Chương 162: Tuyết Vi tàn nhẫn
Tề Thành Côn
26/01/2019
“Mộ!!!”
“Thôi, quên đi, tất cả mọi người đều tan đi. Không khí đang tốt như vậy, đừng phá hỏng không khí. Tôi tưởng, Địch thượng tướng cũng chỉ là uống nhiều quá, không cẩn thận xả quần áo nữ binh nhà của chúng tôi.” Mộ Thần Hiên hoàn toàn không cho Địch Uy cơ hội nói chuyện, các binh lính như một tổ ong vỡ đi chung quanh vây xem. “Tuyết Vi, đừng nóng giận ha, chúng ta đi binh đoàn chúng tôi tụ hội chơi, đi.” Vừa muốn kéo Tuyết Vi rời đi.
Cô lại như là đinh trên sàn nhà, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú Địch Uy trước mắt.
“Tuyết Vi??” Địch Uy vừa nghe tên này quen thuộc, lập tức liền phản ứng lại đây, con ngươi nháy mắt mở lớn: “cô, kêu Tuyết Vi?!!”
A……
Rốt cuộc ông nhớ tới sao?
Tuyết Vi hơi chọn chọn khóe môi, trầm mặc gật gật đầu.
“con gái thứ ba Nhà họ Tuyết?!!”
“A.” Cô lạnh giọng cười.
Địch Uy mưu phong lập tức trở nên vô cùng âm lạnh: “Tốt, thật tốt. Không nghĩ tới nhiều năm không thấy, vừa thấy, thứ dã nha đầu này liền cho tôi một cái ra oai phủ đầu lớn như vậy! Ngày sau chúng ta chờ xem!!!” Xoay người, vừa muốn rời đi……
“cậu họ Địch Uy ……”
Giọng nói Tuyết Vi ôn nhu níu lấy bước chân ông, thuận thế quay đầu lại.
Chỉ thấy, cô hơi hơi nâng lên cái trán, hình thành một góc 45°, nện bước tới, chậm rãi tới gần Địch Uy. “cháu nghĩ, ngài lầm một việc…… một cái tát này, cũng không phải cháu ra oai phủ đầu với ngài, mà là…… Thực hiện lời hứa năm đó của cháu mà thôi.”
“lời hứa năm đó hả??” Địch Uy khó hiểu nhìn Tuyết Vi đi tới mình.
Cô nheo nheo mắt, chậm rãi nói: “cháu đã từng nói qua …… cậu cho mẹ cháu một cái tát, sớm muộn gì…… cháu sẽ đòi lại với cậu!!!”
Bước chân trong nháy mắt yên lặng ở trước mặt Địch Uy, lời cô không nhanh không chậm lộ ra âm trầm thấm nhân tâm, đặc biệt là khi nói xong những lời này, tươi cười ở khóe miệng xóa sạch không nhận thức được, làm người nhìn…… Không khỏi lông tơ dựng thẳng ……
Sáu năm trước.
‘mẹ nó ông dựa vào cái gì đánh mẹ tôi??? ’ năm đó Tuyết Vi còn nhỏ sau khi nhìn đến mẹ bị đánh liền lao ra khỏi phòng đi lý luận cùng Địch Uy.
Nhưng nề hà Địch Uy hoàn toàn không nói bất luận đạo lý gì, đối với Tuyết Vi cũng cực kỳ thô lỗ: ‘cái đồ dã nha đầu này, nơi này có chỗ cho mày nói chuyện sao??? Cút ngay cho tao!! ’
‘ Địch tiên sinh, Tuyết Vi còn nhỏ, xin ngài đừng đánh nó!! ’ nếu không phải Tôn Vân Vân ngăn đón, chỉ sợ Tuyết Vi cũng bị đánh một trận.
Lập tức, lúc Địch Uy đi, Tuyết Vi liền phẫn nộ tuyên cáo: ‘ sớm muộn gì có một ngày, một cái tát này, tôi sẽ thay mẹ tôi đòi lại với ông. ’
Đối với những lời này Địch Uy liền không có để ý tới, cho dù là ai cũng không đem lời của một cô bé ghi ở trong lòng đây?
Nhưng ai lại sẽ nghĩ đến lúc cách sáu năm sau……
Tuyết Vi thật sự thực hiện lời hứa năm đó, bàn tay kia hoàn chỉnh đòi trở lại với Địch Uy!!!
