Chương 225: Tuyết Vi là tiểu thiếp
Tề Thành Côn
22/04/2019
Tác phẩm “Thủy lan sinh?” Tuyết Vi cách đó không xa liếc mắt một cái liền nhận ra đôi tiên hạc kia xuất ra từ tay vị đại sư nào.
Tuyết Phỉ Nhi một bên khinh thường liếc mắt: “Thật là không có kiến thức. Vừa thấy đến tác phẩm thủy lan sinh liền lộ ra cái vẻ mặt không tiền đồ này.”
Tuyết Vi không Nói, tiếp tục nhìn chằm chằm đôi tiên hạc kia xem xét không ngừng.
“Các vị, nay xem, mọi người cũng gặp qua hai vị hôn thê dự khuyết nhà của chúng ta. Bây giờ, liền do Minh Nhi đem đôi tiên hạc này do tiên sinh tôn thủy lan điêu khắc đưa cho một người trong các cô.”
Đưa cho một người trong đó hả?
Tuyết Vi có chút kinh ngạc, lại cũng lý giải nhiều ít dụng ý của Nhà họ Hoàng Phủ này.
Bọn họ là muốn thừa dịp này, từ giữa chị em bọn họ phân ra ‘ lớn ’‘ nhỏ ’ tới sao? Quả là tàn nhẫn!
“chị nhất định phải được đôi tiên hạc kia! Tuyết Vi, nếu em dám tranh cùng chị, chị nhất định kêu mẹ em ăn không hết gói đem đi!”
Bên tai, quanh quẩn giọng Tuyết Phỉ Nhi uy hiếp nói.
Cô do dự một lát, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Chị hai, không phải chị không có hứng thú đối với tác phẩm thủy lan sinh sao? Huống chi, quyền lựa chọn ở trong tay nhị thiếu gia, nếu là đồ vật anh ta muốn tặng cho em, em cũng không có cách phải không?”
“em quả là tự tin! Cho dù nhị thiếu gia thật đem đồ vật tặng cho em, em cũng có thể không cần!”
Không cần hả?
Ngốc tử mới không cần đó!
Hàm nghĩa chân chính đôi tiên hạc là tiếp theo, chỉ cần chính là phó tác phẩm kia cũng đã làm Tuyết Vi thèm nhỏ dãi đã lâu!
Hoàng Phủ Minh cầm trong tay gỗ điêu khắc, chậm rãi đi tới trước mặt chị em này.
Mọi người mở lớn đôi mắt, an tĩnh chờ đợi anh lựa chọn.
Một đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn Tuyết Vi một cái liền chậm rãi nhìn về phía Tuyết Phỉ Nhi. “Nhị tiểu thư.” Gỗ điêu khắc trong tay lập tức đưa qua.
Tuyết Phỉ Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được Hoàng Phủ Minh sẽ thật sự đem gỗ điêu khắc này đưa cho mình?!
“Nhị nha đầu, Minh Nhi đưa đồ vật quý trọng như vậy cho cháu, còn không mau tiếp?” Một bên các trưởng bối mỉm cười giục Tuyết Phỉ Nhi.
Lúc này cô mới như ở trong mộng mới tỉnh tiếp nhận đồ vật: “Nhị, nhị thiếu gia, cảm ơn, cảm ơn anh……”
“Khách khí.” Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm gật gật đầu, khi nói tầm mắt u lãnh dần dần dời về phía Tuyết Vi ……
Mày liễu Tuyết Vi căng thẳng, quay đầu, liền biến mất ở trong phòng khách……
Cuối cùng, gia yến Nhà họ Hoàng Phủ lần này lấy Hoàng Phủ Minh đưa lễ vật ra hình thành một điểm chung. Hoàng Phủ Dương Vinh, Dạ Phi Nhã Lệ nhất nhất đưa tiễn khách đi, hầu gái, bọn gia đinh trong nhà bắt đầu bận rộn quét tước.
Hoàng Phủ Minh tìm khắp toàn bộ phòng khách đều không thấy bóng dáng Tuyết Vi, vừa muốn cất bước rời đi biệt thự……
“Nhị thiếu gia.” Giọng Tuyết Phỉ Nhi níu lấy bước chân anh.
