Chương 211: Hoàng Phủ Minh giận đánh mẹ kế
Tề Thành Côn
01/04/2019
“Chỉ…… Chỉ vừa mới…… Ai da…… Ai da……”
“Ăn đồ bị hỏng hả?”
“tôi…… tôi cũng không biết……” Bụng quặn đau từng đợt, Tuyết Vi gắt gao cắn môi dưới, nước mắt rưng rưng.
Hoàng Phủ Minh xem thật đau lòng. “Rõ ràng lúc buổi chiều còn không có chuyện gì…… cô về nhà đã ăn thứ gì?”
“Cái gì cũng chưa ăn……”
Hoàng Phủ Minh tưởng tượng, đều thành vấn đề của Nhà họ Tuyết?!
“Không đúng, không đúng!” Đúng lúc này, Ninh Ninh một bên nôn nóng đã mở miệng. “Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, tiểu thư nhà chúng tôi uống qua một chén tổ yến do Hoàng Phủ phu nhân đưa tới!”
Trong phút chốc, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh liền trở nên vô cùng âm trầm: “cô lập tức đi thông báo Lạc quản gia kêu ông ta kêu bác sĩ lại đây xem bệnh cho tiểu thư các người!”
“vâng, nhị thiếu gia.”
Mạnh mẽ áp xuống lửa giận ở trong mắt, Hoàng Phủ Minh miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, cực kiên nhẫn trấn an Tuyết Vi đang thống khổ: “cô nhẫn nại một chút, bác sĩ sẽ đến thực mau.”
“ưm…… tôi thật sự đau…… Đau chịu không nổi, tôi muốn điên rồi!” Một đôi tay nhỏ run rẩy gắt gao bắt được cánh tay Hoàng Phủ Minh.
Anh cắn răng, gắt gao nắm tay Tuyết Vi, thương tiếc lau cái trán đầy mồ hôi cho cô……
Chỉ chốc lát sau, Lạc quản gia liền mang theo bác sĩ lại đây.
Hoàng Phủ Minh mượn thời cơ này, lặng yên không một tiếng động rời đi chỗ ở của Tuyết Vi, trực tiếp tiến về phía chủ biệt thự Nhà họ Hoàng Phủ!
“Nhị…… Nhị thiếu gia, lão gia đã nghỉ ngơi.”
“Đều cút ngay cho tôi!”
Hoàng Phủ Minh thế tới hung tợn, trong đôi mắt đen phiếm tơ máu. Chỉ cần có hạ nhân dám chặn đường, chính là một chân anh giơ lên, đá bọn họ ra.
Thấy vậy, những hạ nhân đó nơi nào còn dám ngăn đón? Cũng không dám thở mạnh một tiếng rối rít né tránh sang hai bên.
Dạ Phi Nhã Lệ ngây người ở trong phòng khách xem TV vừa thấy anh tiến vào, không hiểu ra sao đứng lên: “Minh Nhi, phát sinh chuyện gì, trễ như vậy mà con……”
“Tiện phụ!” Không khỏi phân trần, Hoàng Phủ Minh vọt tới trước mặt bà hung hăng giáng một cái tát.
Đánh Dạ Phi Nhã Lệ lảo đảo ngã quỵ ở trên sô pha, khóe miệng cũng chậm rãi chảy xuống một dòng máu chói mắt ……
“Phu…… Phu nhân?” Bọn hạ nhân chung quanh lập tức liền bị dọa choáng váng.
Ở trong mắt bọn họ, nhị thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ này tuy rằng lãnh khốc, bá đạo, nhưng cũng là quân tử nho nhã khiêm tốn, sẽ không động thủ với phụ nữ.
Coi như là người làm nữ ti tiện nhất trong nhà đã làm sai chuyện, nhiều lắm anh chỉ trách phạt hai câu mà thôi, ai biết hôm nay vọt một cái vào biệt thự, cái gì cũng chưa nói, liền trực tiếp đánh Dạ Phi Nhã Lệ??
“Phu nhân, ngài không có việc gì chứ?” Bọn hạ nhân luống cuống tay chân đỡ Dạ Phi Nhã Lệ lên.
