Nữ Xứng Độc Ác Quá Đáng Yêu, Nhóm Bệnh Kiều Đều Muốn Sủng
Chương 6: Nếu Bạch Gia Thuật Có Mệnh Hệ Gì Thì Nhất Định Tạ Thời Diên Sẽ Phải Chôn Cùng (2)
Kỳ Mộc
17/04/2024
Nước mắt của Trần Uyển Như cứng đờ trong khóe mắt, ngây người một lúc lâu mới nhận ra người đang nói chuyện là Tạ Thời Diên.
Điên rồi à???
Đây là phản ứng đầu tiên của bà ta.
Tạ Thời Diên từ khi năm tuổi đã đi lạc, trong mười ba năm ấy cô được gái điếm nuôi trong chốn phong nguyệt, không được học hành cũng không có văn hóa.
Tật xấu nhất trên người cô chính là học theo những đám phụ nữ ở phố đèn đỏ cãi vã, đánh chửi nhau.
Vậy nên dù Tạ Thời Diên đã được tìm về nhưng nhà họ Tạ luôn ghét bỏ cô, không ai thật lòng đón nhận cô, không ai thích cô cả.
Ngược lại vì cô không học được phép tắc lễ nghi, luôn trở thành trò cười của mọi người nên bọn họ cũng khinh thường cô, xa lánh cô, bắt nạt cô.
Nói thẳng ra thì sâu trong lòng Tạ Thời Diên rất tự ti, mà sự đố kỵ trong lòng dưới sự thúc đẩy của tự ti sẽ khiến cô gây ra nhiều chuyện xấu hơn.
Mỗi lần Tạ Thời Diên gây họa, ngoài việc phát điên chửi người ra thì chính là gào thét điên cuồng.
Sao lại giống như bây giờ...
Rõ ràng cô nên có vẻ cực kỳ chật vật, giống như trước kia điên cuồng và dữ tợn chửi bới, sau đó tiếp tục gây chuyện “thương tổn” bọn họ mới đúng.
Nếu thế Tạ Võ Đức sẽ càng chán ghét đứa con gái này hơn, những thứ vốn thuộc về Tạ Thời Diên càng không thể rơi vào tay cô được nữa.
Chờ đến khi bà Tạ cũng hoàn toàn chán ghét Tạ Thời Diên thì cô sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tạ, mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.
Trần Uyển Như ngây người nhìn thiếu nữ, tươi tắn kiêu ngạo, lại có nét phong tình vô biên không phù hợp với tuổi tác.
Nụ cười trên môi Tạ Thời Diên càng đậm, cô vén một lọn tóc mai bên tai, cất giọng nhẹ nhàng, “Sao thế, tôi không quần áo xộc xệch, điên điên khùng khùng về nhà nên dì Trần có vẻ thất vọng lắm nhỉ?”
Nguyên chủ ra ngoài bị người ta chê cười, về nhà còn phải nghe một đống lời lẽ giả tạo, chẳng phải sẽ trở thành thùng thuốc nổ nổ tung bất cứ lúc nào sao.
Trần Uyển Như rất căm ghét nguyên chủ, nhưng trước mặt người ngoài lại giả vờ quan tâm cô.
Nguyên chủ không biết điều sẽ bị mắng, còn bị chửi là đồ vong ơn bội nghĩa.
Chưa từng có ai nghĩ đến, để nguyên chủ đối mặt với kẻ thứ ba gián tiếp hại chết mẹ ruột cô là chuyện tàn nhẫn đến mức nào.
“Đồ hỗn xược, mày làm mất hết mặt mũi nhà họ Tạ rồi, mày lấy đâu ra cái gan làm chuyện xấu xa như vậy hả!” Tạ Võ Đức xông lên, định giáng cho cô một cái tát.
Cái tát còn chưa chạm đến Tạ Thời Diên thì Tạ Đình Kha đã đứng chắn trước người cô.
Tạ Thời Diên đột nhiên di chuyển ra sau người đàn ông, không biết cô lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, túm chặt vạt áo Tạ Đình Kha, ra vẻ nhất quyết dùng anh ta làm bia đỡ đạn.
Thấy người đàn ông không vui quay đầu trừng mình, cô gái nhỏ chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng ngang ngược, nhưng giọng nói lại cực kỳ ngọt ngào, “Anh trai không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu được ~”
Mặt mày Tạ Đình Kha xanh mét.
