Nữ Xứng Độc Ác Quá Đáng Yêu, Nhóm Bệnh Kiều Đều Muốn Sủng
Chương 27: Không Được Gọi Tôi Là Em Rể, Không Được Nhận Bừa Quan Hệ Với Tôi
Kỳ Mộc
23/04/2024
Tạ Viện Viện hít mũi: “Anh trai, anh nói gì vậy?” Rõ ràng là đang nhìn cô ta, sao từng chữ từng câu đều nhắc đến Tạ Thời Diên?
Đột nhiên Tạ Đình Kha cầm điện thoại lên gọi trợ lý đặc biệt vào rồi ra lệnh: “Tra xem trong nước có trường nữ sinh tư thục nào tốt không.”
Anh ta muốn đưa Tạ Thời Diên đến trường nữ sinh.
Xem không có đàn ông thì cô còn phóng đãng kiểu gì được nữa.
...
Mấy hôm nay Tạ Thời Diên vẫn luôn nghiên cứu xem kiểu trang điểm nào phù hợp với mình nhất.
Sau đó cô thấy mình quá đẹp, bất kể là kiểu trang điểm nào cô cũng có thể dễ dàng chinh phục.
Cô có làn da trắng lạnh.
Màu da dưới ánh nắng mặt trời giống như những viên ngọc trai trắng sáng lấp lánh.
Cô ăn mặc vô cùng lộng lẫy, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, khiến cả hàng mi cũng sáng lấp lánh.
Cô xách một chiếc túi da cá sấu màu trắng, đi giày cao gót mũi nhọn.
Trực tiếp nâng cấp phong cách tiểu thư lên mức tối đa.
Tạ Thời Diên được người hầu dẫn đường tới chỗ người đàn ông đang đứng trong sân.
Cô bước tới, hai tay để sau lưng, đôi môi hồng ngọt ngào mềm mại áp vào tai người đàn ông: “Em —” Chữ “rể” còn chưa kịp thốt ra.
Bạch Gia Thuật ném thức ăn trong tay xuống ao, nhận lấy chiếc khăn mà người hầu bên cạnh đưa tới, thong thả lau tay, nhẹ nhàng tránh né sự thân mật của cô: “Không được gọi tôi là em rể, không được nhận bừa quan hệ với tôi.”
Tạ Thời Diên ăn phải quả đắng, suýt nữa thì không nhịn được mà trợn mắt.
Bạch Gia Thuật hơi cong đôi môi mỏng, từ trên xuống dưới đánh giá cô một lượt, vẻ mặt tao nhã: “Hôm nay Tạ tiểu thư cũng rất xinh đẹp.”
Mắt Tạ Thời Diên sáng bừng lên, đây là lời cô thích nghe nhất.
Cô cười rộ lên, giống như một con cáo nhỏ trộm được mật ong: “Thật sao?” Anh còn biết chủ động khen người khác cơ à?
Bạch Gia Thuật gật đầu: “Không lừa cô.”
Không giống như chính cô mà anh vẫn thường thấy, cô thực sự đã thay đổi, từ khí chất đến ánh mắt.
Mỗi lần ăn mặc đều rất bắt mắt.
Có lẽ là vì trước đây quá tự ti nên mới thể hiện ra hai thái cực, trước sau chênh lệch rất lớn.
Anh đã xem những bình luận chửi rủa cô, cũng xem những bức ảnh xấu xí trước đây của cô khi tự làm mình trở nên điên điên khùng khùng, giới này thích nâng cao đạp thấp, cô có quá nhiều điều không hay bị ghi lại.
Mọi người luôn khoan dung với những thứ tốt đẹp, còn với những thứ không tốt thì lại trăm ngàn khó khăn.
Trước đây Tạ Thời Diên là kiểu sau.
Nhưng cô bây giờ ——
Sau khi rũ bỏ sự điên cuồng, cô trở nên ngây thơ hơn một chút, cũng kiêu ngạo hơn một chút, còn ngạo mạn hơn, toàn thân người tràn ngập vẻ đẹp kiêu hãnh.
Ánh mắt mọi người nhìn cô mang theo sự khinh thường nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, cô đưa chiếc túi xách đắt tiền cho người hầu, chớp chớp mắt: “Cái này rất đắt, phải giữ gìn cẩn thận nhé, bằng mười năm lương của các cô đấy ~”
Đám người hầu suýt chút nữa đã không nhịn được mà trố mắt ra, ai mà không biết vị hôn thê của tổng giám đốc Bạch là nhị tiểu thư nhà họ Tạ, đối tượng họ phải phục vụ cũng là tổng giám đốc Bạch và nhị tiểu thư nhà họ Tạ, giờ đột nhiên lại bị một cô tiểu thư ai cũng khinh thường ra lệnh, thật sự quá vi diệu!