“A, người đang làm trời đang nhìn, có một số việc…… Không phải không báo ứng, chỉ là…… chưa tới lúc ……” tiếng nỉ non rơi xuống, Tuyết Vi xoay người, hoa lệ biến mất ở trước mặt Địch Uy ……
Mà lúc này.
Cách đó không xa……
Khu vực thành viên binh đoàn thứ nhất tụ tập. Bạch Dạ ngồi ở trên sô pha thu hết toàn bộ cảnh Tuyết Vi vừa mới cùng Địch Uy xung đột vào đáy mắt.
Anh biết, Địch Uy cũng không có quấy rối tình dục với Tuyết Vi; cũng biết, vì sao Tuyết Vi sẽ đòi lại một cái tát với Địch Uy.
Chỉ là……
“A, cô là trả thù ông ta, hay là tự tìm phiền toái đây?” Lầm bầm lầu bầu tiếng nỉ non rơi xuống, Bạch Dạ lo lắng thở dài.
Đối với những chuyện xưa phát sinh ở trên người Tuyết Vi, Bạch Dạ không phải không biết, cũng lý giải hành vi của cô giờ phút này. Nề hà……
Hiện nay Quân Khu Bạch Hổ thoạt nhìn thái bình, kỳ thật bên trong rung chuyển bất an, toàn bộ thế lực binh đoàn thứ hai cùng viện Giám thị hoàn toàn thuộc con trai lớn Nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Sâm ở trong thao tác, cô chọc vào Địch Uy, cũng chẳng khác nào ở bên trong vô hình gia nhập nội đấu của Nhà họ Hoàng Phủ.
Nhưng ……
Tuyết Vi đi theo bên người Hoàng Phủ Minh làm sao không gia nhập chiến cuộc bên trong Nhà họ Hoàng Phủ hả?
Nghĩ vậy, ở trong mắt Bạch Dạ lại tăng thêm vài phần lo lắng ……
“Bạch tướng quân, Bạch tướng quân, chúng tôi vừa mới đề nghị, ngài đáp ứng, hay là không đáp ứng hả??” Mấy nữ binh binh đoàn thứ nhất vẻ mặt cầu xin chạy tới trước mặt Bạch Dạ.
Suy nghĩ bị cắt đứt, anh lạnh lùng nâng lên mi mắt: “đề nghị gì, xin lỗi, tôi mới vừa rồi không nghe được.”
“Chính là…… Chính là……” nữ binh nói chuyện ngượng ngùng mắt nhìn người bên cạnh.
“Ai nha, hay là tôi tới nói đi.” Một người đàn ông đã bước nhanh đi tới: “nữ binh binh đoàn thứ nhất chúng ta, lại nghĩ bắt đầu cân nhắc Bạch tướng quân. Các cô nói là, hôm nay vô luận làm sao đều phải gọi ngài khiêu vũ. Nhưng ‘Sói nhiều thịt ít', cho nên, bọn họ liền thương lượng kích trống truyền hoa, truyền tới người nào, người đó liền cùng ngài cùng nhau khiêu vũ.”
“Tôi sẽ không khiêu vũ.” Bạch Dạ ngay cả do dự cũng không do dự liền cự tuyệt đề nghị này.
“Không quan hệ, không quan hệ, Bạch tướng quân, không nhảy cũng không quan hệ, chính là ý tứ, ý tứ liền xong rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nhóm nữ binh sôi nổi cầu xin lên.
Nhưng ai không biết, tâm tư nhóm nữ binh này căn bản không phải muốn cùng Bạch Dạ khiêu vũ, đơn giản chính là muốn cùng nam thần ngày ngày đêm đêm ở trong mộng các cô chờ đợi tiếp xúc gần gũi một chút thôi.
Nề hà, biểu tình Bạch Dạ vẫn là vẻ mặt im lặng như cũ.
Thấy vậy, người đàn ông phụ trách hoà giải vội vàng tiến đến bên cạnh anh, nói nhỏ: “Bạch tướng quân, ngày thường ngài rất ít cùng chúng tôi có bất luận hỗ trợ gì, mỗi tháng nhóm người này đều chờ ngày này, mỗi lần ngài đều cự tuyệt, bọn họ sẽ thực thất vọng. Coi như là khao, khao đám tiểu nhân này đi, ngài liền thưởng cái mặt, bồi bọn họ chơi một chút đi.”
