Chương 212: đại loạn nhà họ Hoàng Phủ
Tề Thành Côn
04/04/2019
“con!” Lửa giận Hoàng Phủ Dương Vinh kế tiếp kéo lên, tay nhặt lên bình hoa bên cạnh đánh tới Hoàng Phủ Minh.
May mắn, bị Dạ Phi Nhã Lệ một phen ngăn cản xuống: “Lão gia, ông bình tĩnh trước một chút, ông không nghe Minh Nhi Nói, bụng Tuyết Vi đau sao?”
“đúng, đúng!” Nháy mắt Hoàng Phủ Dương Vinh khôi phục lại lý trí: “Người tới, lập tức, lập tức phái người đi tìm bác sĩ!”
“Lão gia, vừa mới rồi tôi đã nhìn thấy Lạc quản gia đi tìm bác sĩ. Nghe nói bác sĩ đã chẩn trị cho Tuyết tam tiểu thư xong rồi.”
“Kia, vậy các người nhanh lên gọi bác sĩ qua tới cho tôi!”
“vâng……” Bọn hạ nhân luống cuống tay chân chạy đi tìm bác sĩ chẩn trị cho Tuyết Vi.
Nhưng không khí trong biệt thự lại đọng lại như cũ, làm người khẩn trương không thôi.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ xem bệnh cho Tuyết Vi đã bị mang theo lại đây.
Cha con nhà họ Hoàng Phủ khẩn trương dò hỏi: “Con dâu của ta thế nào?”
“Tuyết Vi thế nào?”
“Hoàng Phủ lão gia, nhị thiếu gia, hai ngài đừng quá khẩn trương. Tôi mới vừa xem qua cho Tuyết tam tiểu thư, tam tiểu thư chính là ăn đồ có chút đau bụng, mới vừa rồi tôi đã kê cho cô ta một bài thuốc sẽ không tổn thương thai nhi, chờ cô ta bài tiết xong rồi, bụng sẽ không đau nữa……”
“Thật sự chỉ là ăn hỏng bụng sao?!” Hoàng Phủ Minh liên tục hỏi tới xác nhận.
“Đúng vậy, nhị thiếu gia, tôi tuyệt đối sẽ không chẩn bệnh sai lầm.”
Tức khắc, anh như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe nói Tuyết Vi không có việc gì, anh cũng coi như là hoàn toàn an tâm.
Nhưng……
Mặt Hoàng Phủ Dương Vinh lại vô cùng âm trầm: “Người tới, tiễn bác sĩ đi.”
“Vâng, lão gia.” Bọn hạ nhân đưa bác sĩ rời khỏi phòng.
Trong biệt thự trong nháy mắt trở nên vô cùng u tĩnh, bầu không khí kia quỷ dị áp người càng thêm khó thở.
Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm nhìn cha trước mắt, biết rõ, chờ đợi mình sẽ là cái gì……
“Hoàng Phủ Minh, con biết con đã làm sai cái gì không?” Hoàng Phủ Dương Vinh xoay người, sắc mặt nghiêm túc ngồi ở trên sô pha.
“Không biết!” Anh đã lạnh lùng mở miệng.
Hoàng Phủ Dương Vinh đột nhiên nắm hai đấm: “Còn giả ngu với cha?! Được, cha đây liền nói cho con nghe. Một là, con không hỏi nguyên do chuyện rõ ràng liền chạy tới đánh mẹ kế con!”
“Hai là, ngày thường con đối với mẹ kế con luôn mãi làm khó dễ, các loại nghi kỵ, cha đều xem ở trong mắt, cái gì đều không có nói. Nhưng mà hiện nay, con đã qua phân rõ oan uổng Nhã Lệ độc hại Tuyết Vi! Thật sự là quá đáng đến cực điểm!”
“Đến nỗi thứ ba…… con chống đối cha con. Chỉ bằng ba tội danh này, nếu cha dùng gia pháp đối với con, con hẳn là sẽ không có thắc mắc đi?!”
