Chương 142: Tuyết Vi dọn đến ở ký túc xá
Tề Thành Côn
02/01/2019
“Ha, ngày thường tôi muốn nhìn đến cô ta, phải giả bộ bệnh mới được. Bây giờ thật đúng là gần bên, chẳng phải là ngày ngày đêm đêm chúng ta đều có
thể nhìn thấy cô ta sao??” Nói xong, binh lính kia không khỏi nuốt một
ngụm nước miếng.
“không bằng…… buổi tối hôm nay chúng ta liền lẻn vào ký túc xá cô ta, đem cô thượng thế nào?” Cũng không biết trong đám người, ai đưa ra một cái chủ ý như vậy.
Chọc mọi người không khỏi tán đồng gật gật đầu: “Tốt, tốt.” Ánh mắt động tác nhất trí nhìn về phía nơi phát ra giọng nói kia.
Chỉ thấy, Mộ Thần Hiên ngồi xổm trong đám người, trên mặt nở nụ cười quỷ dị.
Đám binh lính này nhìn lên, đồng loạt ném thuốc lá xuống đất dẫm tắt, nhanh chóng đứng lên, chào một cái theo nghi thức quân đội: “Mộ! Mộ tướng quân!!”
“A.” Mộ Thần Hiên thu hồi nụ cười trên mặt, không nhanh không chậm đứng lên: “Các người cũng thật là được, Chính Đại Quang Minh hút thuốc lá ở bên trong binh đoàn không nói, còn bàn luận chuyện buổi tối cường nữ binh? Đều ăn gan báo sao?!!”
“Không, không, không dám.” Một người lính ủy khuất lắc đầu: “Mộ, Mộ tướng quân, là ngài đưa ra ý kiến buổi tối thượng Tuyết Vi.”
“Vậy các người liền gật đầu tán đồng cho tôi sao?!!” Mộ Thần Hiên gầm nhẹ một tiếng, mấy binh lính sợ tới mức liên tục lui bước chân về phía sau. “Vừa mới rồi, ai gật đầu tán đồng, lập tức chạy 100 vòng vòng quanh sân huấn luyện cho tôi, sau đó viết kiểm điểm một ngàn chữ đưa đến văn phòng tôi!!!”
“vâng……” con, 8 binh lính mang khuôn mặt khổ, quay người đi chịu phạt.
Sau đó, anh thần bí hề hề ngoắc ngón tay.
Một người lính vội vàng chạy tới bên cạnh anh: “Mộ tướng quân, có cái gì phân phó?”
“Tuyết Vi…… Ở số mấy ký túc xá?” Vẻ mặt Mộ Thần Hiên cười tà đôi tay chắp ở phía sau.
Người lính kia vừa nghe, lập tức hiểu ý nói: “Cô ta ở tại ký túc xá số 1, phòng 302.”
“ừm…… Thực tốt, cậu ngược lại hiểu biết rất rõ ràng.” Anh mỉm cười vỗ vỗ bả vai người lính kia, ngay sau đó, nghiêm túc quát: “cậu cũng chạy cho tôi!!!”
“vâng ……” Tên lính này xem như rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là tự chui đầu vào lưới rồi.
“Các người đều nghe kỹ cho tôi. Tuy rằng đàn ông không háo sắc cũng không gọi là đàn ông, nhưng mà, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, nếu các người ai dám có ý đồ với Tuyết Vi, cẩn thận ngay cả chết thế nào cũng không biết!!” Bỏ lại những lời này, vẻ mặt Mộ Thần Hiên phẫn nộ chắp tay sau lưng liền rời khỏi thao trường ……
*
‘ cốc cốc cốc’
Nghe được tiếng đập cửa, Tuyết Vi buông quyển sách trên tay, mang vào dép lê liền chạy tới mở cửa.
“Mộ tướng quân?”
Mộ Thần Hiên đứng ở cửa, mắt nhìn chung quanh ký túc xá đơn sơ này.
Tuy Nói rằng, binh đoàn thứ ba này là anh quản lý, nhưng anh thật không nghĩ tới hoàn cảnh ký túc xá sẽ kém như vậy.