Ở trong binh đoàn thứ nhất, Bạch Dạ giống như là nhân vật thần bí. Nhóm thủ hạ tuy rằng kính sợ anh, sùng bái anh, rồi lại đối với sinh hoạt cá nhân của anh tràn ngập tò mò.
Nếu anh liên tiếp bảo trì khoảng cách cùng thuộc hạ, thế tất sẽ đánh mất tính tích cực của mọi người.
“Tùy tiện đi.”
Thấy Bạch Dạ rốt cuộc nới lỏng, mọi người hưng phấn không thôi, tích cực lấy tới một cái đại hoa cầu, bắt đầu trò chơi kích trống truyền hoa ……
*
“Tuyết Vi, giữa cô cùng Địch thượng tướng??” Trên hành lang, lúc Tuyết Vi mới vừa từ buồng vệ sinh đi ra, Mộ Thần Hiên liền xuất hiện ở trước mặt cô.
“Ha hả, Mộ tướng quân, xin lỗi, đem anh gia nhập bên trong chiến cuộc, giữa tôi cùng Địch thượng tướng như anh chứng kiến…… Sớm có ân oán!”
“hả……” vừa mới bắt đầu Mộ Thần Hiên còn tưởng rằng Tuyết Vi chỉ là đơn thuần, việc nào ra việc đó chỉnh Địch Uy thôi, không nghĩ tới…… “Ha, cô đừng nói như vậy, cô chán ghét Địch Uy, chúng ta đây càng là ‘ người một nhà ’.”
“‘ người một nhà ’?” Tuyết Vi nghi hoặc nhìn vẻ mặt Mộ Thần Hiên cười xấu xa.
Anh cố lộng huyền hư nhún vai: “Xin lỗi, có rất nhiều chuyện không thể nói rõ cùng cô. Bây giờ tôi có thể nói cho cô chính là, mọi người binh đoàn thứ hai, đều là kẻ thù của chúng tôi, bao gồm…… Anh cả của cô ở bên trong……” Nói đến đây, trong mắt Mộ Thần Hiên thoáng chốc xẹt qua một tia sáng dò xét.
“Thôi, quên đi, tất cả mọi người đều tan đi. Không khí đang tốt như vậy, đừng phá hỏng không khí. Tôi tưởng, Địch thượng tướng cũng chỉ là uống nhiều quá, không cẩn thận xả quần áo nữ binh nhà của chúng tôi.” Mộ Thần Hiên hoàn toàn không cho Địch Uy cơ hội nói chuyện, các binh lính như một tổ ong vỡ đi chung quanh vây xem. “Tuyết Vi, đừng nóng giận ha, chúng ta đi binh đoàn chúng tôi tụ hội chơi, đi.” Vừa muốn kéo Tuyết Vi rời đi.
Cô lại như là đinh trên sàn nhà, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú Địch Uy trước mắt.
“Tuyết Vi??” Địch Uy vừa nghe tên này quen thuộc, lập tức liền phản ứng lại đây, con ngươi nháy mắt mở lớn: “cô, kêu Tuyết Vi?!!”
A……
Rốt cuộc ông nhớ tới sao?
Tuyết Vi hơi chọn chọn khóe môi, trầm mặc gật gật đầu.
“con gái thứ ba Nhà họ Tuyết?!!”
“A.” Cô lạnh giọng cười.
Địch Uy mưu phong lập tức trở nên vô cùng âm lạnh: “Tốt, thật tốt. Không nghĩ tới nhiều năm không thấy, vừa thấy, thứ dã nha đầu này liền cho tôi một cái ra oai phủ đầu lớn như vậy! Ngày sau chúng ta chờ xem!!!” Xoay người, vừa muốn rời đi……
“cậu họ Địch Uy ……”
Giọng nói Tuyết Vi ôn nhu níu lấy bước chân ông, thuận thế quay đầu lại.
Chỉ thấy, cô hơi hơi nâng lên cái trán, hình thành một góc 45°, nện bước tới, chậm rãi tới gần Địch Uy. “cháu nghĩ, ngài lầm một việc…… một cái tát này, cũng không phải cháu ra oai phủ đầu với ngài, mà là…… Thực hiện lời hứa năm đó của cháu mà thôi.”
