Nữ Xứng Độc Ác Quá Đáng Yêu, Nhóm Bệnh Kiều Đều Muốn Sủng
Chương 25: Chẳng Mấy Chốc Em Rể Sẽ Chủ Động Liên Lạc Với Tôi Thôi
Kỳ Mộc
23/04/2024
“Đại tiểu thư, cô có cần dùng bữa không ạ?” Đám hầu gái không thể nhìn nổi nữa, Tạ Thời Diên đã soi gương hơn một tiếng đồng hồ, cứ ngồi lẩm bẩm tự khen mình đẹp.
Từ sáu giờ sáng cô đã nhìn chằm chằm mặt mình, nhìn trái nhìn phải, còn ra lệnh cho họ đặt gương ở nhiều góc độ khác nhau.
Thật là...
Tạ Thời Diên ngắm đủ khuôn mặt xinh đẹp của mình mới nhớ ra chuyện chính: “Anh trai tôi đâu rồi?”
“Trời còn chưa sáng, khoảng năm giờ hơn thì tổng giám đốc Tạ đã ra ngoài rồi ạ.” Một người hầu gái đáp.
Tạ Thời Diên không thấy bất ngờ: “Đúng là một gã đàn ông trong ngoài bất nhất.”
Không chịu được trêu chọc.
Chỉ cần trêu chọc anh ta một chút là anh ta sẽ trốn tránh cô.
Từ tối hôm qua đến giờ, thậm chí anh ta còn không thèm nhìn thẳng cô, cô muốn nói chuyện với anh ta, thế là anh ta đã trực tiếp bỏ đi luôn.
“Không biết bây giờ em rể đang làm gì nhỉ.” Tạ Thời Diên lẩm bẩm.
Bạch Gia Thuật không phải kẻ trong ngoài bất nhất như Tạ Đình Kha.
Những người đàn ông càng dịu dàng, càng nghiêm túc thì trong xương cốt càng phóng túng, tà ác.
Bạch Gia Thuật rất phù hợp với kiểu người này.
Đám hầu gái không dám trả lời, trên mạng đại tiểu thư đã bị mắng là độc phụ rắn rết, chị gái tâm cơ biến thái, tội phạm cưỡng gian, vậy mà cô còn có tâm trạng nhớ nhung người thừa kế nhà họ Bạch, nếu để lão gia và phu nhân nghe thấy chắc chắn lại ầm ĩ một trận.
Tạ Thời Diên cầm một cây chì kẻ mày, nhẹ nhàng kẻ một đường: “Chẳng mấy chốc em rể sẽ chủ động liên lạc với mình thôi, em rể sẽ không quan tâm đến những lời bàn tán trên mạng, dù người ta có mắng mình là rắn rết cũng được, là ả đàn bà xấu xa cũng được, em rể sẽ không để tâm.”
Đám hầu gái: “...”
Nếu như tổng giám đốc Bạch liên lạc với đại tiểu thư, chắc chắn nhị tiểu thư sẽ tức chết.
Nhìn dáng vẻ của đại tiểu thư lúc này mà xem, biểu cảm e thẹn của cô khiến cả phụ nữ như họ nhìn mà cũng thấy rung động.
Thân hình gợi cảm đầy đặn, mái tóc dày bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tới độ dù có chỉnh ảnh cũng không ai dám chỉnh tới mức ấy, vậy mà Tạ Thời Diên lại có vẻ đẹp như thế.
Thảo nào lần này nhị tiểu thư lại hoảng hốt tới vậy.
Trước đây không phải không có người phụ nữ nào tỏ vẻ thích tổng giám đốc Bạch, nhưng nếu so sánh nhan sắc của những người mẫu hay ngôi sao nữ đó với Tạ Thời Diên thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Chỉ là tổng giám đốc Bạch đã từ chối thẳng thừng việc đại tiểu thư quyến rũ anh rồi mà, sao anh có thể chủ động liên lạc với đại tiểu thư được?
Đám hầu gái không hiểu nổi.
Ba ngày sau, Tạ Thời Diên nhận được thông báo từ nhà họ Bạch.
Bạch Gia Thuật tha thứ cho việc cô chuốc thuốc anh, nhưng điều kiện là cô phải đến nhà họ Bạch đích thân chăm sóc anh một thời gian, coi như để chuộc lỗi.
Lý do Bạch Gia Thuật đưa ra là, nói xin lỗi hàng nghìn hàng vạn lần cũng không bằng hành động.
