Nữ Xứng Độc Ác Quá Đáng Yêu, Nhóm Bệnh Kiều Đều Muốn Sủng
Chương 5: Nếu Bạch Gia Thuật Có Mệnh Hệ Gì Thì Nhất Định Tạ Thời Diên Sẽ Phải Chôn Cùng
Kỳ Mộc
17/04/2024
Mẹ nó, thơm quá.
Toàn thân kẻ điên này đều thơm.
Mùi hương này hun đến mức đầu óc cậu ta choáng váng.
Lý trí muốn bóp chết cô, cắn cô một cái thật mạnh.
Sự thật là cậu ta vội lùi lại phía sau như vừa tỉnh mộng, phun phì phì mấy cái rồi giơ mu bàn tay hung hăng lau miệng.
“Chết tiệt, sao cô dám đụng vào tôi hả, ai cho phép đồ tội phạm cưỡng hiếp như cô đụng vào tôi hả!?”
Tạ Thời Diên vén một lọn tóc đen cài lên tai, thổi nhẹ một hơi, khóe môi cong lên thành một nụ cười quyến rũ, “Tôi không chỉ dám đụng vào cậu mà tôi còn dám ngủ với cậu đấy, cậu ghét tôi như vậy, nếu như có một ngày nào đó lại yêu kẻ độc ác đê tiện như tôi…. Chắc rất thú vị đấy nhỉ.”
Tình yêu đến chết không rời...
Cô thật sự rất mong chờ đấy.
Một đám người tự cho mình là chính nghĩa, quang minh chính đại, nhìn chính mình trầm luôn, thanh tỉnh sa đọa.
Kiểu trò chơi trước đó chán ghét bao nhiêu thì sau này lại yêu sâu đậm bấy nhiêu này từ trước đến nay vẫn là loại cô thích nhất.
Dứt lời, mặc kệ Bùi Diệu có vẻ mặt kinh hãi như thấy ma thế nào, cũng mặc kệ phản ứng của những người có mặt ra sao, cô cứ ung dung rời đi.
Chớp mắt một cái như thể đã đổi thành một người khác.
Cô không còn dùng ánh mắt ghen tị, điên cuồng, hận thù nhìn mọi người nữa.
Trên mặt cô nở nụ cười vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.
Ngay cả đôi mắt đẹp kia như cũng chất đầy mê hoặc.
Trời sinh đã là báu vật có một không hai.
Trời sinh đã là hồ ly tinh.
Trong sáng mà quyến rũ không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Diệu ngây người một lúc lâu, đợi tới khi cậu ta hoàn hồn, muốn đi tìm người phụ nữ kia để mắng cho một trận thì Tạ Thời Diên đã rời đi từ lâu rồi.
Một đám tiểu thư danh giá cố kìm nén để không trợn trắng mắt, “Tạ Thời Diên điên à? Không cưỡng ép được tổng giám đốc Bạch nên bị kích thích thành ra thế này ư?”
“Cô ta điên rồi, vì chống đối với Tạ Viện Viện mà người đàn ông nào tốt với Tạ Viện Viện cô ta cũng muốn quyến rũ sao? Mơ đấy à, Bùi thiếu ghét cô ta như vậy mà cô ta còn không biết xấu hổ nói muốn ngủ với Bùi thiếu? Cô ta tưởng Bùi thiếu là ai chứ, hoàng tử nhỏ của hộp đêm mà lại dễ ngủ như vậy sao?”
Đánh giá thấp tâm tính của Bùi thiếu quá rồi.
Nhiều người mẫu trẻ đẹp như vậy cũng không quyến rũ được Bùi thiếu, vậy thì một Tạ Thời Diên tai tiếng như thế làm sao có bản lĩnh đó, nhà họ Bùi cũng không phải kẻ dễ bắt nạt đâu.
Hẳn là Tạ Thời Diên điên rồi.
Chính nhà họ Tạ cũng cảm thấy Tạ Thời Diên điên rồi.
Cả nhà họ Tạ loạn hết cả lên, trận thế không khác gì tam đường hội thẩm.
Tạ Đình Kha đưa Tạ Thời Diên về nhà, Tạ Thời Diên đang muốn kéo tay người đàn ông thì lại nhận được một ánh mắt sắc như dao.
Cô hừ một tiếng, cất giọng mềm mại, “Trong mắt anh em đáng ghét đến mức nào thế?”
