Nữ Xứng Độc Ác Quá Đáng Yêu, Nhóm Bệnh Kiều Đều Muốn Sủng
Chương 7: Bây Giờ Anh Chỉ Nhận Tạ Viện Viện Là Em Gái, Không Cần Em Nữa Rồi
Kỳ Mộc
17/04/2024
Lúc đó Tạ Thời Diên mới hai ba tuổi, nhưng chỉ sau hai năm, khi Tạ Thời Diên đi lạc, chuyện cũ này không còn ai nhắc đến nữa.
Tạ Thời Diên vốn không thích nhắc đến chuyện cũ, cũng không đủ thông minh để dùng những lời lẽ thế này trói buộc đạo đức, khơi dậy chút lòng thương hại ít ỏi tới đáng thương từ Tạ Đình Kha.
Lúc Tạ Thời Diên vừa về nhà, bà ta dùng một chút thủ đoạn nhỏ khiến con nhãi này chán ghét Tạ Đình Kha, đừng nói đến gọi là anh trai mà ngay cả nhìn thẳng Tạ Đình Kha cũng không thèm, đã thế còn năm lần bảy lượt chống đối Tạ Đình Kha, mắng chửi Tạ Đình Kha là đồ con hoang không biết từ đâu chui ra.
Sao cô có thể chủ động tìm kiếm sự che chở của anh ta như vậy?
Tạ Đình Kha không phải con ruột nhà họ Tạ, nhưng anh ta còn trẻ, lại có năng lực xuất chúng, bà Tạ có ý định giao nhà họ Tạ cho anh ta, sự coi trọng đối với anh ta đã vượt xa Tạ Võ Đức.
Huống hồ thân thế của Tạ Đình Kha…
Trần Uyển Như siết chặt ngón tay, bà ta không muốn thấy cảnh Tạ Đình Kha đối xử tốt với Tạ Thời Diên, sau này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Tạ Thời Diên.
Con nhãi đó được Tạ Đình Kha che chở, vậy thì sau này làm sao đuổi cô ra khỏi nhà họ Tạ được? Chẳng phải những gì của cô sẽ phải trả lại cho cô sao?
“Thời Diên, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, cứ bám lấy anh trai con nũng nịu như thế trông không hay đâu.” Trần Uyển Như lắc đầu.
Sắc mặt Tạ Võ Đức càng khó coi hơn, ông ta quát lớn, “Đình Kha, tránh ra cho ba!”
“Ba, cũng muộn rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp, chúng ta đợi xem ý của nhà họ Bạch trước đã.” Giọng điệu Tạ Đình Kha trầm ổn, khuôn mặt tuấn tú vẫn chỉ có vẻ lạnh băng.
Người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp đứng trước mặt Tạ Võ Đức, trực tiếp dùng khí thế áp đảo tất cả mọi người.
Tạ Võ Đức lạnh mặt, “Con xem nó như thế ra thể thống gì không! Truyền ra ngoài thì mất hết mặt mũi nhà ta, thử hỏi ta còn dám nhìn ai nữa? Để cướp vị hôn phu của em gái mình mà dám bỏ thuốc rồi leo lên giường người ta luôn!”
“Đây không phải lần đầu nó làm chuyện xấu hại Viện Viện! Nó ghen tị với Viện Viện nhưng không thể vượt qua Viện Viện nên mới dùng thủ đoạn bẩn thỉu khiến Viện Viện đau lòng khổ sở thế này!”
Tạ Thời Diên đáp, “Thôi đi, thủ đoạn của tôi đều học từ Trần Uyển Như đấy, năm đó bà ta chỉ là một ả thư ký quèn, chẳng phải bà ta cũng dựa vào cách thức không đứng đắn nên mới trở thành tình nhân của bố sao? Tôi dùng cách hành xử của tiểu tam lên con gái cưng của bà ta mà bà ta lại chịu không nổi à?”
Tạ Võ Đức tức điên, vung nắm đấm định đánh người nhưng lại bị Tạ Đình Kha chắn trước mặt.
Trần Uyển Như suýt cắn nát môi, tiểu tam à, con nhãi chết tiệt này bị ma nhập à mà dám mắng bà ta như vậy?
Cô gái nhỏ như thể có hai khuôn mặt, trước một giây còn ngây thơ trong sáng, một giây sau đã phóng túng đến cực điểm.