Hoàng Phủ Minh như cũ không chịu bỏ qua xông lên trước……
Bọn hạ nhân đó thấy vậy vội vàng ngăn cản anh lại: “Nhị thiếu gia, ngài không thể tiếp tục đánh phu nhân!”
“Đều cút ngay cho tôi, hôm nay nếu ai dám ngăn cản tôi, tôi liền giết chết người đó!”
Có thể cảm giác được, giờ phút này Hoàng Phủ Minh giống như là một con dã thú bị đánh mất lý trí, hoàn toàn là giết đỏ cả mắt rồi, cũng bất chấp cái gì lễ nghi, theo lễ giáo, vững vàng bình tĩnh……
“Hoàng Phủ Minh! Vậy con liền giết chết cha trước đi!” Đột nhiên, giọng nói Hoàng Phủ Dương Vinh từ lầu hai truyền đến, ông trầm mặt chậm rãi đi xuống thang lầu.
Bọn hạ nhân khẩn trương hành lễ một cái: “Lão, lão gia……”
“Hoàng Phủ Minh ơi Hoàng Phủ Minh! Ba năm trước đây cha chính thức nhận con trở về Nhà họ Hoàng Phủ, cho rằng tính nết con bất hảo có lẽ sẽ vì trưởng thành đã tiêu ma không ít. Lại không nghĩ đến! Vậy mà con làm ra chuyện đánh mẹ hả!?”
‘ bốp ’
Hoàng Phủ Dương Vinh tiến lên chính là một cái bạt tai, đánh thật mạnh vào trên mặt Hoàng Phủ Minh.
Anh không rên một tiếng nắm chặc nắm tay, phẫn nộ kia chưa từng bởi vì Hoàng Phủ Dương Vinh xuất hiện tiêu giảm đi một lát.
“Lão gia, thôi bỏ đi.” Dạ Phi Nhã Lệ khổ sở lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Dương Vinh.
“Đều nói mẹ hiền chiều hư con. Nhã Lệ, nhiều năm như vậy bà vẫn luôn cưng chìu Minh Nhi, coi Minh Nhi như con mình sinh ra. Nhưng Minh Nhi, khi nào lại coi Nhã Lệ như mẹ mà đối đãi? Cho dù bà ta không phải mẹ đẻ của con, dưỡng dục con nhiều năm như vậy, cho dù con có ý chí sắt đá cũng nên bị cảm động đi? Nhưng con!” Nói xong, Hoàng Phủ Dương Vinh lại muốn vung tay.
Nhưng ở thời khắc rơi xuống đó, Hoàng Phủ Minh lại vững vàng tiếp lấy: “Cha, cả đời này, mẹ của con chỉ có một người là Huyễn Ngâm Linh Giai, ai cũng không cách nào thay thế được!” Lạnh lùng ném tay Hoàng Phủ Dương Vinh ra.
Giờ phút này, tức giận ở trong mắt Hoàng Phủ Minh nháy mắt bị một tia hàn quang thủ tiêu.
Ánh sáng u lãnh này phảng phất xuyên vào lòng của mỗi người. Chỉ cần có chút kích thích, là sẽ biến thành... Vô tận chém giết!
Đối với đứa con trai khó có thể khống chế này, Hoàng Phủ Dương Vinh cũng có vài phần sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Phủ Minh không ở bên cạnh ông lâu dài, ông vẫn luôn cho rằng tính cách con trai hướng nội, tương lai sẽ không có sở làm. Nhưng khi ông vừa xoay người đón con trai, Hoàng Phủ Minh làm bao nhiêu chuyện lớn kinh thiên động địa chứ?
Những chuyện đó, ngay cả ông khả năng nhiều lần trải qua tang thương lão Quân Trường đều không làm được, nhưng, chính là tính cách con trai nhìn như có chút hướng nội này lại lần lượt làm ông khiếp sợ vạn phần, kinh ngạc không thôi.
Đến bây giờ mới thôi, ông cũng không hiểu rõ con trai của mình rốt cuộc là dạng tính tình gì, hạng người gì! Nhìn không thấu, cũng không đoán được!