Một cái phòng ở bốn người.
Bởi vì cực ít có nữ binh sẽ trọ ở trụ túc xá, cho nên, tất cả thiết bị trong phòng đã năm lâu thiếu tu sửa, cũ kỹ không chịu nổi, hiện nay chỉ có một mình Tuyết Vi ở nơi này.
“Bên tôi đi vào được sao?”
“ừ, có thể.” Tuyết Vi nhường ra một con đường nói.
Mộ Thần Hiên cẩn thận đi tới mỗi một bước, sợ dẫm đến tạp vật chồng chất trên mặt đất. “cô xin ở ký túc xá vì sao không nói cùng tôi một tiếng?” Vừa hỏi, vừa ngồi ở một khoảng trống trên giường.
“Ai!! Đừng……”
Còn không đợi Tuyết Vi đem chữ 'Ngồi' phát ra, chỉ nghe ‘ rầm ’ một tiếng, hơn phân nửa cái mông Mộ Thần Hiên đều rơi ở dưới giường.
“Tôi mẹ nó, nơi *** quỷ quái gì?!!” Anh phẫn nộ đứng lên, hung hăng cho hai chân trên giường đệm.
“Mộ tướng quân, anh đừng đạp, đá, buổi tối hôm nay ngay cả thế này tôi đều không thể ở!!”
“Không được, cô lập tức đi theo tôi.” Nói xong, Mộ Thần Hiên liền kéo cánh tay Tuyết Vi.
“anh muốn mang tôi đi nào?”
“Tôi có vài cái biệt thự để không ở hoàng thành, nếu cô không có chỗ ở, ở nơi đó đi.”
Tuyết Vi vừa nghe, vẻ mặt bất đắc dĩ ném tay Mộ Thần Hiên ra: “Thôi đi, Mộ tướng quân. Ý tốt của anh lòng tôi hiểu, nhưng tôi ở chỗ của anh xem như chuyện gì?”
“Vậy thì có cái gì hả? Tôi lại không ở cùng một chỗ với cô."
“Thôi, thôi, tôi liền ở nơi này đi, nơi này cũng khá tốt.”
Nếu, Tuyết Vĩ Quốc chưa nói qua ‘Đó là chuyện của nó, nó có bản lĩnh như vậy, ngay cả Tam thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ đều quyến rũ được, tôi tin tưởng, nó sẽ có rất nhiều nơi để đi!!! ’ nói như vậy, có lẽ Tuyết Vi thật sự sẽ tiếp thu ý tốt của Mộ Thần Hiên. Chính là bây giờ……
Cô không muốn bị Người nhà họ Tuyết khinh thường!
“này, Tuyết Vi, cô…… Làm sao sẽ chuyển đến, chuyển đến ở ký túc xá?”
Nhìn bộ dáng Mộ Thần Hiên tò mò, cô ra vẻ nhẹ nhàng nhún vai: “Bị Nhà họ Hoàng Phủ oanh đi ra thôi.” Đặt mông ngồi ở mép giường, trên mặt hoàn toàn tìm không thấy bất luận thương cảm gì.
Dù sao, ở nơi này thật sự khá tốt, mắt không thấy, tâm không phiền.
“cô bị Nhà họ Hoàng Phủ…… Oanh ra tới?? Mẹ nó, chuyện lớn như vậy, vậy mà cô nói nhẹ nhàng như vậy sao??” Mộ Thần Hiên bước nhanh tới ngồi ở bên cạnh cô: “vì sao cô bị oanh ra tới? Minh đã biết chưa?”
“Anh biết. Ha hả.”
“Minh liền không có nghĩ ra một chút đối sách cho cô sao??”
“nghĩ đối sách……?”
Ha hả. Đối với chuyện này, cô còn cảm tạ Hoàng Phủ Minh.
Ít nhất anh không có nổi trận lôi đình mắng cô ‘ tiện nhân’; cũng không có chẳng phân biệt thị phi trắng đen trách cô ‘ lả lơi ong bướm ’, cô còn có thể cầu anh cái gì đây?
