Chương 226
Tề Thành Côn
24/04/2019
‘ tránh ra! ’
‘ tránh ra……’
Trong óc, quanh quẩn thật lâu hình ảnh vẻ mặt nôn nóng Hoàng Phủ Minh ôm Tuyết Phỉ Nhi rời đi. Này hình như là…… Hình như là…… giống như Anh âu yếm người phụ nữ bị thương.
‘ nói thật cho em biết, chị và nhị thiếu gia rất sớm liền thượng qua giường. Như vậy, em còn sẽ tiếp tục cùng nhị thiếu gia ở bên nhau sao?! ’
‘ em có thể trực tiếp đi tìm nhị thiếu gia chứng thực, chị rốt cuộc có cùng anh thượng hay không thượng qua giường! ’
Là cô quá tín nhiệm Hoàng Phủ Minh sao?
Ngẫm lại, rõ ràng đối với hết thảy người, cô đều không phải thực hiểu biết người đàn ông này, lại từ nơi nào tới tự tin, xác nhận giữa anh và Tuyết Phỉ Nhi là sạch sẽ đây?
Thời gian giây lát lướt qua……
Không sai biệt lắm lúc bảy giờ sáng Hoàng Phủ Minh mới từ ngoài chạy về nhà.
Đẩy mở cửa biệt thự liền nhìn đến Tuyết Vi ngồi ở phòng khách.
“Làm sao thức sớm như vậy?” Hoàng Phủ Minh mỏi mệt bỏ đi áo khoác, còn ở trên sô pha.
A.
Không phải cô dậy sớm, mà là…… Một đêm chưa ngủ!
“Chị hai tôi không có việc gì chứ?”
“Không trở ngại, chỉ là có chút chấn động não rất nhỏ mà thôi.”
“à, vậy là tốt rồi…… Vậy là tốt rồi……” Tuyết Vi như suy tư gì gật gật đầu, trong lúc vô tình chú ý tới Hoàng Phủ Minh thần bí móc thứ gì từ trong túi quần áo.
Còn chưa có kịp hỏi tới ……
“Đưa cho bác gái đi thôi.” Anh mỉm cười liền bày đôi tiên hạc do thủy lan sinh điêu khắc ở trước mắt Tuyết Vi.
Tức khắc……
Tim Cô nắm chặt! “Chị hai tôi kêu anh tặng cho tôi hả!?”
“ừ, Chị hai cô nói với tôi bác gái thực thích tác phẩm của thủy lan sinh. Nếu tôi biết đến, liền……”
Đưa tay, ngăn Hoàng Phủ Minh tiếp lời, cô lạnh lùng nói: “Thứ này anh đã tặng cho Chị hai tôi, như vậy, tôi cũng sẽ không muốn!”
“Tuyết Vi…… Kỳ thật, sở dĩ tôi không có đem đồ vật như vậy tặng cho cô, là bởi vì đồ vật như vậy là do Dạ Phi Nhã Lệ cấp. Cô hiểu chưa?”
Lập tức ‘ oanh ’, đầu Tuyết Vi đều phải nổ tung!
Cô ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, Dạ Phi Nhã Lệ lại âm thầm bày cho cô một đạo!?
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ cho dù Dạ Phi Nhã Lệ tính kế, Hoàng Phủ Minh nhất định sẽ không đưa đồ vật như vậy cho cô. Do đó, cô sẽ bởi vì tranh giành tình cảm cùng Hoàng Phủ Minh cãi túi bụi.
Đáng tiếc……
Cô thiệt tình sẽ không bởi vì đồ vật như vậy mà đi tranh giành tình cảm. Chỉ là……
Bây giờ có Tuyết Phỉ Nhi làm rối, cô không muốn ‘ ghen ’ cũng không được!
“Lấy đi!” Hai chữ không hề có độ ấm rơi xuống.
Trong nháy mắt lửa giận của Hoàng Phủ Minh liền lên trên đỉnh đầu.
Đối với anh không ngừng giải thích như vậy mà Nói, có thể đem cái này nói cùng Tuyết Vi phân rõ đã thực không dễ dàng, sao dự đoán được……?
“Tuyết Vi, cô đừng quá vô cớ gây rối!”
“tôi vô cớ gây rối sao?! Phải, con người của tôi chính là thích vô cớ gây rối, lại không hiểu chuyện, nơi nào so được với Chị hai tôi, cũng khó trách hôm qua anh khẩn trương như vậy ôm chị ta đi bệnh viện, lại bồi chị ấy cả đêm!”