“chuyện hôm nay chúng ta không đề cập tới mẹ con. Nhưng, vì sao con vừa tiến vào liền đánh Nhã Lệ? Nhiều năm như vậy, cha giáo dục con như vậy, ra tay liền đánh trưởng bối sao?!”
Từ trước đến nay Hoàng Phủ Minh không thích giải thích cái gì, ngay cả thời khắc này, anh cũng thật sự không nghĩ cùng cha nhiều lời vô nghĩa. Đánh, chính là đánh!
Nhưng……
“Đúng vậy, Minh Nhi, có phải mẹ nơi nào làm không đúng hay không? Hay là…… con đối với mẹ có cái gì hiểu lầm??” Dạ Phi Nhã Lệ ủy khuất đã mở miệng.
Hoàng Phủ Minh lửa giận ‘ đằng ’ lập tức cau mày kiếm: “Hiểu lầm?! Chính là sau khi bà cho Tuyết Vi ăn tổ yến, bụng Tuyết Vi mới có thể đau lên! Tôi mặc kệ đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi cũng không có việc gì, nhưng hôm nay chỉ cần Tuyết Vi bị thương chút nào, tôi liền trả gấp mười lần cho bà!”
“Hỗn láo!” Hoàng Phủ Dương Vinh vừa nghe, cũng phát hỏa, duỗi tay một quyền, đánh vào trên mặt Hoàng Phủ Minh.
Anh lảo đảo bước lui về phía sau hai bước, một khuôn mặt lạnh, hộc máu tươi ra miệng ……
“Hoàng Phủ Minh, con nhìn con một cái, con nhìn con một cái, bây giờ sa đọa biết bao nhiêu? Vậy mà vì một người phụ nữ tới giận chó đánh mèo đánh mẹ kế con? Cha xem con thật sự mất nhân tính!”
“Cha. Chẳng lẽ hành vi của cha bây giờ không phải bởi vì một người phụ nữ tới giận chó đánh mèo đánh con của cha sao?!” Hoàng Phủ Minh kiêu ngạo nở nụ cười, trong nụ cười kia có vô tận trào phúng.
“Ăn đồ bị hỏng hả?”
“tôi…… tôi cũng không biết……” Bụng quặn đau từng đợt, Tuyết Vi gắt gao cắn môi dưới, nước mắt rưng rưng.
Hoàng Phủ Minh xem thật đau lòng. “Rõ ràng lúc buổi chiều còn không có chuyện gì…… cô về nhà đã ăn thứ gì?”
“Cái gì cũng chưa ăn……”
Hoàng Phủ Minh tưởng tượng, đều thành vấn đề của Nhà họ Tuyết?!
“Không đúng, không đúng!” Đúng lúc này, Ninh Ninh một bên nôn nóng đã mở miệng. “Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, tiểu thư nhà chúng tôi uống qua một chén tổ yến do Hoàng Phủ phu nhân đưa tới!”
Trong phút chốc, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh liền trở nên vô cùng âm trầm: “cô lập tức đi thông báo Lạc quản gia kêu ông ta kêu bác sĩ lại đây xem bệnh cho tiểu thư các người!”
“vâng, nhị thiếu gia.”
Mạnh mẽ áp xuống lửa giận ở trong mắt, Hoàng Phủ Minh miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, cực kiên nhẫn trấn an Tuyết Vi đang thống khổ: “cô nhẫn nại một chút, bác sĩ sẽ đến thực mau.”
“ưm…… tôi thật sự đau…… Đau chịu không nổi, tôi muốn điên rồi!” Một đôi tay nhỏ run rẩy gắt gao bắt được cánh tay Hoàng Phủ Minh.
Anh cắn răng, gắt gao nắm tay Tuyết Vi, thương tiếc lau cái trán đầy mồ hôi cho cô……
Chỉ chốc lát sau, Lạc quản gia liền mang theo bác sĩ lại đây.
Hoàng Phủ Minh mượn thời cơ này, lặng yên không một tiếng động rời đi chỗ ở của Tuyết Vi, trực tiếp tiến về phía chủ biệt thự Nhà họ Hoàng Phủ!