Một người hầu gái chạy vào báo tin trong lúc Tạ Thời Diên đang ở trong phòng vừa soi gương vừa tô son.
Cô tô chồng một lớp son bóng lên làm đôi môi căng mọng nước, độ bóng như nước ép đào chảy ra, đọng lại trên môi.
Cả khuôn mặt từ từng sợi tóc đều tỏa sáng.
Người hầu gái nhìn thấy không chỉ rung động mà còn không thể cưỡng lại được vẻ đẹp cực phẩm này, nét mặt cô ta đầy ngưỡng mộ khao khát: “Đại... đại tiểu thư, cô đúng là Thần mà, sao cô biết tổng giám đốc Bạch sẽ liên lạc thế?”
Quả nhiên bị cô nói trúng.
“Vì anh ấy là đàn ông mà.” Tạ Thời Diên cong đôi mắt hồ ly, vui vẻ giải thích: “Một gã đàn ông hư hỏng nổi loạn.”
“Hả?” Người hầu gái không hiểu.
Tổng giám đốc Bạch trông giống như thần tiên bước ra từ tranh vẽ, khí chất nho nhã, cử chỉ thanh lịch, vừa lịch thiệp lại vừa dịu dàng, không hề liên quan đến hai từ “hư hỏng”.
Tạ Thời Diên không có nghĩa vụ phải giải thích thêm, cô chỉnh sửa lại lớp trang điểm trên mặt tới khi hoàn hảo không tì vết, giống như một con búp bê bước ra từ trong tranh, cô mới hài lòng cười.
...
Bạch Gia Thuật vì bị chuốc thuốc mà phải nằm viện một thời gian, anh vừa mới khỏe hơn và được về nhà thì đã cử người liên lạc với nhà họ Tạ, yêu cầu Tạ Thời Diên phải chịu trách nhiệm về chuyện này, nhất định phải tới chăm sóc anh.
Tạ Viện Viện tức đến phát khóc, nhưng dù cô ta có khóc lóc thế nào cũng không thể thay đổi được quyết định của người đàn ông đó.
Cô ta chạy đi tìm Tạ Đình Kha để mách tội, muốn Tạ Đình Kha ngăn cản tất cả những chuyện này.
Nhưng Tạ Đình Kha không để tâm.
Những ngày này anh ta luôn cố tình tránh mặt Tạ Thời Diên.
Anh ta hy vọng mối quan hệ của họ sẽ trở lại như xưa, trong mắt anh ta không có người em gái như Tạ Thời Diên, mà trong mắt Tạ Thời Diên cũng không có người anh trai như anh ta.
Từ sáu giờ sáng cô đã nhìn chằm chằm mặt mình, nhìn trái nhìn phải, còn ra lệnh cho họ đặt gương ở nhiều góc độ khác nhau.
Thật là...
Tạ Thời Diên ngắm đủ khuôn mặt xinh đẹp của mình mới nhớ ra chuyện chính: “Anh trai tôi đâu rồi?”
“Trời còn chưa sáng, khoảng năm giờ hơn thì tổng giám đốc Tạ đã ra ngoài rồi ạ.” Một người hầu gái đáp.
Tạ Thời Diên không thấy bất ngờ: “Đúng là một gã đàn ông trong ngoài bất nhất.”
Không chịu được trêu chọc.
Chỉ cần trêu chọc anh ta một chút là anh ta sẽ trốn tránh cô.
Từ tối hôm qua đến giờ, thậm chí anh ta còn không thèm nhìn thẳng cô, cô muốn nói chuyện với anh ta, thế là anh ta đã trực tiếp bỏ đi luôn.
“Không biết bây giờ em rể đang làm gì nhỉ.” Tạ Thời Diên lẩm bẩm.
Bạch Gia Thuật không phải kẻ trong ngoài bất nhất như Tạ Đình Kha.
Những người đàn ông càng dịu dàng, càng nghiêm túc thì trong xương cốt càng phóng túng, tà ác.
Bạch Gia Thuật rất phù hợp với kiểu người này.
Đám hầu gái không dám trả lời, trên mạng đại tiểu thư đã bị mắng là độc phụ rắn rết, chị gái tâm cơ biến thái, tội phạm cưỡng gian, vậy mà cô còn có tâm trạng nhớ nhung người thừa kế nhà họ Bạch, nếu để lão gia và phu nhân nghe thấy chắc chắn lại ầm ĩ một trận.