“lời hứa năm đó hả??” Địch Uy khó hiểu nhìn Tuyết Vi đi tới mình.
Cô nheo nheo mắt, chậm rãi nói: “cháu đã từng nói qua …… cậu cho mẹ cháu một cái tát, sớm muộn gì…… cháu sẽ đòi lại với cậu!!!”
Bước chân trong nháy mắt yên lặng ở trước mặt Địch Uy, lời cô không nhanh không chậm lộ ra âm trầm thấm nhân tâm, đặc biệt là khi nói xong những lời này, tươi cười ở khóe miệng xóa sạch không nhận thức được, làm người nhìn…… Không khỏi lông tơ dựng thẳng ……
Sáu năm trước.
‘mẹ nó ông dựa vào cái gì đánh mẹ tôi??? ’ năm đó Tuyết Vi còn nhỏ sau khi nhìn đến mẹ bị đánh liền lao ra khỏi phòng đi lý luận cùng Địch Uy.
Nhưng nề hà Địch Uy hoàn toàn không nói bất luận đạo lý gì, đối với Tuyết Vi cũng cực kỳ thô lỗ: ‘cái đồ dã nha đầu này, nơi này có chỗ cho mày nói chuyện sao??? Cút ngay cho tao!! ’
‘ Địch tiên sinh, Tuyết Vi còn nhỏ, xin ngài đừng đánh nó!! ’ nếu không phải Tôn Vân Vân ngăn đón, chỉ sợ Tuyết Vi cũng bị đánh một trận.
Lập tức, lúc Địch Uy đi, Tuyết Vi liền phẫn nộ tuyên cáo: ‘ sớm muộn gì có một ngày, một cái tát này, tôi sẽ thay mẹ tôi đòi lại với ông. ’
Đối với những lời này Địch Uy liền không có để ý tới, cho dù là ai cũng không đem lời của một cô bé ghi ở trong lòng đây?
Nhưng ai lại sẽ nghĩ đến lúc cách sáu năm sau……
Tuyết Vi thật sự thực hiện lời hứa năm đó, bàn tay kia hoàn chỉnh đòi trở lại với Địch Uy!!!
“A, người đang làm trời đang nhìn, có một số việc…… Không phải không báo ứng, chỉ là…… chưa tới lúc ……” tiếng nỉ non rơi xuống, Tuyết Vi xoay người, hoa lệ biến mất ở trước mặt Địch Uy ……
Mà lúc này.
Cách đó không xa……
Khu vực thành viên binh đoàn thứ nhất tụ tập. Bạch Dạ ngồi ở trên sô pha thu hết toàn bộ cảnh Tuyết Vi vừa mới cùng Địch Uy xung đột vào đáy mắt.
Anh biết, Địch Uy cũng không có quấy rối tình dục với Tuyết Vi; cũng biết, vì sao Tuyết Vi sẽ đòi lại một cái tát với Địch Uy.
Chỉ là……
“A, cô là trả thù ông ta, hay là tự tìm phiền toái đây?” Lầm bầm lầu bầu tiếng nỉ non rơi xuống, Bạch Dạ lo lắng thở dài.
Đối với những chuyện xưa phát sinh ở trên người Tuyết Vi, Bạch Dạ không phải không biết, cũng lý giải hành vi của cô giờ phút này. Nề hà……
Hiện nay Quân Khu Bạch Hổ thoạt nhìn thái bình, kỳ thật bên trong rung chuyển bất an, toàn bộ thế lực binh đoàn thứ hai cùng viện Giám thị hoàn toàn thuộc con trai lớn Nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Sâm ở trong thao tác, cô chọc vào Địch Uy, cũng chẳng khác nào ở bên trong vô hình gia nhập nội đấu của Nhà họ Hoàng Phủ.
Nhưng ……
Tuyết Vi đi theo bên người Hoàng Phủ Minh làm sao không gia nhập chiến cuộc bên trong Nhà họ Hoàng Phủ hả?
Nghĩ vậy, ở trong mắt Bạch Dạ lại tăng thêm vài phần lo lắng ……
“Bạch tướng quân, Bạch tướng quân, chúng tôi vừa mới đề nghị, ngài đáp ứng, hay là không đáp ứng hả??” Mấy nữ binh binh đoàn thứ nhất vẻ mặt cầu xin chạy tới trước mặt Bạch Dạ.