Đây không phải lần đầu Tạ Thời Diên làm chuyện xấu, trước đây hễ làm chuyện xấu rồi bị Tạ Võ Đức dạy dỗ cô sẽ không cầu xin tha thứ, càng không tìm kiếm sự che chở của anh ta.
Ngày đầu tiên cô về nhà từng vui vẻ gọi anh ta là anh trai, nhưng khi cô xảy ra xung đột với Tạ Viện Viện anh ta lại đứng về phía Tạ Viện Viện, chỉ trích cô làm sai.
Kể từ đó cô không bao giờ gọi anh ta là anh trai nữa.
Thật nực cười, giữa mùa đông đẩy Tạ Viện Viện xuống hồ chẳng lẽ không phải lỗi của cô sao?
Chẳng lẽ anh ta phải bất chấp sự thật, ủng hộ những việc cô làm sao?
Cô bỏ thuốc Bạch Gia Thuật mà còn tỏ vẻ như mình ấm ức nữa chứ.
Tạ Đình Kha định ra lệnh cho cô buông tay nhưng lại thấy Tạ Thời Diên nói tiếp: “Anh trai, năm đó khi mẹ còn sống rõ ràng anh đối xử với em rất tốt, sẽ không kết hợp với mẹ con Tạ Viện Viện bắt nạt em như thế, sao giờ anh lại đối xử với em thế này?”
“Tạ Viện Viện là em gái anh, chẳng lẽ em không phải em gái anh sao? Rõ ràng chúng ta biết nhau trước nhưng giờ anh chỉ nhận Tạ Viện Viện là em gái, không cần em nữa, anh chỉ biết thờ ơ đứng nhìn em bị bắt nạt.”
Ánh mắt Tạ Đình Kha trở nên lạnh băng.
Trong lòng Trần Uyển Như thầm kêu không ổn.
Nói đến chuyện năm đó, khi ấy bà ta còn chưa gả vào nhà họ Tạ, mẹ Tạ Thời Diên và Tạ Võ Đức môn đăng hộ đối, đó mới là phu nhân chân chính của nhà họ Tạ.
Lúc đó không biết bà Tạ dắt từ đâu về một đứa trẻ, đặt tên là Tạ Đình Kha, ép Tạ Võ Đức phải nhận làm con trai.
Ban đầu cả nhà họ Tạ đều không ưa Tạ Đình Kha, là mẹ Tạ Thời Diên đón nhận anh ta, đối xử tốt với anh ta, dạy dỗ anh ta.
Điên rồi à???
Đây là phản ứng đầu tiên của bà ta.
Tạ Thời Diên từ khi năm tuổi đã đi lạc, trong mười ba năm ấy cô được gái điếm nuôi trong chốn phong nguyệt, không được học hành cũng không có văn hóa.
Tật xấu nhất trên người cô chính là học theo những đám phụ nữ ở phố đèn đỏ cãi vã, đánh chửi nhau.
Vậy nên dù Tạ Thời Diên đã được tìm về nhưng nhà họ Tạ luôn ghét bỏ cô, không ai thật lòng đón nhận cô, không ai thích cô cả.
Ngược lại vì cô không học được phép tắc lễ nghi, luôn trở thành trò cười của mọi người nên bọn họ cũng khinh thường cô, xa lánh cô, bắt nạt cô.
Nói thẳng ra thì sâu trong lòng Tạ Thời Diên rất tự ti, mà sự đố kỵ trong lòng dưới sự thúc đẩy của tự ti sẽ khiến cô gây ra nhiều chuyện xấu hơn.
Mỗi lần Tạ Thời Diên gây họa, ngoài việc phát điên chửi người ra thì chính là gào thét điên cuồng.
Sao lại giống như bây giờ...
Rõ ràng cô nên có vẻ cực kỳ chật vật, giống như trước kia điên cuồng và dữ tợn chửi bới, sau đó tiếp tục gây chuyện “thương tổn” bọn họ mới đúng.
Nếu thế Tạ Võ Đức sẽ càng chán ghét đứa con gái này hơn, những thứ vốn thuộc về Tạ Thời Diên càng không thể rơi vào tay cô được nữa.
Chờ đến khi bà Tạ cũng hoàn toàn chán ghét Tạ Thời Diên thì cô sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tạ, mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.
Trần Uyển Như ngây người nhìn thiếu nữ, tươi tắn kiêu ngạo, lại có nét phong tình vô biên không phù hợp với tuổi tác.