“Tuyết nhị tiểu thư, chuyện gì?”
“Ha hả, cái này cho anh……” Tuyết Phỉ Nhi mỉm cười đem gỗ điêu khắc giấu ở phía sau đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Minh.
Anh hơi nhíu mày, lạnh lùng đối diện đôi mắt cô.
“Vừa rồi tôi chú ý tới, lúc nhị thiếu gia đem gỗ điêu khắc này tặng cho tôi, Em ba tôi có chút không cao hứng. Nhị thiếu gia, anh ngàn vạn đừng trách cứ Em ba tôi tùy hứng. Có lẽ anh có điều không biết, mẹ đẻ Em ba tôi thập phần thích tác phẩm thủy lan sinh, cho nên, Em ba tôi đã biểu đạt qua với tôi, nó rất muốn đôi tiên hạc này, nhưng……”
Tuyết Phỉ Nhi xấu hổ cúi thấp đầu xuống: “tôi thật không nghĩ tới nhị thiếu gia sẽ đem đôi tiên hạc này tặng cho tôi. Phỉ Nhi thật sự không đem gỗ điêu khắc này đưa trả lại cho Em ba tôi đi.”
Tuyết Vi bất mãn, Hoàng Phủ Minh cũng chú ý tới. Anh sở dĩ không đem đôi tiên hạc này đưa cho cô, cũng là có nguyên nhân.
Bây giờ, Tuyết Phỉ Nhi đột nhiên biểu hiện ra hành động như vậy, làm Hoàng Phủ Minh cảm thấy thập phần…… Dối trá!
“Nếu nhị tiểu thư yêu thương em gái như vậy, cần gì phải làm phiền tay của tôi?” Một câu không hề có độ ấm rơi xuống, Hoàng Phủ Minh quay đầu liền phải rời đi……
“Nhị thiếu gia!” Tuyết Phỉ Nhi vội vàng đuổi theo: “tôi hiểu rõ ý tứ của anh. Chính là, tình huống gia đình nhà của chúng tôi anh có điều không biết, không phải nói Phỉ Nhi muốn ở trước mặt nhị thiếu gia biểu hiện ra một bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện, mà là…… đồ vật như vậy, nếu thật từ tay của tôi giao cho em gái tôi, em gái tôi không chỉ không muốn, khả năng còn sẽ bởi vậy mà nổi trận lôi đình!”
Hoàng Phủ Minh nghi hoặc nhíu nhíu mày, chậm rãi xoay người……
“Nhị thiếu gia, tôi thật sự thực để ý đứa em gái này. Anh coi như tôi dối trá cũng được, hay là nói cố ý làm người tốt cũng thế. Làm phiền anh, hay là đem đồ vật như vậy chuyển cho Tuyết Vi đi. Nhưng, dù vậy, cũng làm phiền nhị thiếu gia ngàn vạn không thể nói là tôi nhường đồ vật ra như vậy ……” Nói xong, vẻ mặt Tuyết Phỉ Nhi thương cảm nhét đồ vật trong tay vào tay Hoàng Phủ Minh.
Một đôi con ngươi không hề có độ ấm nhìn chằm chằm đôi tiên hạc trong tay kia, Hoàng Phủ Minh trầm mặc nheo lại đôi mắt.
Đối với tình huống gia đình Tuyết Vi, anh cái biết cái không; đối với tình chị em cùng cha khác mẹ của các cô, anh cũng nhìn ra một, hai.
Tuyết Vi hẳn là không thích người Chị hai này, đến nỗi nguyên nhân, anh cũng không biết.
Mà phẩm hạnh Tuyết Phỉ Nhi này, trừ bỏ lần trước chuyện ‘người phụ nữ trong khách sạn ’, anh cũng chưa bao giờ thâm nhập hiểu biết qua. Lần này, cũng tính là có một chút hiểu biết.
“Kia……”
“Nhị thiếu gia cẩn thận!” Đợi Hoàng Phủ Minh mới vừa lấy lại tinh thần, chỉ thấy, sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi căng thẳng, liền đẩy anh đến một bên……
Lúc này!