Suy nghĩ bị cắt đứt, anh lạnh lùng nâng lên mi mắt: “đề nghị gì, xin lỗi, tôi mới vừa rồi không nghe được.”
“Chính là…… Chính là……” nữ binh nói chuyện ngượng ngùng mắt nhìn người bên cạnh.
“Ai nha, hay là tôi tới nói đi.” Một người đàn ông đã bước nhanh đi tới: “nữ binh binh đoàn thứ nhất chúng ta, lại nghĩ bắt đầu cân nhắc Bạch tướng quân. Các cô nói là, hôm nay vô luận làm sao đều phải gọi ngài khiêu vũ. Nhưng ‘Sói nhiều thịt ít', cho nên, bọn họ liền thương lượng kích trống truyền hoa, truyền tới người nào, người đó liền cùng ngài cùng nhau khiêu vũ.”
“Tôi sẽ không khiêu vũ.” Bạch Dạ ngay cả do dự cũng không do dự liền cự tuyệt đề nghị này.
“Không quan hệ, không quan hệ, Bạch tướng quân, không nhảy cũng không quan hệ, chính là ý tứ, ý tứ liền xong rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nhóm nữ binh sôi nổi cầu xin lên.
Nhưng ai không biết, tâm tư nhóm nữ binh này căn bản không phải muốn cùng Bạch Dạ khiêu vũ, đơn giản chính là muốn cùng nam thần ngày ngày đêm đêm ở trong mộng các cô chờ đợi tiếp xúc gần gũi một chút thôi.
Nề hà, biểu tình Bạch Dạ vẫn là vẻ mặt im lặng như cũ.
Thấy vậy, người đàn ông phụ trách hoà giải vội vàng tiến đến bên cạnh anh, nói nhỏ: “Bạch tướng quân, ngày thường ngài rất ít cùng chúng tôi có bất luận hỗ trợ gì, mỗi tháng nhóm người này đều chờ ngày này, mỗi lần ngài đều cự tuyệt, bọn họ sẽ thực thất vọng. Coi như là khao, khao đám tiểu nhân này đi, ngài liền thưởng cái mặt, bồi bọn họ chơi một chút đi.”
Ở trong binh đoàn thứ nhất, Bạch Dạ giống như là nhân vật thần bí. Nhóm thủ hạ tuy rằng kính sợ anh, sùng bái anh, rồi lại đối với sinh hoạt cá nhân của anh tràn ngập tò mò.
Nếu anh liên tiếp bảo trì khoảng cách cùng thuộc hạ, thế tất sẽ đánh mất tính tích cực của mọi người.
“Tùy tiện đi.”
Thấy Bạch Dạ rốt cuộc nới lỏng, mọi người hưng phấn không thôi, tích cực lấy tới một cái đại hoa cầu, bắt đầu trò chơi kích trống truyền hoa ……
*
“Tuyết Vi, giữa cô cùng Địch thượng tướng??” Trên hành lang, lúc Tuyết Vi mới vừa từ buồng vệ sinh đi ra, Mộ Thần Hiên liền xuất hiện ở trước mặt cô.
“Ha hả, Mộ tướng quân, xin lỗi, đem anh gia nhập bên trong chiến cuộc, giữa tôi cùng Địch thượng tướng như anh chứng kiến…… Sớm có ân oán!”
“hả……” vừa mới bắt đầu Mộ Thần Hiên còn tưởng rằng Tuyết Vi chỉ là đơn thuần, việc nào ra việc đó chỉnh Địch Uy thôi, không nghĩ tới…… “Ha, cô đừng nói như vậy, cô chán ghét Địch Uy, chúng ta đây càng là ‘ người một nhà ’.”
“‘ người một nhà ’?” Tuyết Vi nghi hoặc nhìn vẻ mặt Mộ Thần Hiên cười xấu xa.
Anh cố lộng huyền hư nhún vai: “Xin lỗi, có rất nhiều chuyện không thể nói rõ cùng cô. Bây giờ tôi có thể nói cho cô chính là, mọi người binh đoàn thứ hai, đều là kẻ thù của chúng tôi, bao gồm…… Anh cả của cô ở bên trong……” Nói đến đây, trong mắt Mộ Thần Hiên thoáng chốc xẹt qua một tia sáng dò xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.