“Nhị…… Nhị thiếu gia, lão gia đã nghỉ ngơi.”
“Đều cút ngay cho tôi!”
Hoàng Phủ Minh thế tới hung tợn, trong đôi mắt đen phiếm tơ máu. Chỉ cần có hạ nhân dám chặn đường, chính là một chân anh giơ lên, đá bọn họ ra.
Thấy vậy, những hạ nhân đó nơi nào còn dám ngăn đón? Cũng không dám thở mạnh một tiếng rối rít né tránh sang hai bên.
Dạ Phi Nhã Lệ ngây người ở trong phòng khách xem TV vừa thấy anh tiến vào, không hiểu ra sao đứng lên: “Minh Nhi, phát sinh chuyện gì, trễ như vậy mà con……”
“Tiện phụ!” Không khỏi phân trần, Hoàng Phủ Minh vọt tới trước mặt bà hung hăng giáng một cái tát.
Đánh Dạ Phi Nhã Lệ lảo đảo ngã quỵ ở trên sô pha, khóe miệng cũng chậm rãi chảy xuống một dòng máu chói mắt ……
“Phu…… Phu nhân?” Bọn hạ nhân chung quanh lập tức liền bị dọa choáng váng.
Ở trong mắt bọn họ, nhị thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ này tuy rằng lãnh khốc, bá đạo, nhưng cũng là quân tử nho nhã khiêm tốn, sẽ không động thủ với phụ nữ.
Coi như là người làm nữ ti tiện nhất trong nhà đã làm sai chuyện, nhiều lắm anh chỉ trách phạt hai câu mà thôi, ai biết hôm nay vọt một cái vào biệt thự, cái gì cũng chưa nói, liền trực tiếp đánh Dạ Phi Nhã Lệ??
“Phu nhân, ngài không có việc gì chứ?” Bọn hạ nhân luống cuống tay chân đỡ Dạ Phi Nhã Lệ lên.
Hoàng Phủ Minh như cũ không chịu bỏ qua xông lên trước……
Bọn hạ nhân đó thấy vậy vội vàng ngăn cản anh lại: “Nhị thiếu gia, ngài không thể tiếp tục đánh phu nhân!”
“Đều cút ngay cho tôi, hôm nay nếu ai dám ngăn cản tôi, tôi liền giết chết người đó!”
Có thể cảm giác được, giờ phút này Hoàng Phủ Minh giống như là một con dã thú bị đánh mất lý trí, hoàn toàn là giết đỏ cả mắt rồi, cũng bất chấp cái gì lễ nghi, theo lễ giáo, vững vàng bình tĩnh……
“Hoàng Phủ Minh! Vậy con liền giết chết cha trước đi!” Đột nhiên, giọng nói Hoàng Phủ Dương Vinh từ lầu hai truyền đến, ông trầm mặt chậm rãi đi xuống thang lầu.
Bọn hạ nhân khẩn trương hành lễ một cái: “Lão, lão gia……”
“Hoàng Phủ Minh ơi Hoàng Phủ Minh! Ba năm trước đây cha chính thức nhận con trở về Nhà họ Hoàng Phủ, cho rằng tính nết con bất hảo có lẽ sẽ vì trưởng thành đã tiêu ma không ít. Lại không nghĩ đến! Vậy mà con làm ra chuyện đánh mẹ hả!?”
‘ bốp ’
Hoàng Phủ Dương Vinh tiến lên chính là một cái bạt tai, đánh thật mạnh vào trên mặt Hoàng Phủ Minh.
Anh không rên một tiếng nắm chặc nắm tay, phẫn nộ kia chưa từng bởi vì Hoàng Phủ Dương Vinh xuất hiện tiêu giảm đi một lát.
“Lão gia, thôi bỏ đi.” Dạ Phi Nhã Lệ khổ sở lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Dương Vinh.