Rốt cuộc……
Chuyện này đối với Hoàng Phủ Minh mà nói mới thật sự là người bị áp lực chịu đựng.
“Tôi là bởi vì…… Cùng Tà Nguyệt yêu đương vụng trộm bị Hoàng Phủ bá phụ bắt được, mới bị oanh ra tới. Anh cảm thấy, Hoàng Phủ Minh nên làm sao giúp tôi nghĩ đối sách đây?” Lúc Tuyết Vi nói những lời này, trên mặt vẫn là cười như cũ.
Mộ Thần Hiên không thể tưởng tượng trừng lớn đôi mắt: “cô, cô và Tà Nguyệt yêu đương vụng trộm? Oa mẹ nó, thật kích thích. không phải cô tìm anh ta muốn ký tên sao?”
A.
Thật phục Mộ Thần Hiên.
Cũng đúng, Mộ Thần Hiên và Hoàng Phủ Minh đều biết cô sùng bái Tà Nguyệt như vậy; hơn nữa cô ngay trước mặt Hoàng Phủ minh biểu hiện ái mộ đối với Tà Nguyệt rõ ràng như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không hoài nghi lần này ‘ yêu đương vụng trộm ’ đi?
“Muốn ký tên cái gì. Nếu anh muốn ký tên kêu Hoàng Phủ Minh cho anh đi, Tà Nguyệt…… Chính là Em trai thứ ba của anh ta.”
“A????” Mộ Thần Hiên 'Xoẹt' lập tức từ vị trí đứng lên, đầu không đúng lúc vừa vặn đụng vào ván lát. “Tê…… Ai da. Tà…… Tà Nguyệt chính là…… Chính là tiểu Nguyệt hả??”
“anh không biết sao?”
“Tôi không biết, tôi chỉ gặp qua tiểu Nguyệt khi còn nhỏ mà thôi, bây giờ không sai biệt lắm đã có năm, sáu năm không gặp. Cậu ta khi còn bé rất hướng nội, gầy teo yếu ớt, ai biết chỉ chớp mắt đã thành minh tinh thần tượng. Ai, đứa nhỏ này biến hóa cũng thật lớn.” Mộ Thần Hiên rất có cảm khái lắc lắc đầu: “Nhớ trước đây, tôi còn ôm cậu ta đi chơi.”
“không bằng…… buổi tối hôm nay chúng ta liền lẻn vào ký túc xá cô ta, đem cô thượng thế nào?” Cũng không biết trong đám người, ai đưa ra một cái chủ ý như vậy.
Chọc mọi người không khỏi tán đồng gật gật đầu: “Tốt, tốt.” Ánh mắt động tác nhất trí nhìn về phía nơi phát ra giọng nói kia.
Chỉ thấy, Mộ Thần Hiên ngồi xổm trong đám người, trên mặt nở nụ cười quỷ dị.
Đám binh lính này nhìn lên, đồng loạt ném thuốc lá xuống đất dẫm tắt, nhanh chóng đứng lên, chào một cái theo nghi thức quân đội: “Mộ! Mộ tướng quân!!”
“A.” Mộ Thần Hiên thu hồi nụ cười trên mặt, không nhanh không chậm đứng lên: “Các người cũng thật là được, Chính Đại Quang Minh hút thuốc lá ở bên trong binh đoàn không nói, còn bàn luận chuyện buổi tối cường nữ binh? Đều ăn gan báo sao?!!”
“Không, không, không dám.” Một người lính ủy khuất lắc đầu: “Mộ, Mộ tướng quân, là ngài đưa ra ý kiến buổi tối thượng Tuyết Vi.”
“Vậy các người liền gật đầu tán đồng cho tôi sao?!!” Mộ Thần Hiên gầm nhẹ một tiếng, mấy binh lính sợ tới mức liên tục lui bước chân về phía sau. “Vừa mới rồi, ai gật đầu tán đồng, lập tức chạy 100 vòng vòng quanh sân huấn luyện cho tôi, sau đó viết kiểm điểm một ngàn chữ đưa đến văn phòng tôi!!!”