Bàn tay nhỏ xinh nắm chặt vạt áo Tạ Đình Kha, ra vẻ rất cần được bảo vệ, nhưng thực tế vòng eo mềm mại đã dán chặt vào lưng người đàn ông, đầu ngón tay như vô tình xoay tròn trên tấm lưng rộng rãi rắn chắc của anh ta.
Tạ Đình Kha nhận ra cô đang làm gì, lập tức nắm lấy tay cô ta, Tạ Thời Diên bị đau, khuôn mặt ngây thơ càng thêm phần tủi thân, “Anh trai, anh làm em đau đấy.”
“Tôi không phải Bạch Gia Thuật, không phải là đối tượng để cô quyến rũ, cô không cần phải ve vãn tôi.” Tạ Đình Kha không bỏ qua ý cười thoáng qua trong mắt cô gái, rõ ràng là cô làm sai mà không biết hối cải, lại còn muốn dùng vị phu nhân đã mất để khống chế anh ta.
Nghĩ đến người phụ nữ đó…
Ánh mắt Tạ Đình Kha sắc bén đến cực điểm, anh ta hạ thấp giọng, nói một câu chỉ có hai người nghe được: “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau.”
Anh ta sẽ không tẩy trắng giúp cô.
Cô làm sai thì phải chịu hậu quả.
Nhưng có thể cho cô một cơ hội.
“Chỉ một lần này thôi, không có lần sau.” Tạ Thời Diên học theo giọng điệu của người đàn ông, ngoan ngoãn cười.
Tạ Đình Kha nhíu mày chặt hơn, thật là quỷ ám, suýt nữa anh ta đã tưởng cô đang buồn vì anh ta đã bỏ bê cô, không coi cô là em gái.
Cô đang ấm ức kể lể về sự bất công của anh ta đối với mình.
Nhưng đầu ngón tay mềm mại của cô gái lại nhẹ nhàng xoay tròn trên lưng anh ta, dọc theo xương sống của anh ta đi xuống, rồi tiếp tục đi xuống...
Tạ Đình Kha vội vàng nắm lấy bàn tay đang quấy rối đó, “Ngoan nào.”
“Anh không nắm tay em, lại không cho em chạm vào anh, em chỉ muốn gần gũi với anh thôi mà.” Tạ Thời Diên lẩm bẩm.
Tạ Đình Kha: “...”
Tối nay Tạ Thời Diên rất khác thường, cực kỳ khác thường.
Tạ Thời Diên vốn không thích nhắc đến chuyện cũ, cũng không đủ thông minh để dùng những lời lẽ thế này trói buộc đạo đức, khơi dậy chút lòng thương hại ít ỏi tới đáng thương từ Tạ Đình Kha.
Lúc Tạ Thời Diên vừa về nhà, bà ta dùng một chút thủ đoạn nhỏ khiến con nhãi này chán ghét Tạ Đình Kha, đừng nói đến gọi là anh trai mà ngay cả nhìn thẳng Tạ Đình Kha cũng không thèm, đã thế còn năm lần bảy lượt chống đối Tạ Đình Kha, mắng chửi Tạ Đình Kha là đồ con hoang không biết từ đâu chui ra.
Sao cô có thể chủ động tìm kiếm sự che chở của anh ta như vậy?
Tạ Đình Kha không phải con ruột nhà họ Tạ, nhưng anh ta còn trẻ, lại có năng lực xuất chúng, bà Tạ có ý định giao nhà họ Tạ cho anh ta, sự coi trọng đối với anh ta đã vượt xa Tạ Võ Đức.
Huống hồ thân thế của Tạ Đình Kha…
Trần Uyển Như siết chặt ngón tay, bà ta không muốn thấy cảnh Tạ Đình Kha đối xử tốt với Tạ Thời Diên, sau này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Tạ Thời Diên.
Con nhãi đó được Tạ Đình Kha che chở, vậy thì sau này làm sao đuổi cô ra khỏi nhà họ Tạ được? Chẳng phải những gì của cô sẽ phải trả lại cho cô sao?
“Thời Diên, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, cứ bám lấy anh trai con nũng nịu như thế trông không hay đâu.” Trần Uyển Như lắc đầu.
Sắc mặt Tạ Võ Đức càng khó coi hơn, ông ta quát lớn, “Đình Kha, tránh ra cho ba!”