Hai gia đinh nâng cái bình hoa trên giá kia chậm rãi, chậm rãi rơi về phía đầu Tuyết Phỉ Nhi ……
‘ đông ’ một tiếng.
Bình hoa đụng trúng. Tuyết Phỉ Nhi lập tức máu chảy đầm đìa, hôn mê bất tỉnh……
Hai gia đinh nâng cái giá bình hoa lập tức liền choáng váng.
Hoàng Phủ Minh thấy vậy, buông đồ vật trong tay, vội vàng bế Tuyết Phỉ Nhi lên chạy qua cửa biệt thự đi……
Lúc này, vừa vặn Tuyết Vi từ bên ngoài trở về.
Khi nhìn đến bộ dáng Tuyết Phỉ Nhi đầu đầy máu, cô ngẩn người sững sờ ở cổng lớn…… “Chị hai tôi……”
“Tránh ra!” Một tiếng gầm nhẹ phát ra.
Tuyết Vi rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng treo ở trên mặt Hoàng Phủ Minh.
Ước chừng vài giây, lúc này cô mới chạy ra tới……
Hoàng Phủ Minh ôm Tuyết Phỉ Nhi bị thương chạy ra khỏi phòng……
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Tuyết nhị tiểu thư làm sao đầu đầy máu?”
“Hình như là bình hoa nện ở trên đầu tuyết nhị tiểu thư.”
“A?”
Tiếng bọn hạ nhân khe khẽ nói nhỏ truyền vào trong tai Tuyết Vi, cô nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Minh vội vàng rời đi, nháy mắt đáy mắt xẹt qua vài phần ánh sáng mất mát ……
Biệt thự không có một bóng người, Tuyết Vi mặt vô cảm ngồi yên ở trên sô pha.
Đối với tác phẩm thủy lan sinh cuối cùng rơi xuống trên tay Tuyết Phỉ Nhi, cô có vài phần chú ý.
Bất quá, kia là bởi vì mẹ cô thích đồ của thủy lan sinh thôi, hơn nữa trước Tuyết Phỉ Nhi khiêu khích, cô tự nhiên mà có chút khó chịu.
Ai biết, mới vừa một phen đưa mẹ ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, trở về đến biệt thự, liền nhìn đến……
Tuyết Phỉ Nhi một bên khinh thường liếc mắt: “Thật là không có kiến thức. Vừa thấy đến tác phẩm thủy lan sinh liền lộ ra cái vẻ mặt không tiền đồ này.”
Tuyết Vi không Nói, tiếp tục nhìn chằm chằm đôi tiên hạc kia xem xét không ngừng.
“Các vị, nay xem, mọi người cũng gặp qua hai vị hôn thê dự khuyết nhà của chúng ta. Bây giờ, liền do Minh Nhi đem đôi tiên hạc này do tiên sinh tôn thủy lan điêu khắc đưa cho một người trong các cô.”
Đưa cho một người trong đó hả?
Tuyết Vi có chút kinh ngạc, lại cũng lý giải nhiều ít dụng ý của Nhà họ Hoàng Phủ này.
Bọn họ là muốn thừa dịp này, từ giữa chị em bọn họ phân ra ‘ lớn ’‘ nhỏ ’ tới sao? Quả là tàn nhẫn!
“chị nhất định phải được đôi tiên hạc kia! Tuyết Vi, nếu em dám tranh cùng chị, chị nhất định kêu mẹ em ăn không hết gói đem đi!”
Bên tai, quanh quẩn giọng Tuyết Phỉ Nhi uy hiếp nói.
Cô do dự một lát, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Chị hai, không phải chị không có hứng thú đối với tác phẩm thủy lan sinh sao? Huống chi, quyền lựa chọn ở trong tay nhị thiếu gia, nếu là đồ vật anh ta muốn tặng cho em, em cũng không có cách phải không?”
“em quả là tự tin! Cho dù nhị thiếu gia thật đem đồ vật tặng cho em, em cũng có thể không cần!”
Không cần hả?
Ngốc tử mới không cần đó!
Hàm nghĩa chân chính đôi tiên hạc là tiếp theo, chỉ cần chính là phó tác phẩm kia cũng đã làm Tuyết Vi thèm nhỏ dãi đã lâu!