“A.” Hoàng Phủ Minh cười lạnh một tiếng, không có bất luận lời gì dư thừa vô nghĩa, dứt khoát lưu loát cởi áo ngoài ra, ném tới một bên.
Bây giờ biết Tuyết Vi đã không có việc gì, anh cũng lười đến cùng nhóm người này làm ra vẻ gì.
Đối với Hoàng Phủ Minh mà nói, cái này sớm thành thói quen, thói quen hết thảy……
Trên đường nhỏ yên tĩnh.
Hoàng Phủ Nguyệt chạy nhanh ở dưới ánh trăng, nôn nóng đẩy ra cửa lớn Biệt thự của Hoàng Phủ Minh: “Anh hai!”
Liếc mắt một cái đảo qua ……
Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh nửa thân trần ngồi ở trên sô pha, trên cơ bắp rắn chắc chằng chịt vết thương nhìn thấy ghê người.
Trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt căng thẳng, vội vã liền vọt qua ……
Ai ngờ……
Bởi vì quá mức sốt ruột, anh bị vấp cái thảm ở dưới bàn trà, cả người lảo đảo liền đập vào ở trên người Hoàng Phủ Minh.
Hoàng Phủ Minh đau không khỏi hút một ngụm khí lạnh……
“Minh!”
Trớ trêu thay, Tuyết Vi nghe tin tới rồi một phen đẩy cửa phòng ra, vừa vặn nhìn đến Hoàng Phủ Nguyệt đâm vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh trơn bóng, cùng với nghe được tiếng anh than nhẹ.
“A…… Đã…… Quấy rầy……” Quay đầu liền phải rời đi.
Sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống, đẩy Hoàng Phủ Nguyệt trong lòng ngực ra liền đuổi theo qua: “Chuyện không phải như cô tưởng vậy!” Túm một cái đã bắt được cánh tay Tuyết Vi.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, rũ đầu, quai hàm phồng lên nghẹn ý cười.
“Thật không phải!”
Tuyết Vi cười như cũ mà không nói, lần này đơn giản xoay đầu tới bên kia, bắt đầu khởi động ánh sáng ở trong mắt miễn bàn gọi người thêm nhẹ nhàng liên tưởng ……
“tôi nói một lần cuối cùng, thật không phải……” Hoàng Phủ Minh hoàn toàn bất đắc dĩ, anh thậm chí có thể đoán được giờ phút này tâm lý Tuyết Vi hoạt động ra sao.
“Ác, tôi biết rồi, tôi biết rồi. Hắc hắc hắc hắc……” Cứ việc ngoài mặt Tuyết Vi là miệng đầy đáp ứng, nhưng nụ cười ở trên mặt miễn bàn nhiều ‘ dâm đãng ’……
“Anh hai, anh cùng người phụ nữ này nói nhiều như vậy làm gì, đã kêu cô ta suy nghĩ lung tung tốt lắm.” Hoàng Phủ Nguyệt khoe khoang ‘lả lơi ’ đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh, không hề cố kỵ vượt ở cánh tay anh, đầu ái muội dựa vào ở trên vai anh.
Tuyết Vi xem một cái say mê……
Hoàng Phủ Minh lập tức liền nổi lên xem thường, đối mặt hai kẻ điên, anh thật đúng là không thể tích cực theo chân bọn họ ……
Trong biệt thự một mảnh yên tĩnh.
Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm ghé vào trên sô pha, trong lòng Tuyết Vi run sợ bôi thuốc cho anh. Sợ một cái không cẩn thận liền làm đau anh.
Cô thật sự là nghĩ không rõ, vì sao trong nhà mỗi người cha nghiêm khắc luôn có một cây roi? Hơn nữa, phương thức trừng phạt đứa trẻ vĩnh viễn là đánh roi? Chẳng lẽ không thể có ý mới gì đó sao? !
“Anh hai……” Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ở một bên vừa muốn mở miệng, muốn nói lại thôi. Anh xem không được nhất, chính là bộ dáng Anh hai bị thương.