“Ba, cũng muộn rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp, chúng ta đợi xem ý của nhà họ Bạch trước đã.” Giọng điệu Tạ Đình Kha trầm ổn, khuôn mặt tuấn tú vẫn chỉ có vẻ lạnh băng.
Người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp đứng trước mặt Tạ Võ Đức, trực tiếp dùng khí thế áp đảo tất cả mọi người.
Tạ Võ Đức lạnh mặt, “Con xem nó như thế ra thể thống gì không! Truyền ra ngoài thì mất hết mặt mũi nhà ta, thử hỏi ta còn dám nhìn ai nữa? Để cướp vị hôn phu của em gái mình mà dám bỏ thuốc rồi leo lên giường người ta luôn!”
“Đây không phải lần đầu nó làm chuyện xấu hại Viện Viện! Nó ghen tị với Viện Viện nhưng không thể vượt qua Viện Viện nên mới dùng thủ đoạn bẩn thỉu khiến Viện Viện đau lòng khổ sở thế này!”
Tạ Thời Diên đáp, “Thôi đi, thủ đoạn của tôi đều học từ Trần Uyển Như đấy, năm đó bà ta chỉ là một ả thư ký quèn, chẳng phải bà ta cũng dựa vào cách thức không đứng đắn nên mới trở thành tình nhân của bố sao? Tôi dùng cách hành xử của tiểu tam lên con gái cưng của bà ta mà bà ta lại chịu không nổi à?”
Tạ Võ Đức tức điên, vung nắm đấm định đánh người nhưng lại bị Tạ Đình Kha chắn trước mặt.
Trần Uyển Như suýt cắn nát môi, tiểu tam à, con nhãi chết tiệt này bị ma nhập à mà dám mắng bà ta như vậy?
Cô gái nhỏ như thể có hai khuôn mặt, trước một giây còn ngây thơ trong sáng, một giây sau đã phóng túng đến cực điểm.
Bàn tay nhỏ xinh nắm chặt vạt áo Tạ Đình Kha, ra vẻ rất cần được bảo vệ, nhưng thực tế vòng eo mềm mại đã dán chặt vào lưng người đàn ông, đầu ngón tay như vô tình xoay tròn trên tấm lưng rộng rãi rắn chắc của anh ta.
Tạ Đình Kha nhận ra cô đang làm gì, lập tức nắm lấy tay cô ta, Tạ Thời Diên bị đau, khuôn mặt ngây thơ càng thêm phần tủi thân, “Anh trai, anh làm em đau đấy.”
“Tôi không phải Bạch Gia Thuật, không phải là đối tượng để cô quyến rũ, cô không cần phải ve vãn tôi.” Tạ Đình Kha không bỏ qua ý cười thoáng qua trong mắt cô gái, rõ ràng là cô làm sai mà không biết hối cải, lại còn muốn dùng vị phu nhân đã mất để khống chế anh ta.
Nghĩ đến người phụ nữ đó…
Ánh mắt Tạ Đình Kha sắc bén đến cực điểm, anh ta hạ thấp giọng, nói một câu chỉ có hai người nghe được: “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau.”
Anh ta sẽ không tẩy trắng giúp cô.
Cô làm sai thì phải chịu hậu quả.
Nhưng có thể cho cô một cơ hội.
“Chỉ một lần này thôi, không có lần sau.” Tạ Thời Diên học theo giọng điệu của người đàn ông, ngoan ngoãn cười.
Tạ Đình Kha nhíu mày chặt hơn, thật là quỷ ám, suýt nữa anh ta đã tưởng cô đang buồn vì anh ta đã bỏ bê cô, không coi cô là em gái.
Cô đang ấm ức kể lể về sự bất công của anh ta đối với mình.
Nhưng đầu ngón tay mềm mại của cô gái lại nhẹ nhàng xoay tròn trên lưng anh ta, dọc theo xương sống của anh ta đi xuống, rồi tiếp tục đi xuống...
Tạ Đình Kha vội vàng nắm lấy bàn tay đang quấy rối đó, “Ngoan nào.”
“Anh không nắm tay em, lại không cho em chạm vào anh, em chỉ muốn gần gũi với anh thôi mà.” Tạ Thời Diên lẩm bẩm.
Tạ Đình Kha: “...”
Tối nay Tạ Thời Diên rất khác thường, cực kỳ khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.