Hoàng Phủ Minh cầm trong tay gỗ điêu khắc, chậm rãi đi tới trước mặt chị em này.
Mọi người mở lớn đôi mắt, an tĩnh chờ đợi anh lựa chọn.
Một đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn Tuyết Vi một cái liền chậm rãi nhìn về phía Tuyết Phỉ Nhi. “Nhị tiểu thư.” Gỗ điêu khắc trong tay lập tức đưa qua.
Tuyết Phỉ Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được Hoàng Phủ Minh sẽ thật sự đem gỗ điêu khắc này đưa cho mình?!
“Nhị nha đầu, Minh Nhi đưa đồ vật quý trọng như vậy cho cháu, còn không mau tiếp?” Một bên các trưởng bối mỉm cười giục Tuyết Phỉ Nhi.
Lúc này cô mới như ở trong mộng mới tỉnh tiếp nhận đồ vật: “Nhị, nhị thiếu gia, cảm ơn, cảm ơn anh……”
“Khách khí.” Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm gật gật đầu, khi nói tầm mắt u lãnh dần dần dời về phía Tuyết Vi ……
Mày liễu Tuyết Vi căng thẳng, quay đầu, liền biến mất ở trong phòng khách……
Cuối cùng, gia yến Nhà họ Hoàng Phủ lần này lấy Hoàng Phủ Minh đưa lễ vật ra hình thành một điểm chung. Hoàng Phủ Dương Vinh, Dạ Phi Nhã Lệ nhất nhất đưa tiễn khách đi, hầu gái, bọn gia đinh trong nhà bắt đầu bận rộn quét tước.
Hoàng Phủ Minh tìm khắp toàn bộ phòng khách đều không thấy bóng dáng Tuyết Vi, vừa muốn cất bước rời đi biệt thự……
“Nhị thiếu gia.” Giọng Tuyết Phỉ Nhi níu lấy bước chân anh.
“Tuyết nhị tiểu thư, chuyện gì?”
“Ha hả, cái này cho anh……” Tuyết Phỉ Nhi mỉm cười đem gỗ điêu khắc giấu ở phía sau đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Minh.
Anh hơi nhíu mày, lạnh lùng đối diện đôi mắt cô.
“Vừa rồi tôi chú ý tới, lúc nhị thiếu gia đem gỗ điêu khắc này tặng cho tôi, Em ba tôi có chút không cao hứng. Nhị thiếu gia, anh ngàn vạn đừng trách cứ Em ba tôi tùy hứng. Có lẽ anh có điều không biết, mẹ đẻ Em ba tôi thập phần thích tác phẩm thủy lan sinh, cho nên, Em ba tôi đã biểu đạt qua với tôi, nó rất muốn đôi tiên hạc này, nhưng……”
Tuyết Phỉ Nhi xấu hổ cúi thấp đầu xuống: “tôi thật không nghĩ tới nhị thiếu gia sẽ đem đôi tiên hạc này tặng cho tôi. Phỉ Nhi thật sự không đem gỗ điêu khắc này đưa trả lại cho Em ba tôi đi.”
Tuyết Vi bất mãn, Hoàng Phủ Minh cũng chú ý tới. Anh sở dĩ không đem đôi tiên hạc này đưa cho cô, cũng là có nguyên nhân.
Bây giờ, Tuyết Phỉ Nhi đột nhiên biểu hiện ra hành động như vậy, làm Hoàng Phủ Minh cảm thấy thập phần…… Dối trá!
“Nếu nhị tiểu thư yêu thương em gái như vậy, cần gì phải làm phiền tay của tôi?” Một câu không hề có độ ấm rơi xuống, Hoàng Phủ Minh quay đầu liền phải rời đi……
“Nhị thiếu gia!” Tuyết Phỉ Nhi vội vàng đuổi theo: “tôi hiểu rõ ý tứ của anh. Chính là, tình huống gia đình nhà của chúng tôi anh có điều không biết, không phải nói Phỉ Nhi muốn ở trước mặt nhị thiếu gia biểu hiện ra một bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện, mà là…… đồ vật như vậy, nếu thật từ tay của tôi giao cho em gái tôi, em gái tôi không chỉ không muốn, khả năng còn sẽ bởi vậy mà nổi trận lôi đình!”