Khi còn nhỏ anh luôn nghịch ngợm gây sự, vì thế, Hoàng Phủ Minh cũng không ít lần chịu đòn vì anh. Đến tận bây giờ, để lại bóng ma tâm lý không nhỏ trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt, chỉ cần nhìn đến Hoàng Phủ Minh bị thương, anh liền sẽ vô cùng khổ sở.
“Nguyệt, anh không có việc gì.” Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái liền nhìn ra em trai lo lắng, trấn an cười cười.
“Ai!” Anh chỉ phải bất đắc dĩ thở dài, lại thập phần khó hiểu…… “Anh hai, ngày thường rõ ràng anh bình tĩnh như vậy, lần này làm sao liền xúc động như vậy đánh Dạ Phi phu nhân hả?”
Tay Tuyết Vi đang bôi thuốc đột nhiên ngừng ở giữa không trung……
Hoàng Phủ Minh lần này xúc động, tám phần là bởi vì cô đi?
Khuôn mặt nhỏ mộc mạc nháy mắt trầm xuống dưới, cô lạnh lùng nói: “Minh…… Không xúc động.”
“cô nói cái gì?” Hoàng Phủ Nguyệt khó hiểu nhìn về phía Tuyết Vi.
Cô chậm rãi ngồi xuống, nhẹ vỗ về lưng Hoàng Phủ Minh, ở trong chứa thâm ý nói: “Chỉ là…… Chúng tôi đều lầm phương hướng mà thôi……”
“Tuyết Vi, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Hai tròng mắt Hoàng Phủ Nguyệt căng thẳng, an tĩnh chờ đợi cô nói lời kế tiếp ……
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mục tiêu lần này của Dạ Phi phu nhân không phải đứa trẻ trong bụng tôi, mà là…… Minh!”
‘ bá ’ lập tức, tựa hồ Hoàng Phủ Minh phản ứng lại cái gì, nhanh chóng từ trên sô pha ngồi dậy. “Tiếp tục nói!”
“Dạ Phi phu nhân đưa tới chén tổ yến cho tôi, bên trong thật là bỏ thêm ‘Nguyên liệu ’, chẳng qua thêm không phải thuốc phá thai, mà là…… thuốc đau bụng. Như vậy, mới có thể khiến bụng tôi vô cùng đau nhức!”
May mắn, bị Dạ Phi Nhã Lệ một phen ngăn cản xuống: “Lão gia, ông bình tĩnh trước một chút, ông không nghe Minh Nhi Nói, bụng Tuyết Vi đau sao?”
“đúng, đúng!” Nháy mắt Hoàng Phủ Dương Vinh khôi phục lại lý trí: “Người tới, lập tức, lập tức phái người đi tìm bác sĩ!”
“Lão gia, vừa mới rồi tôi đã nhìn thấy Lạc quản gia đi tìm bác sĩ. Nghe nói bác sĩ đã chẩn trị cho Tuyết tam tiểu thư xong rồi.”
“Kia, vậy các người nhanh lên gọi bác sĩ qua tới cho tôi!”
“vâng……” Bọn hạ nhân luống cuống tay chân chạy đi tìm bác sĩ chẩn trị cho Tuyết Vi.
Nhưng không khí trong biệt thự lại đọng lại như cũ, làm người khẩn trương không thôi.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ xem bệnh cho Tuyết Vi đã bị mang theo lại đây.
Cha con nhà họ Hoàng Phủ khẩn trương dò hỏi: “Con dâu của ta thế nào?”
“Tuyết Vi thế nào?”
“Hoàng Phủ lão gia, nhị thiếu gia, hai ngài đừng quá khẩn trương. Tôi mới vừa xem qua cho Tuyết tam tiểu thư, tam tiểu thư chính là ăn đồ có chút đau bụng, mới vừa rồi tôi đã kê cho cô ta một bài thuốc sẽ không tổn thương thai nhi, chờ cô ta bài tiết xong rồi, bụng sẽ không đau nữa……”
“Thật sự chỉ là ăn hỏng bụng sao?!” Hoàng Phủ Minh liên tục hỏi tới xác nhận.
“Đúng vậy, nhị thiếu gia, tôi tuyệt đối sẽ không chẩn bệnh sai lầm.”