“chỉ là bởi vì cái bình hoa kia vốn nên rơi phải tôi, là Chị hai cô đỡ thay cho tôi, tôi mới thế đưa cô ta đi bệnh viện! Hơn nữa, tôi và Chị hai cô tối hôm qua nói chuyện toàn bộ đều về cô!”
Khoảng ba giờ sáng Tuyết Phỉ Nhi mới tỉnh lại, Hoàng Phủ Minh vốn định rời đi, nề hà Tuyết Phỉ Nhi vẫn luôn bắt lấy anh, cùng anh nói tới chuyện Tuyết Vi.
Đối với Tuyết Vi, tự nhiên anh có không ít tò mò, cũng kiên nhẫn nghe xong ……
“nói tới tôi hả? A…… nhưng thật ra tôi muốn biết, các người đều hàn huyên cái gì về tôi? Chị hai tôi có nói cho anh hay không, trước kia tôi làm sao khi dễ chị ấy? Lại là hạ tiện làm sao, không hiểu chuyện làm sao?”
Nghe khẩu khí Tuyết Vi âm dương quái khí, Hoàng Phủ Minh liền có loại cảm giác giận sôi máu: “Tuyết Vi, tôi thật không nghĩ tới, cô là một người hẹp hòi như vậy!”
Hẹp hòi……
Hai chữ này đâm thật mạnh vào Tim Tuyết Vi.
Cô không phủ nhận, chỉ cần chuyện lây dính đến Nhà họ Tuyết, lây dính đến Tuyết Phỉ Nhi cô liền sẽ phát cuồng, liền sẽ mất đi lý trí, thậm chí vô cớ gây rối.
Nhưng……
Đổi thành bất luận một người nào, từ nhỏ đến lớn đều sống ở bên trong bị chị thiết kế hãm hại, làm sao có thể bình tâm tĩnh khí ngồi xuống thản nhiên tiếp thu ‘ hảo ý ’ của đối phương?
“Hoàng Phủ Minh, anh dám Nói không, Chị hai tôi không nhắc tới quá khứ của tôi với anh, chuyện tôi ở Nhà họ Tuyết! Hết thảy tôi ở Nhà họ Tuyết?!”
“Nói. Tối hôm qua, Chị hai cô Nói với tôi, 12 tuổi cô được tìm về Nhà họ Tuyết, bởi vì mẹ đẻ cô là tình nhân, làm cho Địch Mạn Lị không thiếu sắc mặt cho cô xem, sắc mặt cho mẹ cô xem. Nhưng, cô như cũ thực hiểu chuyện ngốc tại trong nhà, chưa bao giờ làm bất luận chuyện gì ngỗ nghịch Địch Mạn Lị, càng là thập phần hiếu thuận Tuyết Vĩ Quốc, nỗ lực nhân nhượng mọi người trong Nhà họ Tuyết ……”
Không chỉ là vậy.
Đêm qua, Tuyết Phỉ Nhi còn nói rất nhiều, rất nhiều lời hay về Tuyết Vi. Cô ở trong trường học làm sao, ưu tú làm sao; cô ở nhà làm sao, hiếu thuận làm sao; Tuyết Vĩ Quốc lại là làm sao, làm sao đối đãi cô, vv……
Kêu Hoàng Phủ Minh nghe xong càng thêm nổi lên đồng tình tình cảnh của Tuyết Vi.
Nhưng mà……
Sau khi Hoàng Phủ Minh nói xong hết thảy, trong mắt Tuyết Vi không thể tưởng tượng, hai chân đứng thẳng cũng hơi hơi đánh run……
Thua!
Hoàn toàn thua!
Tuyết Phỉ Nhi vậy mà không bắt lấy cơ hội này hung hăng tố cáo cô với Hoàng Phủ Minh, ngược lại nói lên lời hay về cô!
Lấy lui làm tiến sao?
Như vậy, Tuyết Phỉ Nhi liền biến tướng nói cho Hoàng Phủ Minh, lý do cô hận Tuyết Phỉ Nhi.
Như vậy xuống dưới, cô càng nhằm vào Tuyết Phỉ Nhi, Hoàng Phủ Minh càng sẽ cảm thấy cô là bởi vì hận Địch Mạn Lị mới giận chó đánh mèo với Tuyết Phỉ Nhi!
Thật tàn nhẫn!
Chiêu số thật tàn nhẫn!