Hoàng Phủ Minh nghi hoặc nhíu nhíu mày, chậm rãi xoay người……
“Nhị thiếu gia, tôi thật sự thực để ý đứa em gái này. Anh coi như tôi dối trá cũng được, hay là nói cố ý làm người tốt cũng thế. Làm phiền anh, hay là đem đồ vật như vậy chuyển cho Tuyết Vi đi. Nhưng, dù vậy, cũng làm phiền nhị thiếu gia ngàn vạn không thể nói là tôi nhường đồ vật ra như vậy ……” Nói xong, vẻ mặt Tuyết Phỉ Nhi thương cảm nhét đồ vật trong tay vào tay Hoàng Phủ Minh.
Một đôi con ngươi không hề có độ ấm nhìn chằm chằm đôi tiên hạc trong tay kia, Hoàng Phủ Minh trầm mặc nheo lại đôi mắt.
Đối với tình huống gia đình Tuyết Vi, anh cái biết cái không; đối với tình chị em cùng cha khác mẹ của các cô, anh cũng nhìn ra một, hai.
Tuyết Vi hẳn là không thích người Chị hai này, đến nỗi nguyên nhân, anh cũng không biết.
Mà phẩm hạnh Tuyết Phỉ Nhi này, trừ bỏ lần trước chuyện ‘người phụ nữ trong khách sạn ’, anh cũng chưa bao giờ thâm nhập hiểu biết qua. Lần này, cũng tính là có một chút hiểu biết.
“Kia……”
“Nhị thiếu gia cẩn thận!” Đợi Hoàng Phủ Minh mới vừa lấy lại tinh thần, chỉ thấy, sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi căng thẳng, liền đẩy anh đến một bên……
Lúc này!
Hai gia đinh nâng cái bình hoa trên giá kia chậm rãi, chậm rãi rơi về phía đầu Tuyết Phỉ Nhi ……
‘ đông ’ một tiếng.
Bình hoa đụng trúng. Tuyết Phỉ Nhi lập tức máu chảy đầm đìa, hôn mê bất tỉnh……
Hai gia đinh nâng cái giá bình hoa lập tức liền choáng váng.
Hoàng Phủ Minh thấy vậy, buông đồ vật trong tay, vội vàng bế Tuyết Phỉ Nhi lên chạy qua cửa biệt thự đi……
Lúc này, vừa vặn Tuyết Vi từ bên ngoài trở về.
Khi nhìn đến bộ dáng Tuyết Phỉ Nhi đầu đầy máu, cô ngẩn người sững sờ ở cổng lớn…… “Chị hai tôi……”
“Tránh ra!” Một tiếng gầm nhẹ phát ra.
Tuyết Vi rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng treo ở trên mặt Hoàng Phủ Minh.
Ước chừng vài giây, lúc này cô mới chạy ra tới……
Hoàng Phủ Minh ôm Tuyết Phỉ Nhi bị thương chạy ra khỏi phòng……
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Tuyết nhị tiểu thư làm sao đầu đầy máu?”
“Hình như là bình hoa nện ở trên đầu tuyết nhị tiểu thư.”
“A?”
Tiếng bọn hạ nhân khe khẽ nói nhỏ truyền vào trong tai Tuyết Vi, cô nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Minh vội vàng rời đi, nháy mắt đáy mắt xẹt qua vài phần ánh sáng mất mát ……
Biệt thự không có một bóng người, Tuyết Vi mặt vô cảm ngồi yên ở trên sô pha.
Đối với tác phẩm thủy lan sinh cuối cùng rơi xuống trên tay Tuyết Phỉ Nhi, cô có vài phần chú ý.
Bất quá, kia là bởi vì mẹ cô thích đồ của thủy lan sinh thôi, hơn nữa trước Tuyết Phỉ Nhi khiêu khích, cô tự nhiên mà có chút khó chịu.
Ai biết, mới vừa một phen đưa mẹ ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, trở về đến biệt thự, liền nhìn đến……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.