Tạ Thời Diên cầm một cây chì kẻ mày, nhẹ nhàng kẻ một đường: “Chẳng mấy chốc em rể sẽ chủ động liên lạc với mình thôi, em rể sẽ không quan tâm đến những lời bàn tán trên mạng, dù người ta có mắng mình là rắn rết cũng được, là ả đàn bà xấu xa cũng được, em rể sẽ không để tâm.”
Đám hầu gái: “...”
Nếu như tổng giám đốc Bạch liên lạc với đại tiểu thư, chắc chắn nhị tiểu thư sẽ tức chết.
Nhìn dáng vẻ của đại tiểu thư lúc này mà xem, biểu cảm e thẹn của cô khiến cả phụ nữ như họ nhìn mà cũng thấy rung động.
Thân hình gợi cảm đầy đặn, mái tóc dày bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tới độ dù có chỉnh ảnh cũng không ai dám chỉnh tới mức ấy, vậy mà Tạ Thời Diên lại có vẻ đẹp như thế.
Thảo nào lần này nhị tiểu thư lại hoảng hốt tới vậy.
Trước đây không phải không có người phụ nữ nào tỏ vẻ thích tổng giám đốc Bạch, nhưng nếu so sánh nhan sắc của những người mẫu hay ngôi sao nữ đó với Tạ Thời Diên thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Chỉ là tổng giám đốc Bạch đã từ chối thẳng thừng việc đại tiểu thư quyến rũ anh rồi mà, sao anh có thể chủ động liên lạc với đại tiểu thư được?
Đám hầu gái không hiểu nổi.
Ba ngày sau, Tạ Thời Diên nhận được thông báo từ nhà họ Bạch.
Bạch Gia Thuật tha thứ cho việc cô chuốc thuốc anh, nhưng điều kiện là cô phải đến nhà họ Bạch đích thân chăm sóc anh một thời gian, coi như để chuộc lỗi.
Lý do Bạch Gia Thuật đưa ra là, nói xin lỗi hàng nghìn hàng vạn lần cũng không bằng hành động.
Một người hầu gái chạy vào báo tin trong lúc Tạ Thời Diên đang ở trong phòng vừa soi gương vừa tô son.
Cô tô chồng một lớp son bóng lên làm đôi môi căng mọng nước, độ bóng như nước ép đào chảy ra, đọng lại trên môi.
Cả khuôn mặt từ từng sợi tóc đều tỏa sáng.
Người hầu gái nhìn thấy không chỉ rung động mà còn không thể cưỡng lại được vẻ đẹp cực phẩm này, nét mặt cô ta đầy ngưỡng mộ khao khát: “Đại... đại tiểu thư, cô đúng là Thần mà, sao cô biết tổng giám đốc Bạch sẽ liên lạc thế?”
Quả nhiên bị cô nói trúng.
“Vì anh ấy là đàn ông mà.” Tạ Thời Diên cong đôi mắt hồ ly, vui vẻ giải thích: “Một gã đàn ông hư hỏng nổi loạn.”
“Hả?” Người hầu gái không hiểu.
Tổng giám đốc Bạch trông giống như thần tiên bước ra từ tranh vẽ, khí chất nho nhã, cử chỉ thanh lịch, vừa lịch thiệp lại vừa dịu dàng, không hề liên quan đến hai từ “hư hỏng”.
Tạ Thời Diên không có nghĩa vụ phải giải thích thêm, cô chỉnh sửa lại lớp trang điểm trên mặt tới khi hoàn hảo không tì vết, giống như một con búp bê bước ra từ trong tranh, cô mới hài lòng cười.
...
Bạch Gia Thuật vì bị chuốc thuốc mà phải nằm viện một thời gian, anh vừa mới khỏe hơn và được về nhà thì đã cử người liên lạc với nhà họ Tạ, yêu cầu Tạ Thời Diên phải chịu trách nhiệm về chuyện này, nhất định phải tới chăm sóc anh.
Tạ Viện Viện tức đến phát khóc, nhưng dù cô ta có khóc lóc thế nào cũng không thể thay đổi được quyết định của người đàn ông đó.
Cô ta chạy đi tìm Tạ Đình Kha để mách tội, muốn Tạ Đình Kha ngăn cản tất cả những chuyện này.
Nhưng Tạ Đình Kha không để tâm.
Những ngày này anh ta luôn cố tình tránh mặt Tạ Thời Diên.
Anh ta hy vọng mối quan hệ của họ sẽ trở lại như xưa, trong mắt anh ta không có người em gái như Tạ Thời Diên, mà trong mắt Tạ Thời Diên cũng không có người anh trai như anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.