“Đều nói mẹ hiền chiều hư con. Nhã Lệ, nhiều năm như vậy bà vẫn luôn cưng chìu Minh Nhi, coi Minh Nhi như con mình sinh ra. Nhưng Minh Nhi, khi nào lại coi Nhã Lệ như mẹ mà đối đãi? Cho dù bà ta không phải mẹ đẻ của con, dưỡng dục con nhiều năm như vậy, cho dù con có ý chí sắt đá cũng nên bị cảm động đi? Nhưng con!” Nói xong, Hoàng Phủ Dương Vinh lại muốn vung tay.
Nhưng ở thời khắc rơi xuống đó, Hoàng Phủ Minh lại vững vàng tiếp lấy: “Cha, cả đời này, mẹ của con chỉ có một người là Huyễn Ngâm Linh Giai, ai cũng không cách nào thay thế được!” Lạnh lùng ném tay Hoàng Phủ Dương Vinh ra.
Giờ phút này, tức giận ở trong mắt Hoàng Phủ Minh nháy mắt bị một tia hàn quang thủ tiêu.
Ánh sáng u lãnh này phảng phất xuyên vào lòng của mỗi người. Chỉ cần có chút kích thích, là sẽ biến thành... Vô tận chém giết!
Đối với đứa con trai khó có thể khống chế này, Hoàng Phủ Dương Vinh cũng có vài phần sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Phủ Minh không ở bên cạnh ông lâu dài, ông vẫn luôn cho rằng tính cách con trai hướng nội, tương lai sẽ không có sở làm. Nhưng khi ông vừa xoay người đón con trai, Hoàng Phủ Minh làm bao nhiêu chuyện lớn kinh thiên động địa chứ?
Những chuyện đó, ngay cả ông khả năng nhiều lần trải qua tang thương lão Quân Trường đều không làm được, nhưng, chính là tính cách con trai nhìn như có chút hướng nội này lại lần lượt làm ông khiếp sợ vạn phần, kinh ngạc không thôi.
Đến bây giờ mới thôi, ông cũng không hiểu rõ con trai của mình rốt cuộc là dạng tính tình gì, hạng người gì! Nhìn không thấu, cũng không đoán được!
“chuyện hôm nay chúng ta không đề cập tới mẹ con. Nhưng, vì sao con vừa tiến vào liền đánh Nhã Lệ? Nhiều năm như vậy, cha giáo dục con như vậy, ra tay liền đánh trưởng bối sao?!”
Từ trước đến nay Hoàng Phủ Minh không thích giải thích cái gì, ngay cả thời khắc này, anh cũng thật sự không nghĩ cùng cha nhiều lời vô nghĩa. Đánh, chính là đánh!
Nhưng……
“Đúng vậy, Minh Nhi, có phải mẹ nơi nào làm không đúng hay không? Hay là…… con đối với mẹ có cái gì hiểu lầm??” Dạ Phi Nhã Lệ ủy khuất đã mở miệng.
Hoàng Phủ Minh lửa giận ‘ đằng ’ lập tức cau mày kiếm: “Hiểu lầm?! Chính là sau khi bà cho Tuyết Vi ăn tổ yến, bụng Tuyết Vi mới có thể đau lên! Tôi mặc kệ đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi cũng không có việc gì, nhưng hôm nay chỉ cần Tuyết Vi bị thương chút nào, tôi liền trả gấp mười lần cho bà!”
“Hỗn láo!” Hoàng Phủ Dương Vinh vừa nghe, cũng phát hỏa, duỗi tay một quyền, đánh vào trên mặt Hoàng Phủ Minh.
Anh lảo đảo bước lui về phía sau hai bước, một khuôn mặt lạnh, hộc máu tươi ra miệng ……
“Hoàng Phủ Minh, con nhìn con một cái, con nhìn con một cái, bây giờ sa đọa biết bao nhiêu? Vậy mà vì một người phụ nữ tới giận chó đánh mèo đánh mẹ kế con? Cha xem con thật sự mất nhân tính!”
“Cha. Chẳng lẽ hành vi của cha bây giờ không phải bởi vì một người phụ nữ tới giận chó đánh mèo đánh con của cha sao?!” Hoàng Phủ Minh kiêu ngạo nở nụ cười, trong nụ cười kia có vô tận trào phúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.