Tạ Thời Diên thích nhất là mỗi khi đến một nơi nào đó, thấy đám người khinh thường cô nhưng lại không thể không phục tùng.
Hai tay cô được tự do, lập tức muốn ôm ấp thân mật với người đàn ông.
Bạch Gia Thuật mặc bộ vest trắng tinh tươm tỏa ra khí chất quý tộc, nho nhã lại dịu dàng.
Đôi mắt anh như một dòng sông trong vắt, dịu dàng như nước.
Anh nhìn Tạ Thời Diên, lặng lẽ lùi lại một bước, lắc đầu.
Sai rồi, cô vẫn khá điên, một loại điên cuồng vừa tà ác vừa ngây thơ.
Tạ Thời Diên dựa người lại gần anh, vui vẻ nhướng mày, giọng cô rất nhẹ: “Anh... gọi em đến chăm sóc anh, thế có chuẩn bị đạo cụ cho em không.”
Nét mặt Bạch Gia Thuật hơi đổi: “Đạo cụ?”
Tạ Thời Diên: “Đúng vậy, anh là bệnh nhân, anh không chuẩn bị đạo cụ gì à?”
Trong mắt Bạch Gia Thuật lặng lẽ lóe lên một tia u ám.
Tạ Thời Diên nhẹ nhàng kéo tay áo anh: “Anh có muốn y tá nhỏ chăm sóc anh không? Y tá nhỏ có cái đuôi lông trắng mịn ý ~”
Bạch Gia Thuật: “...” Cuối cùng cũng hiểu ý cô rồi.
Đây là muốn chơi trò nhập vai.
“Tạ tiểu thư đóng vai y tá ở nhà tôi, cô chắc tổng giám đốc Tạ sẽ không tìm tôi gây rắc rối chứ?”
Nghĩ đến cảnh tượng y tá nhỏ có cái đuôi lông xù... Tạ Thời Diên mặc đồng phục y tá, với khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ lại thanh thuần, giọng nói ngọt ngào như muốn làm nũng, còn cầu xin tha thứ, cảnh này mà bị Tạ Đình Kha bắt gặp...
“Anh nhắc đến anh ấy làm gì.” Cái tên không hiểu phong tình đó, chỉ cần cọ chân anh ta một cái là anh ta đã tức chết rồi.
Đột nhiên Tạ Đình Kha cầm điện thoại lên gọi trợ lý đặc biệt vào rồi ra lệnh: “Tra xem trong nước có trường nữ sinh tư thục nào tốt không.”
Anh ta muốn đưa Tạ Thời Diên đến trường nữ sinh.
Xem không có đàn ông thì cô còn phóng đãng kiểu gì được nữa.
...
Mấy hôm nay Tạ Thời Diên vẫn luôn nghiên cứu xem kiểu trang điểm nào phù hợp với mình nhất.
Sau đó cô thấy mình quá đẹp, bất kể là kiểu trang điểm nào cô cũng có thể dễ dàng chinh phục.
Cô có làn da trắng lạnh.
Màu da dưới ánh nắng mặt trời giống như những viên ngọc trai trắng sáng lấp lánh.
Cô ăn mặc vô cùng lộng lẫy, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, khiến cả hàng mi cũng sáng lấp lánh.
Cô xách một chiếc túi da cá sấu màu trắng, đi giày cao gót mũi nhọn.
Trực tiếp nâng cấp phong cách tiểu thư lên mức tối đa.
Tạ Thời Diên được người hầu dẫn đường tới chỗ người đàn ông đang đứng trong sân.
Cô bước tới, hai tay để sau lưng, đôi môi hồng ngọt ngào mềm mại áp vào tai người đàn ông: “Em —” Chữ “rể” còn chưa kịp thốt ra.
Bạch Gia Thuật ném thức ăn trong tay xuống ao, nhận lấy chiếc khăn mà người hầu bên cạnh đưa tới, thong thả lau tay, nhẹ nhàng tránh né sự thân mật của cô: “Không được gọi tôi là em rể, không được nhận bừa quan hệ với tôi.”
Tạ Thời Diên ăn phải quả đắng, suýt nữa thì không nhịn được mà trợn mắt.
Bạch Gia Thuật hơi cong đôi môi mỏng, từ trên xuống dưới đánh giá cô một lượt, vẻ mặt tao nhã: “Hôm nay Tạ tiểu thư cũng rất xinh đẹp.”