Nụ cười trên môi Tạ Thời Diên càng đậm, cô vén một lọn tóc mai bên tai, cất giọng nhẹ nhàng, “Sao thế, tôi không quần áo xộc xệch, điên điên khùng khùng về nhà nên dì Trần có vẻ thất vọng lắm nhỉ?”
Nguyên chủ ra ngoài bị người ta chê cười, về nhà còn phải nghe một đống lời lẽ giả tạo, chẳng phải sẽ trở thành thùng thuốc nổ nổ tung bất cứ lúc nào sao.
Trần Uyển Như rất căm ghét nguyên chủ, nhưng trước mặt người ngoài lại giả vờ quan tâm cô.
Nguyên chủ không biết điều sẽ bị mắng, còn bị chửi là đồ vong ơn bội nghĩa.
Chưa từng có ai nghĩ đến, để nguyên chủ đối mặt với kẻ thứ ba gián tiếp hại chết mẹ ruột cô là chuyện tàn nhẫn đến mức nào.
“Đồ hỗn xược, mày làm mất hết mặt mũi nhà họ Tạ rồi, mày lấy đâu ra cái gan làm chuyện xấu xa như vậy hả!” Tạ Võ Đức xông lên, định giáng cho cô một cái tát.
Cái tát còn chưa chạm đến Tạ Thời Diên thì Tạ Đình Kha đã đứng chắn trước người cô.
Tạ Thời Diên đột nhiên di chuyển ra sau người đàn ông, không biết cô lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, túm chặt vạt áo Tạ Đình Kha, ra vẻ nhất quyết dùng anh ta làm bia đỡ đạn.
Thấy người đàn ông không vui quay đầu trừng mình, cô gái nhỏ chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng ngang ngược, nhưng giọng nói lại cực kỳ ngọt ngào, “Anh trai không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu được ~”
Mặt mày Tạ Đình Kha xanh mét.
Đây không phải lần đầu Tạ Thời Diên làm chuyện xấu, trước đây hễ làm chuyện xấu rồi bị Tạ Võ Đức dạy dỗ cô sẽ không cầu xin tha thứ, càng không tìm kiếm sự che chở của anh ta.
Ngày đầu tiên cô về nhà từng vui vẻ gọi anh ta là anh trai, nhưng khi cô xảy ra xung đột với Tạ Viện Viện anh ta lại đứng về phía Tạ Viện Viện, chỉ trích cô làm sai.
Kể từ đó cô không bao giờ gọi anh ta là anh trai nữa.
Thật nực cười, giữa mùa đông đẩy Tạ Viện Viện xuống hồ chẳng lẽ không phải lỗi của cô sao?
Chẳng lẽ anh ta phải bất chấp sự thật, ủng hộ những việc cô làm sao?
Cô bỏ thuốc Bạch Gia Thuật mà còn tỏ vẻ như mình ấm ức nữa chứ.
Tạ Đình Kha định ra lệnh cho cô buông tay nhưng lại thấy Tạ Thời Diên nói tiếp: “Anh trai, năm đó khi mẹ còn sống rõ ràng anh đối xử với em rất tốt, sẽ không kết hợp với mẹ con Tạ Viện Viện bắt nạt em như thế, sao giờ anh lại đối xử với em thế này?”
“Tạ Viện Viện là em gái anh, chẳng lẽ em không phải em gái anh sao? Rõ ràng chúng ta biết nhau trước nhưng giờ anh chỉ nhận Tạ Viện Viện là em gái, không cần em nữa, anh chỉ biết thờ ơ đứng nhìn em bị bắt nạt.”
Ánh mắt Tạ Đình Kha trở nên lạnh băng.
Trong lòng Trần Uyển Như thầm kêu không ổn.
Nói đến chuyện năm đó, khi ấy bà ta còn chưa gả vào nhà họ Tạ, mẹ Tạ Thời Diên và Tạ Võ Đức môn đăng hộ đối, đó mới là phu nhân chân chính của nhà họ Tạ.
Lúc đó không biết bà Tạ dắt từ đâu về một đứa trẻ, đặt tên là Tạ Đình Kha, ép Tạ Võ Đức phải nhận làm con trai.
Ban đầu cả nhà họ Tạ đều không ưa Tạ Đình Kha, là mẹ Tạ Thời Diên đón nhận anh ta, đối xử tốt với anh ta, dạy dỗ anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.