Tạ Đình Kha không có tâm trạng chơi trò anh trai em gái với cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt sau lưng, bước vào nhà họ Tạ trước.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng mắng chửi, “Đồ vô liêm sỉ kia vậy mà lại dám làm vậy! Nó dám làm ra chuyện vô sỉ đê tiện như vậy, làm bẩn vị hôn phu của em gái mình! Ai cho nó cái gan đó ——! Hừ, đồ khốn khiếp! Hôm nay xem tôi có đánh chết nó không!”
“Võ Đức, anh bình tĩnh lại đã, chỉ tại Thời Diên hận em thôi…” Trần Uyển Như ngồi bên cạnh ra vẻ ân cần, biểu cảm đau buồn, trong mắt đọng lệ, nhìn những giọt nước mắt sắp rơi của bà ta khiến người khác thấy mà thương xót.
“Viện Viện đâu rồi?” Tạ Võ Đức nhíu mày, hỏi.
Trần Uyển Như lau nước mắt, “Ở bệnh viện, con bé lo cho sức khỏe của tổng giám đốc Bạch, cứ nhất quyết phải tự mình trông chừng cậu ấy mới yên tâm.”
“Nếu Bạch Gia Thuật có mệnh hệ gì thì chắc chắn Tạ Thời Diên sẽ phải chôn cùng!” Tạ Võ Đức âm trầm nói.
Trần Uyển Như tỏ vẻ đau lòng, “Sao Thời Diên lại làm như vậy, hận em thì thôi đi, sao lại trút giận lên Viện Viện như thế….. Nó muốn hủy hoại hạnh phúc cả đời của Viện Viện mới chịu dừng tay sao?”
“Đúng vậy, phải hủy hoại hạnh phúc cả đời của Tạ Viện Viện tôi mới vui vẻ, mới thỏa mãn được.”
Không đợi Tạ Đình Kha lên tiếng, giọng nói trong trẻo của Tạ Thời Diên đã truyền đến.
“Bất cứ thứ gì mà mẹ con các người thích hay muốn có, tôi đều sẽ phá hủy từng thứ một cho các người xem, tôi muốn cướp đi tất cả những gì các người coi trọng đấy.”
Tạ Đình Kha dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn lại.
Tạ Thời Diên che miệng cười khẩy, vừa xấu xa lại vừa phóng túng, “Đây vốn là hôn ước mẹ tôi để lại cho tôi, liên quan gì đến Tạ Viện Viện? Tôi ngủ với vị hôn phu của tôi thì liên quan gì đến các người?”
“Hôm nay không may không ngủ được, không có nghĩa là lần sau sẽ không thành công, chỉ cần Bạch Gia Thuật còn sống thì sớm muộn gì cũng là của tôi.”
Toàn thân kẻ điên này đều thơm.
Mùi hương này hun đến mức đầu óc cậu ta choáng váng.
Lý trí muốn bóp chết cô, cắn cô một cái thật mạnh.
Sự thật là cậu ta vội lùi lại phía sau như vừa tỉnh mộng, phun phì phì mấy cái rồi giơ mu bàn tay hung hăng lau miệng.
“Chết tiệt, sao cô dám đụng vào tôi hả, ai cho phép đồ tội phạm cưỡng hiếp như cô đụng vào tôi hả!?”
Tạ Thời Diên vén một lọn tóc đen cài lên tai, thổi nhẹ một hơi, khóe môi cong lên thành một nụ cười quyến rũ, “Tôi không chỉ dám đụng vào cậu mà tôi còn dám ngủ với cậu đấy, cậu ghét tôi như vậy, nếu như có một ngày nào đó lại yêu kẻ độc ác đê tiện như tôi…. Chắc rất thú vị đấy nhỉ.”
Tình yêu đến chết không rời...
Cô thật sự rất mong chờ đấy.
Một đám người tự cho mình là chính nghĩa, quang minh chính đại, nhìn chính mình trầm luôn, thanh tỉnh sa đọa.
Kiểu trò chơi trước đó chán ghét bao nhiêu thì sau này lại yêu sâu đậm bấy nhiêu này từ trước đến nay vẫn là loại cô thích nhất.
Dứt lời, mặc kệ Bùi Diệu có vẻ mặt kinh hãi như thấy ma thế nào, cũng mặc kệ phản ứng của những người có mặt ra sao, cô cứ ung dung rời đi.
Chớp mắt một cái như thể đã đổi thành một người khác.
Cô không còn dùng ánh mắt ghen tị, điên cuồng, hận thù nhìn mọi người nữa.
Trên mặt cô nở nụ cười vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.
Ngay cả đôi mắt đẹp kia như cũng chất đầy mê hoặc.
Trời sinh đã là báu vật có một không hai.
Trời sinh đã là hồ ly tinh.
