.” Ví dụ như mày rậm mắt to, nhóc phá phách, đứa trẻ…… Gì gì.
Quý Dữu cười hì hì: “Được được được……”
Bên cạnh.
Mấy người Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh tận mắt nhìn thấy diễn biến của sự việc này: “……”
Nhạc Tê Quang bực bội nói: “Cho nên con nhóc đó ghét bỏ chúng ta không chịu làm bia ngắm cho nó nên thuận miệng lừa gạt hai tên ngu xuẩn kia?”
Nhạc Tê Nguyên như đang suy nghĩ gì: “Rất mạnh.”
Cái khác không nói, mồm mép của bạn học Quý Dữu thật là mạnh vô địch.
Thẩm Trường Thanh nói: “Tớ đi huấn luyện đây.” Vừa rồi bạn học Quý Dữu đã giải thích kỹ năng cho mọi người mà không hề giấu giếm, Thẩm Trường Thanh cảm thấy được lợi không ít, cũng nóng lòng không đợi được mà muốn đi thử nghiệm ngay lập tức.
Sở Kiều Kiều nói: “Tớ cũng đi huấn luyện đây.”
Tiếp theo, Louis, Lance cũng lần lượt rời đi, trong nháy mắt mọi người đã đi hết, Nhạc Tê Quang hậm hực: “Thái độ của mấy tên này là kiểu gì chứ? Những câu ba ba nói chính là sự thật cơ mà! Vì chúng ta không đáp ứng làm bia ngắm cho số 4444 đáng ghét đó thì nó mới đi lừa gạt người khác. Con nhóc kia cũng không nghĩ đến việc chỉ bằng thiên phú rách nát kia của nó thì căn bản là ba ba đây không dám đối luyện với nó, không cẩn thận một cái là đánh người tàn phế thì lỗi tại ai?”
--- Đánh nhau sao, phải là không hề đắn đo, đều có sức mạnh mgang nhau, những kẻ mạnh cùng so tài…… Thì lúc này mới kích thích. Bó tay bó chân thì đánh còn giá trị gì nữa? Không hứng thú.
Nhạc Tê Nguyên liếc nhìn thằng anh thiểu năng trí tuệ rồi nói: “Em cũng đi huấn luyện đây.”
Cho nên ---
Để cho thằng anh thiểu năng trí tuệ của mình đi buồn rầu về mấy việc lông gà vỏ tỏi không có tác dụng tăng lên thực lực thôi.
Lần này, mọi người đã hoàn toàn đi hết.
Nhạc Tê Quang: “……”
Có chuyện gì vậy?
Rõ ràng mình có con mắt tinh đời nhìn thấu gương mặt thật của số 4444 nhưng không ai chịu hưởng ứng với mình.
Thế đạo gì vậy?
Trong lúc Nhạc Tê Quang đang nghĩ mãi không ra, lúc này --- Toàn bộ bầu không khí trong lĩnh vực mô phỏng đột nhiên biến đổi, bởi vì --- Tiếp theo sau Quý Dữu lại có một dũng sĩ bắt đầu khiêu chiến nhiệm vụ được giảng viên Mục Kiếm Linh đặt ra, Nhạc Tê Quang ngẩng đầu thì thấy đó lại là Thẩm Trường Thanh.
Chỉ thấy ---
Thẩm Trường Thanh điều khiển cơ giáp đi từng bước một như bay dọc theo đường thẳng, lần này cậu ta không đi chậm để tạo sư ổn định, cậu ta xuất phát với tốc độ cực nhanh, khoảng cách 1.000m gần như chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành.
Trong lúc đó, Thẩm Trường Thanh gặp phải hai chướng ngại vật nhưng đã được cậu ta khéo léo tránh được, động tác từ vạch xuất phát hoàn toàn làm được liền một mạch cho đến khi đến vạch đích, sau khi bộ cơ giáp khổng lồ kia chạy như bay thì đã dừng động tác rất dứt khoát và tiêu sái!
Tất cả các sinh viên có mặt tại chỗ: “!!!”
Mạnh quá!
Nhanh quá!
Sau Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều là người tiếp theo, động tác cũng liền mạch chỉ cần thực hiện trong một lần.
Từ Châu và Trương Duệ thấy thế thì trong mắt hiện ra sự hâm mộ, Quý Dữu nhìn hai người hơi mỉm cười: “Các bạn nhỏ đừng nhìn, Thẩm Trường Thanh nắm giữ bí quyết nhanh như vậy đều do tớ hướng dẫn, hiện tại đi theo tớ huấn luyện chăm chỉ thì các cậu cũng có thể làm được ---” Nói tới đây, Quý Dữu nheo mắt liếc sang Nhạc Tê Quang rồi nói một cách thâm ý: “Tuy kém hơn Thẩm Trường Thanh và Kiều Kiều nhưng tớ dám cam đoan ít nhất các cậu có thể nhanh hơn Nhạc Tê Quang.”
Nhạc Tê Quang: “……”
Trêu mày?
Chọc mày?
Thôi được rồi ---
Đúng thật là thế.
_________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Hết kỳ nghỉ mới up truyện được nè, kỳ nghỉ đối với nhiều người là sung sướng còn với mình lại là ngược lại, mấy ngày nay có đám nhóc dày vò nên cả người cứ như đi mượn ý. Cũng nhờ thế mà mình được vận động, ít ra không phải chỉ biết ngồi máy và dễ có nguy cơ thoát vị đĩa đệm. Thế nên mình không biết nên vui hay nên buồn đây ლ(¯ロ¯ლ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.