“vâng……” con, 8 binh lính mang khuôn mặt khổ, quay người đi chịu phạt.
Sau đó, anh thần bí hề hề ngoắc ngón tay.
Một người lính vội vàng chạy tới bên cạnh anh: “Mộ tướng quân, có cái gì phân phó?”
“Tuyết Vi…… Ở số mấy ký túc xá?” Vẻ mặt Mộ Thần Hiên cười tà đôi tay chắp ở phía sau.
Người lính kia vừa nghe, lập tức hiểu ý nói: “Cô ta ở tại ký túc xá số 1, phòng 302.”
“ừm…… Thực tốt, cậu ngược lại hiểu biết rất rõ ràng.” Anh mỉm cười vỗ vỗ bả vai người lính kia, ngay sau đó, nghiêm túc quát: “cậu cũng chạy cho tôi!!!”
“vâng ……” Tên lính này xem như rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là tự chui đầu vào lưới rồi.
“Các người đều nghe kỹ cho tôi. Tuy rằng đàn ông không háo sắc cũng không gọi là đàn ông, nhưng mà, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, nếu các người ai dám có ý đồ với Tuyết Vi, cẩn thận ngay cả chết thế nào cũng không biết!!” Bỏ lại những lời này, vẻ mặt Mộ Thần Hiên phẫn nộ chắp tay sau lưng liền rời khỏi thao trường ……
*
‘ cốc cốc cốc’
Nghe được tiếng đập cửa, Tuyết Vi buông quyển sách trên tay, mang vào dép lê liền chạy tới mở cửa.
“Mộ tướng quân?”
Mộ Thần Hiên đứng ở cửa, mắt nhìn chung quanh ký túc xá đơn sơ này.
Tuy Nói rằng, binh đoàn thứ ba này là anh quản lý, nhưng anh thật không nghĩ tới hoàn cảnh ký túc xá sẽ kém như vậy.
Một cái phòng ở bốn người.
Bởi vì cực ít có nữ binh sẽ trọ ở trụ túc xá, cho nên, tất cả thiết bị trong phòng đã năm lâu thiếu tu sửa, cũ kỹ không chịu nổi, hiện nay chỉ có một mình Tuyết Vi ở nơi này.
“Bên tôi đi vào được sao?”
“ừ, có thể.” Tuyết Vi nhường ra một con đường nói.
Mộ Thần Hiên cẩn thận đi tới mỗi một bước, sợ dẫm đến tạp vật chồng chất trên mặt đất. “cô xin ở ký túc xá vì sao không nói cùng tôi một tiếng?” Vừa hỏi, vừa ngồi ở một khoảng trống trên giường.
“Ai!! Đừng……”
Còn không đợi Tuyết Vi đem chữ 'Ngồi' phát ra, chỉ nghe ‘ rầm ’ một tiếng, hơn phân nửa cái mông Mộ Thần Hiên đều rơi ở dưới giường.
“Tôi mẹ nó, nơi *** quỷ quái gì?!!” Anh phẫn nộ đứng lên, hung hăng cho hai chân trên giường đệm.
“Mộ tướng quân, anh đừng đạp, đá, buổi tối hôm nay ngay cả thế này tôi đều không thể ở!!”
“Không được, cô lập tức đi theo tôi.” Nói xong, Mộ Thần Hiên liền kéo cánh tay Tuyết Vi.
“anh muốn mang tôi đi nào?”
“Tôi có vài cái biệt thự để không ở hoàng thành, nếu cô không có chỗ ở, ở nơi đó đi.”
Tuyết Vi vừa nghe, vẻ mặt bất đắc dĩ ném tay Mộ Thần Hiên ra: “Thôi đi, Mộ tướng quân. Ý tốt của anh lòng tôi hiểu, nhưng tôi ở chỗ của anh xem như chuyện gì?”
“Vậy thì có cái gì hả? Tôi lại không ở cùng một chỗ với cô."
“Thôi, thôi, tôi liền ở nơi này đi, nơi này cũng khá tốt.”