Khi nào Tuyết Phỉ Nhi trở nên thông minh như vậy? Vậy mà hiểu được chiêu lợi dụng lấy lui làm tiến, không tiếc hy sinh Địch Mạn Lị và cha, tới tranh thủ Hoàng Phủ Minh yêu thích?!
Tay nhỏ gắt gao nắm thành quyền, Tuyết Vi nhìn chăm chú cặp mắt Hoàng Phủ Minh không hề có độ ấm, lạnh lùng nói: “Hoàng Phủ Minh, chúng ta đừng vòng vo, anh và Chị hai tôi…… Hẳn là đã thượng qua giường đi?!”
Vẻ mặt âm trầm cứng đờ, Hoàng Phủ Minh nhanh chóng sai khai đối diện đôi mắt Tuyết Vi ……
Giờ khắc này, Tuyết Vi cảm nhận được ở trên người người đàn ông này đau lòng xưa nay chưa từng có ……
“A, ha hả, anh cũng thật lợi hại nha Hoàng Phủ Minh, làm lớn bụng em gái, lại cùng cô chị thượng qua giường, người còn bày ra một bộ dáng không có việc gì, tới trốn tránh trách nhiệm sao?”
“Bây giờ, tôi thật hoài nghi, anh đồng thời lưu lại tôi và Chị hai tôi, rốt cuộc là vì kéo dài hôn kỳ, hay là…… muốn quang minh chính đại một chân dẫm hai chiếc thuyền, hả?”
“Câm miệng!” Một tiếng gầm nhẹ cắt lời Tuyết Vi nói.
Ngón tay lạnh băng của Hoàng Phủ Minh đột nhiên bóp lấy hàm dưới cô: “cô cho rằng, nếu tôi muốn phụ nữ, cầm tìm lấy cớ sao?! Tuyết Vi……” khuôn mặt tuấn tú âm trầm chậm rãi tới gần cô: “tôi xem, trong khoảng thời gian này tôi thật sự quá dung túng cô, giờ phút này cô…… Quả thực làm tôi chán ghét đến cực điểm!”
Lời nói vô tình giống như một thanh lợi kiếm đâm qua Tim Tuyết Vi.
Anh hung hăng ném mặt cô ra, cầm lấy quần áo, cũng không quay đầu lại rời đi……
‘ tránh ra……’
Trong óc, quanh quẩn thật lâu hình ảnh vẻ mặt nôn nóng Hoàng Phủ Minh ôm Tuyết Phỉ Nhi rời đi. Này hình như là…… Hình như là…… giống như Anh âu yếm người phụ nữ bị thương.
‘ nói thật cho em biết, chị và nhị thiếu gia rất sớm liền thượng qua giường. Như vậy, em còn sẽ tiếp tục cùng nhị thiếu gia ở bên nhau sao?! ’
‘ em có thể trực tiếp đi tìm nhị thiếu gia chứng thực, chị rốt cuộc có cùng anh thượng hay không thượng qua giường! ’
Là cô quá tín nhiệm Hoàng Phủ Minh sao?
Ngẫm lại, rõ ràng đối với hết thảy người, cô đều không phải thực hiểu biết người đàn ông này, lại từ nơi nào tới tự tin, xác nhận giữa anh và Tuyết Phỉ Nhi là sạch sẽ đây?
Thời gian giây lát lướt qua……
Không sai biệt lắm lúc bảy giờ sáng Hoàng Phủ Minh mới từ ngoài chạy về nhà.
Đẩy mở cửa biệt thự liền nhìn đến Tuyết Vi ngồi ở phòng khách.
“Làm sao thức sớm như vậy?” Hoàng Phủ Minh mỏi mệt bỏ đi áo khoác, còn ở trên sô pha.
A.
Không phải cô dậy sớm, mà là…… Một đêm chưa ngủ!
“Chị hai tôi không có việc gì chứ?”
“Không trở ngại, chỉ là có chút chấn động não rất nhỏ mà thôi.”
“à, vậy là tốt rồi…… Vậy là tốt rồi……” Tuyết Vi như suy tư gì gật gật đầu, trong lúc vô tình chú ý tới Hoàng Phủ Minh thần bí móc thứ gì từ trong túi quần áo.
Còn chưa có kịp hỏi tới ……
“Đưa cho bác gái đi thôi.” Anh mỉm cười liền bày đôi tiên hạc do thủy lan sinh điêu khắc ở trước mắt Tuyết Vi.