Trong sáng mà quyến rũ không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Diệu ngây người một lúc lâu, đợi tới khi cậu ta hoàn hồn, muốn đi tìm người phụ nữ kia để mắng cho một trận thì Tạ Thời Diên đã rời đi từ lâu rồi.
Một đám tiểu thư danh giá cố kìm nén để không trợn trắng mắt, “Tạ Thời Diên điên à? Không cưỡng ép được tổng giám đốc Bạch nên bị kích thích thành ra thế này ư?”
“Cô ta điên rồi, vì chống đối với Tạ Viện Viện mà người đàn ông nào tốt với Tạ Viện Viện cô ta cũng muốn quyến rũ sao? Mơ đấy à, Bùi thiếu ghét cô ta như vậy mà cô ta còn không biết xấu hổ nói muốn ngủ với Bùi thiếu? Cô ta tưởng Bùi thiếu là ai chứ, hoàng tử nhỏ của hộp đêm mà lại dễ ngủ như vậy sao?”
Đánh giá thấp tâm tính của Bùi thiếu quá rồi.
Nhiều người mẫu trẻ đẹp như vậy cũng không quyến rũ được Bùi thiếu, vậy thì một Tạ Thời Diên tai tiếng như thế làm sao có bản lĩnh đó, nhà họ Bùi cũng không phải kẻ dễ bắt nạt đâu.
Hẳn là Tạ Thời Diên điên rồi.
Chính nhà họ Tạ cũng cảm thấy Tạ Thời Diên điên rồi.
Cả nhà họ Tạ loạn hết cả lên, trận thế không khác gì tam đường hội thẩm.
Tạ Đình Kha đưa Tạ Thời Diên về nhà, Tạ Thời Diên đang muốn kéo tay người đàn ông thì lại nhận được một ánh mắt sắc như dao.
Cô hừ một tiếng, cất giọng mềm mại, “Trong mắt anh em đáng ghét đến mức nào thế?”
Tạ Đình Kha không có tâm trạng chơi trò anh trai em gái với cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt sau lưng, bước vào nhà họ Tạ trước.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng mắng chửi, “Đồ vô liêm sỉ kia vậy mà lại dám làm vậy! Nó dám làm ra chuyện vô sỉ đê tiện như vậy, làm bẩn vị hôn phu của em gái mình! Ai cho nó cái gan đó ——! Hừ, đồ khốn khiếp! Hôm nay xem tôi có đánh chết nó không!”
“Võ Đức, anh bình tĩnh lại đã, chỉ tại Thời Diên hận em thôi…” Trần Uyển Như ngồi bên cạnh ra vẻ ân cần, biểu cảm đau buồn, trong mắt đọng lệ, nhìn những giọt nước mắt sắp rơi của bà ta khiến người khác thấy mà thương xót.
“Viện Viện đâu rồi?” Tạ Võ Đức nhíu mày, hỏi.
Trần Uyển Như lau nước mắt, “Ở bệnh viện, con bé lo cho sức khỏe của tổng giám đốc Bạch, cứ nhất quyết phải tự mình trông chừng cậu ấy mới yên tâm.”
“Nếu Bạch Gia Thuật có mệnh hệ gì thì chắc chắn Tạ Thời Diên sẽ phải chôn cùng!” Tạ Võ Đức âm trầm nói.
Trần Uyển Như tỏ vẻ đau lòng, “Sao Thời Diên lại làm như vậy, hận em thì thôi đi, sao lại trút giận lên Viện Viện như thế….. Nó muốn hủy hoại hạnh phúc cả đời của Viện Viện mới chịu dừng tay sao?”
“Đúng vậy, phải hủy hoại hạnh phúc cả đời của Tạ Viện Viện tôi mới vui vẻ, mới thỏa mãn được.”
Không đợi Tạ Đình Kha lên tiếng, giọng nói trong trẻo của Tạ Thời Diên đã truyền đến.
“Bất cứ thứ gì mà mẹ con các người thích hay muốn có, tôi đều sẽ phá hủy từng thứ một cho các người xem, tôi muốn cướp đi tất cả những gì các người coi trọng đấy.”
Tạ Đình Kha dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn lại.
Tạ Thời Diên che miệng cười khẩy, vừa xấu xa lại vừa phóng túng, “Đây vốn là hôn ước mẹ tôi để lại cho tôi, liên quan gì đến Tạ Viện Viện? Tôi ngủ với vị hôn phu của tôi thì liên quan gì đến các người?”
“Hôm nay không may không ngủ được, không có nghĩa là lần sau sẽ không thành công, chỉ cần Bạch Gia Thuật còn sống thì sớm muộn gì cũng là của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.