Nếu, Tuyết Vĩ Quốc chưa nói qua ‘Đó là chuyện của nó, nó có bản lĩnh như vậy, ngay cả Tam thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ đều quyến rũ được, tôi tin tưởng, nó sẽ có rất nhiều nơi để đi!!! ’ nói như vậy, có lẽ Tuyết Vi thật sự sẽ tiếp thu ý tốt của Mộ Thần Hiên. Chính là bây giờ……
Cô không muốn bị Người nhà họ Tuyết khinh thường!
“này, Tuyết Vi, cô…… Làm sao sẽ chuyển đến, chuyển đến ở ký túc xá?”
Nhìn bộ dáng Mộ Thần Hiên tò mò, cô ra vẻ nhẹ nhàng nhún vai: “Bị Nhà họ Hoàng Phủ oanh đi ra thôi.” Đặt mông ngồi ở mép giường, trên mặt hoàn toàn tìm không thấy bất luận thương cảm gì.
Dù sao, ở nơi này thật sự khá tốt, mắt không thấy, tâm không phiền.
“cô bị Nhà họ Hoàng Phủ…… Oanh ra tới?? Mẹ nó, chuyện lớn như vậy, vậy mà cô nói nhẹ nhàng như vậy sao??” Mộ Thần Hiên bước nhanh tới ngồi ở bên cạnh cô: “vì sao cô bị oanh ra tới? Minh đã biết chưa?”
“Anh biết. Ha hả.”
“Minh liền không có nghĩ ra một chút đối sách cho cô sao??”
“nghĩ đối sách……?”
Ha hả. Đối với chuyện này, cô còn cảm tạ Hoàng Phủ Minh.
Ít nhất anh không có nổi trận lôi đình mắng cô ‘ tiện nhân’; cũng không có chẳng phân biệt thị phi trắng đen trách cô ‘ lả lơi ong bướm ’, cô còn có thể cầu anh cái gì đây?
Rốt cuộc……
Chuyện này đối với Hoàng Phủ Minh mà nói mới thật sự là người bị áp lực chịu đựng.
“Tôi là bởi vì…… Cùng Tà Nguyệt yêu đương vụng trộm bị Hoàng Phủ bá phụ bắt được, mới bị oanh ra tới. Anh cảm thấy, Hoàng Phủ Minh nên làm sao giúp tôi nghĩ đối sách đây?” Lúc Tuyết Vi nói những lời này, trên mặt vẫn là cười như cũ.
Mộ Thần Hiên không thể tưởng tượng trừng lớn đôi mắt: “cô, cô và Tà Nguyệt yêu đương vụng trộm? Oa mẹ nó, thật kích thích. không phải cô tìm anh ta muốn ký tên sao?”
A.
Thật phục Mộ Thần Hiên.
Cũng đúng, Mộ Thần Hiên và Hoàng Phủ Minh đều biết cô sùng bái Tà Nguyệt như vậy; hơn nữa cô ngay trước mặt Hoàng Phủ minh biểu hiện ái mộ đối với Tà Nguyệt rõ ràng như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không hoài nghi lần này ‘ yêu đương vụng trộm ’ đi?
“Muốn ký tên cái gì. Nếu anh muốn ký tên kêu Hoàng Phủ Minh cho anh đi, Tà Nguyệt…… Chính là Em trai thứ ba của anh ta.”
“A????” Mộ Thần Hiên 'Xoẹt' lập tức từ vị trí đứng lên, đầu không đúng lúc vừa vặn đụng vào ván lát. “Tê…… Ai da. Tà…… Tà Nguyệt chính là…… Chính là tiểu Nguyệt hả??”
“anh không biết sao?”
“Tôi không biết, tôi chỉ gặp qua tiểu Nguyệt khi còn nhỏ mà thôi, bây giờ không sai biệt lắm đã có năm, sáu năm không gặp. Cậu ta khi còn bé rất hướng nội, gầy teo yếu ớt, ai biết chỉ chớp mắt đã thành minh tinh thần tượng. Ai, đứa nhỏ này biến hóa cũng thật lớn.” Mộ Thần Hiên rất có cảm khái lắc lắc đầu: “Nhớ trước đây, tôi còn ôm cậu ta đi chơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.