Tức khắc……
Tim Cô nắm chặt! “Chị hai tôi kêu anh tặng cho tôi hả!?”
“ừ, Chị hai cô nói với tôi bác gái thực thích tác phẩm của thủy lan sinh. Nếu tôi biết đến, liền……”
Đưa tay, ngăn Hoàng Phủ Minh tiếp lời, cô lạnh lùng nói: “Thứ này anh đã tặng cho Chị hai tôi, như vậy, tôi cũng sẽ không muốn!”
“Tuyết Vi…… Kỳ thật, sở dĩ tôi không có đem đồ vật như vậy tặng cho cô, là bởi vì đồ vật như vậy là do Dạ Phi Nhã Lệ cấp. Cô hiểu chưa?”
Lập tức ‘ oanh ’, đầu Tuyết Vi đều phải nổ tung!
Cô ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, Dạ Phi Nhã Lệ lại âm thầm bày cho cô một đạo!?
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ cho dù Dạ Phi Nhã Lệ tính kế, Hoàng Phủ Minh nhất định sẽ không đưa đồ vật như vậy cho cô. Do đó, cô sẽ bởi vì tranh giành tình cảm cùng Hoàng Phủ Minh cãi túi bụi.
Đáng tiếc……
Cô thiệt tình sẽ không bởi vì đồ vật như vậy mà đi tranh giành tình cảm. Chỉ là……
Bây giờ có Tuyết Phỉ Nhi làm rối, cô không muốn ‘ ghen ’ cũng không được!
“Lấy đi!” Hai chữ không hề có độ ấm rơi xuống.
Trong nháy mắt lửa giận của Hoàng Phủ Minh liền lên trên đỉnh đầu.
Đối với anh không ngừng giải thích như vậy mà Nói, có thể đem cái này nói cùng Tuyết Vi phân rõ đã thực không dễ dàng, sao dự đoán được……?
“Tuyết Vi, cô đừng quá vô cớ gây rối!”
“tôi vô cớ gây rối sao?! Phải, con người của tôi chính là thích vô cớ gây rối, lại không hiểu chuyện, nơi nào so được với Chị hai tôi, cũng khó trách hôm qua anh khẩn trương như vậy ôm chị ta đi bệnh viện, lại bồi chị ấy cả đêm!”
“chỉ là bởi vì cái bình hoa kia vốn nên rơi phải tôi, là Chị hai cô đỡ thay cho tôi, tôi mới thế đưa cô ta đi bệnh viện! Hơn nữa, tôi và Chị hai cô tối hôm qua nói chuyện toàn bộ đều về cô!”
Khoảng ba giờ sáng Tuyết Phỉ Nhi mới tỉnh lại, Hoàng Phủ Minh vốn định rời đi, nề hà Tuyết Phỉ Nhi vẫn luôn bắt lấy anh, cùng anh nói tới chuyện Tuyết Vi.
Đối với Tuyết Vi, tự nhiên anh có không ít tò mò, cũng kiên nhẫn nghe xong ……
“nói tới tôi hả? A…… nhưng thật ra tôi muốn biết, các người đều hàn huyên cái gì về tôi? Chị hai tôi có nói cho anh hay không, trước kia tôi làm sao khi dễ chị ấy? Lại là hạ tiện làm sao, không hiểu chuyện làm sao?”
Nghe khẩu khí Tuyết Vi âm dương quái khí, Hoàng Phủ Minh liền có loại cảm giác giận sôi máu: “Tuyết Vi, tôi thật không nghĩ tới, cô là một người hẹp hòi như vậy!”
Hẹp hòi……
Hai chữ này đâm thật mạnh vào Tim Tuyết Vi.
Cô không phủ nhận, chỉ cần chuyện lây dính đến Nhà họ Tuyết, lây dính đến Tuyết Phỉ Nhi cô liền sẽ phát cuồng, liền sẽ mất đi lý trí, thậm chí vô cớ gây rối.
Nhưng……
Đổi thành bất luận một người nào, từ nhỏ đến lớn đều sống ở bên trong bị chị thiết kế hãm hại, làm sao có thể bình tâm tĩnh khí ngồi xuống thản nhiên tiếp thu ‘ hảo ý ’ của đối phương?
“Hoàng Phủ Minh, anh dám Nói không, Chị hai tôi không nhắc tới quá khứ của tôi với anh, chuyện tôi ở Nhà họ Tuyết! Hết thảy tôi ở Nhà họ Tuyết?!”