Tức khắc, anh như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe nói Tuyết Vi không có việc gì, anh cũng coi như là hoàn toàn an tâm.
Nhưng……
Mặt Hoàng Phủ Dương Vinh lại vô cùng âm trầm: “Người tới, tiễn bác sĩ đi.”
“Vâng, lão gia.” Bọn hạ nhân đưa bác sĩ rời khỏi phòng.
Trong biệt thự trong nháy mắt trở nên vô cùng u tĩnh, bầu không khí kia quỷ dị áp người càng thêm khó thở.
Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm nhìn cha trước mắt, biết rõ, chờ đợi mình sẽ là cái gì……
“Hoàng Phủ Minh, con biết con đã làm sai cái gì không?” Hoàng Phủ Dương Vinh xoay người, sắc mặt nghiêm túc ngồi ở trên sô pha.
“Không biết!” Anh đã lạnh lùng mở miệng.
Hoàng Phủ Dương Vinh đột nhiên nắm hai đấm: “Còn giả ngu với cha?! Được, cha đây liền nói cho con nghe. Một là, con không hỏi nguyên do chuyện rõ ràng liền chạy tới đánh mẹ kế con!”
“Hai là, ngày thường con đối với mẹ kế con luôn mãi làm khó dễ, các loại nghi kỵ, cha đều xem ở trong mắt, cái gì đều không có nói. Nhưng mà hiện nay, con đã qua phân rõ oan uổng Nhã Lệ độc hại Tuyết Vi! Thật sự là quá đáng đến cực điểm!”
“Đến nỗi thứ ba…… con chống đối cha con. Chỉ bằng ba tội danh này, nếu cha dùng gia pháp đối với con, con hẳn là sẽ không có thắc mắc đi?!”
“A.” Hoàng Phủ Minh cười lạnh một tiếng, không có bất luận lời gì dư thừa vô nghĩa, dứt khoát lưu loát cởi áo ngoài ra, ném tới một bên.
Bây giờ biết Tuyết Vi đã không có việc gì, anh cũng lười đến cùng nhóm người này làm ra vẻ gì.
Đối với Hoàng Phủ Minh mà nói, cái này sớm thành thói quen, thói quen hết thảy……
Trên đường nhỏ yên tĩnh.
Hoàng Phủ Nguyệt chạy nhanh ở dưới ánh trăng, nôn nóng đẩy ra cửa lớn Biệt thự của Hoàng Phủ Minh: “Anh hai!”
Liếc mắt một cái đảo qua ……
Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh nửa thân trần ngồi ở trên sô pha, trên cơ bắp rắn chắc chằng chịt vết thương nhìn thấy ghê người.
Trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt căng thẳng, vội vã liền vọt qua ……
Ai ngờ……
Bởi vì quá mức sốt ruột, anh bị vấp cái thảm ở dưới bàn trà, cả người lảo đảo liền đập vào ở trên người Hoàng Phủ Minh.
Hoàng Phủ Minh đau không khỏi hút một ngụm khí lạnh……
“Minh!”
Trớ trêu thay, Tuyết Vi nghe tin tới rồi một phen đẩy cửa phòng ra, vừa vặn nhìn đến Hoàng Phủ Nguyệt đâm vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh trơn bóng, cùng với nghe được tiếng anh than nhẹ.
“A…… Đã…… Quấy rầy……” Quay đầu liền phải rời đi.
Sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống, đẩy Hoàng Phủ Nguyệt trong lòng ngực ra liền đuổi theo qua: “Chuyện không phải như cô tưởng vậy!” Túm một cái đã bắt được cánh tay Tuyết Vi.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, rũ đầu, quai hàm phồng lên nghẹn ý cười.
“Thật không phải!”
Tuyết Vi cười như cũ mà không nói, lần này đơn giản xoay đầu tới bên kia, bắt đầu khởi động ánh sáng ở trong mắt miễn bàn gọi người thêm nhẹ nhàng liên tưởng ……
“tôi nói một lần cuối cùng, thật không phải……” Hoàng Phủ Minh hoàn toàn bất đắc dĩ, anh thậm chí có thể đoán được giờ phút này tâm lý Tuyết Vi hoạt động ra sao.