Mắt Tạ Thời Diên sáng bừng lên, đây là lời cô thích nghe nhất.
Cô cười rộ lên, giống như một con cáo nhỏ trộm được mật ong: “Thật sao?” Anh còn biết chủ động khen người khác cơ à?
Bạch Gia Thuật gật đầu: “Không lừa cô.”
Không giống như chính cô mà anh vẫn thường thấy, cô thực sự đã thay đổi, từ khí chất đến ánh mắt.
Mỗi lần ăn mặc đều rất bắt mắt.
Có lẽ là vì trước đây quá tự ti nên mới thể hiện ra hai thái cực, trước sau chênh lệch rất lớn.
Anh đã xem những bình luận chửi rủa cô, cũng xem những bức ảnh xấu xí trước đây của cô khi tự làm mình trở nên điên điên khùng khùng, giới này thích nâng cao đạp thấp, cô có quá nhiều điều không hay bị ghi lại.
Mọi người luôn khoan dung với những thứ tốt đẹp, còn với những thứ không tốt thì lại trăm ngàn khó khăn.
Trước đây Tạ Thời Diên là kiểu sau.
Nhưng cô bây giờ ——
Sau khi rũ bỏ sự điên cuồng, cô trở nên ngây thơ hơn một chút, cũng kiêu ngạo hơn một chút, còn ngạo mạn hơn, toàn thân người tràn ngập vẻ đẹp kiêu hãnh.
Ánh mắt mọi người nhìn cô mang theo sự khinh thường nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, cô đưa chiếc túi xách đắt tiền cho người hầu, chớp chớp mắt: “Cái này rất đắt, phải giữ gìn cẩn thận nhé, bằng mười năm lương của các cô đấy ~”
Đám người hầu suýt chút nữa đã không nhịn được mà trố mắt ra, ai mà không biết vị hôn thê của tổng giám đốc Bạch là nhị tiểu thư nhà họ Tạ, đối tượng họ phải phục vụ cũng là tổng giám đốc Bạch và nhị tiểu thư nhà họ Tạ, giờ đột nhiên lại bị một cô tiểu thư ai cũng khinh thường ra lệnh, thật sự quá vi diệu!
Tạ Thời Diên thích nhất là mỗi khi đến một nơi nào đó, thấy đám người khinh thường cô nhưng lại không thể không phục tùng.
Hai tay cô được tự do, lập tức muốn ôm ấp thân mật với người đàn ông.
Bạch Gia Thuật mặc bộ vest trắng tinh tươm tỏa ra khí chất quý tộc, nho nhã lại dịu dàng.
Đôi mắt anh như một dòng sông trong vắt, dịu dàng như nước.
Anh nhìn Tạ Thời Diên, lặng lẽ lùi lại một bước, lắc đầu.
Sai rồi, cô vẫn khá điên, một loại điên cuồng vừa tà ác vừa ngây thơ.
Tạ Thời Diên dựa người lại gần anh, vui vẻ nhướng mày, giọng cô rất nhẹ: “Anh... gọi em đến chăm sóc anh, thế có chuẩn bị đạo cụ cho em không.”
Nét mặt Bạch Gia Thuật hơi đổi: “Đạo cụ?”
Tạ Thời Diên: “Đúng vậy, anh là bệnh nhân, anh không chuẩn bị đạo cụ gì à?”
Trong mắt Bạch Gia Thuật lặng lẽ lóe lên một tia u ám.
Tạ Thời Diên nhẹ nhàng kéo tay áo anh: “Anh có muốn y tá nhỏ chăm sóc anh không? Y tá nhỏ có cái đuôi lông trắng mịn ý ~”
Bạch Gia Thuật: “...” Cuối cùng cũng hiểu ý cô rồi.
Đây là muốn chơi trò nhập vai.
“Tạ tiểu thư đóng vai y tá ở nhà tôi, cô chắc tổng giám đốc Tạ sẽ không tìm tôi gây rắc rối chứ?”
Nghĩ đến cảnh tượng y tá nhỏ có cái đuôi lông xù... Tạ Thời Diên mặc đồng phục y tá, với khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ lại thanh thuần, giọng nói ngọt ngào như muốn làm nũng, còn cầu xin tha thứ, cảnh này mà bị Tạ Đình Kha bắt gặp...
“Anh nhắc đến anh ấy làm gì.” Cái tên không hiểu phong tình đó, chỉ cần cọ chân anh ta một cái là anh ta đã tức chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.