“Nói. Tối hôm qua, Chị hai cô Nói với tôi, 12 tuổi cô được tìm về Nhà họ Tuyết, bởi vì mẹ đẻ cô là tình nhân, làm cho Địch Mạn Lị không thiếu sắc mặt cho cô xem, sắc mặt cho mẹ cô xem. Nhưng, cô như cũ thực hiểu chuyện ngốc tại trong nhà, chưa bao giờ làm bất luận chuyện gì ngỗ nghịch Địch Mạn Lị, càng là thập phần hiếu thuận Tuyết Vĩ Quốc, nỗ lực nhân nhượng mọi người trong Nhà họ Tuyết ……”
Không chỉ là vậy.
Đêm qua, Tuyết Phỉ Nhi còn nói rất nhiều, rất nhiều lời hay về Tuyết Vi. Cô ở trong trường học làm sao, ưu tú làm sao; cô ở nhà làm sao, hiếu thuận làm sao; Tuyết Vĩ Quốc lại là làm sao, làm sao đối đãi cô, vv……
Kêu Hoàng Phủ Minh nghe xong càng thêm nổi lên đồng tình tình cảnh của Tuyết Vi.
Nhưng mà……
Sau khi Hoàng Phủ Minh nói xong hết thảy, trong mắt Tuyết Vi không thể tưởng tượng, hai chân đứng thẳng cũng hơi hơi đánh run……
Thua!
Hoàn toàn thua!
Tuyết Phỉ Nhi vậy mà không bắt lấy cơ hội này hung hăng tố cáo cô với Hoàng Phủ Minh, ngược lại nói lên lời hay về cô!
Lấy lui làm tiến sao?
Như vậy, Tuyết Phỉ Nhi liền biến tướng nói cho Hoàng Phủ Minh, lý do cô hận Tuyết Phỉ Nhi.
Như vậy xuống dưới, cô càng nhằm vào Tuyết Phỉ Nhi, Hoàng Phủ Minh càng sẽ cảm thấy cô là bởi vì hận Địch Mạn Lị mới giận chó đánh mèo với Tuyết Phỉ Nhi!
Thật tàn nhẫn!
Chiêu số thật tàn nhẫn!
Khi nào Tuyết Phỉ Nhi trở nên thông minh như vậy? Vậy mà hiểu được chiêu lợi dụng lấy lui làm tiến, không tiếc hy sinh Địch Mạn Lị và cha, tới tranh thủ Hoàng Phủ Minh yêu thích?!
Tay nhỏ gắt gao nắm thành quyền, Tuyết Vi nhìn chăm chú cặp mắt Hoàng Phủ Minh không hề có độ ấm, lạnh lùng nói: “Hoàng Phủ Minh, chúng ta đừng vòng vo, anh và Chị hai tôi…… Hẳn là đã thượng qua giường đi?!”
Vẻ mặt âm trầm cứng đờ, Hoàng Phủ Minh nhanh chóng sai khai đối diện đôi mắt Tuyết Vi ……
Giờ khắc này, Tuyết Vi cảm nhận được ở trên người người đàn ông này đau lòng xưa nay chưa từng có ……
“A, ha hả, anh cũng thật lợi hại nha Hoàng Phủ Minh, làm lớn bụng em gái, lại cùng cô chị thượng qua giường, người còn bày ra một bộ dáng không có việc gì, tới trốn tránh trách nhiệm sao?”
“Bây giờ, tôi thật hoài nghi, anh đồng thời lưu lại tôi và Chị hai tôi, rốt cuộc là vì kéo dài hôn kỳ, hay là…… muốn quang minh chính đại một chân dẫm hai chiếc thuyền, hả?”
“Câm miệng!” Một tiếng gầm nhẹ cắt lời Tuyết Vi nói.
Ngón tay lạnh băng của Hoàng Phủ Minh đột nhiên bóp lấy hàm dưới cô: “cô cho rằng, nếu tôi muốn phụ nữ, cầm tìm lấy cớ sao?! Tuyết Vi……” khuôn mặt tuấn tú âm trầm chậm rãi tới gần cô: “tôi xem, trong khoảng thời gian này tôi thật sự quá dung túng cô, giờ phút này cô…… Quả thực làm tôi chán ghét đến cực điểm!”
Lời nói vô tình giống như một thanh lợi kiếm đâm qua Tim Tuyết Vi.
Anh hung hăng ném mặt cô ra, cầm lấy quần áo, cũng không quay đầu lại rời đi……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.