“Ác, tôi biết rồi, tôi biết rồi. Hắc hắc hắc hắc……” Cứ việc ngoài mặt Tuyết Vi là miệng đầy đáp ứng, nhưng nụ cười ở trên mặt miễn bàn nhiều ‘ dâm đãng ’……
“Anh hai, anh cùng người phụ nữ này nói nhiều như vậy làm gì, đã kêu cô ta suy nghĩ lung tung tốt lắm.” Hoàng Phủ Nguyệt khoe khoang ‘lả lơi ’ đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh, không hề cố kỵ vượt ở cánh tay anh, đầu ái muội dựa vào ở trên vai anh.
Tuyết Vi xem một cái say mê……
Hoàng Phủ Minh lập tức liền nổi lên xem thường, đối mặt hai kẻ điên, anh thật đúng là không thể tích cực theo chân bọn họ ……
Trong biệt thự một mảnh yên tĩnh.
Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm ghé vào trên sô pha, trong lòng Tuyết Vi run sợ bôi thuốc cho anh. Sợ một cái không cẩn thận liền làm đau anh.
Cô thật sự là nghĩ không rõ, vì sao trong nhà mỗi người cha nghiêm khắc luôn có một cây roi? Hơn nữa, phương thức trừng phạt đứa trẻ vĩnh viễn là đánh roi? Chẳng lẽ không thể có ý mới gì đó sao? !
“Anh hai……” Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ở một bên vừa muốn mở miệng, muốn nói lại thôi. Anh xem không được nhất, chính là bộ dáng Anh hai bị thương.
Khi còn nhỏ anh luôn nghịch ngợm gây sự, vì thế, Hoàng Phủ Minh cũng không ít lần chịu đòn vì anh. Đến tận bây giờ, để lại bóng ma tâm lý không nhỏ trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt, chỉ cần nhìn đến Hoàng Phủ Minh bị thương, anh liền sẽ vô cùng khổ sở.
“Nguyệt, anh không có việc gì.” Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái liền nhìn ra em trai lo lắng, trấn an cười cười.
“Ai!” Anh chỉ phải bất đắc dĩ thở dài, lại thập phần khó hiểu…… “Anh hai, ngày thường rõ ràng anh bình tĩnh như vậy, lần này làm sao liền xúc động như vậy đánh Dạ Phi phu nhân hả?”
Tay Tuyết Vi đang bôi thuốc đột nhiên ngừng ở giữa không trung……
Hoàng Phủ Minh lần này xúc động, tám phần là bởi vì cô đi?
Khuôn mặt nhỏ mộc mạc nháy mắt trầm xuống dưới, cô lạnh lùng nói: “Minh…… Không xúc động.”
“cô nói cái gì?” Hoàng Phủ Nguyệt khó hiểu nhìn về phía Tuyết Vi.
Cô chậm rãi ngồi xuống, nhẹ vỗ về lưng Hoàng Phủ Minh, ở trong chứa thâm ý nói: “Chỉ là…… Chúng tôi đều lầm phương hướng mà thôi……”
“Tuyết Vi, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Hai tròng mắt Hoàng Phủ Nguyệt căng thẳng, an tĩnh chờ đợi cô nói lời kế tiếp ……
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mục tiêu lần này của Dạ Phi phu nhân không phải đứa trẻ trong bụng tôi, mà là…… Minh!”
‘ bá ’ lập tức, tựa hồ Hoàng Phủ Minh phản ứng lại cái gì, nhanh chóng từ trên sô pha ngồi dậy. “Tiếp tục nói!”
“Dạ Phi phu nhân đưa tới chén tổ yến cho tôi, bên trong thật là bỏ thêm ‘Nguyên liệu ’, chẳng qua thêm không phải thuốc phá thai, mà là…… thuốc đau bụng. Như vậy, mới có thể khiến bụng tôi vô cùng đau nhức!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.