Chương 24:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Da thịt trần trụi dán sát vào nhau, thân thể Hạ Nghiên không khỏi chấn động, nhắm mắt lại càng thêm chặt hơn.
Cậu thật nóng.
Côn thịt nóng bỏng bị cô nắm trong tay, tay cậu bao quanh nó, dùng lực nhẹ nhàng.
Cảm giác lần này của cô chuyển từ nhiệt độ sang xúc giác, vừa thô vừa cứng.
Cậu nắm ngón tay cái của cô, dạy cô vuốt ve thân gậy một chút, ngón tay mềm mại nhất thời cảm giác được từng đường gân trên đó, no căng.
Lúc này, bên tai cô truyền đến tiếng hừ nhẹ của cậu, âm cuối vang lên, là thanh âm thoải mái.
Cậu trượt qua rãnh vành bằng ngón tay cái của cô, lại bắt đầu xoa nắn quy đầu của cậu.
Không giống như thân cây cứng rắn, trên đó có cảm giác thịt đàn hồi, mềm mềm và có tính dẻo.
Các ngón tay và lòng bàn tay khác của cô vẫn còn vòng lấy côn thịt, nhưng rõ ràng đã cảm thấy nó tăng lên một chút, càng to và dày hơn.
Cậu đè ngón cái của cô không ngừng xoa xoa quy đầu, thắt lưng bắt đầu căng thẳng, cậu ngửa đầu nhắm mắt lại, phát ra thở dốc trầm thấp.
Hạ Nghiên không dám mở mắt, nhưng từng tiếng thở dốc này vào tai cũng tràn ngập mê hoặc, bỗng nhiên cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô cảm thấy đầu ngón tay cái có chút ẩm ướt, cô biết đó là gì.
Cố Âm Thành dùng tay cô vuốt ve chất lỏng trong suốt ở đỉnh, nhuộm lên thân gậy.
Cậu mang theo toàn bộ lòng bàn tay của cô bắt đầu lay động, từ lúc đầu thong thả ung dung, lại chậm rãi tăng tốc.
“Chị.”
Cậu cố tình vào thời khắc như vậy, còn gọi cô, Hạ Nghiên cắn chặt môi, cảm giác xấu hổ do cấm kỵ mang đến khiến cô không còn chỗ dung thân.
Giọng nói trong trẻo vốn có của cậu giờ phút này đã trở nên khàn khàn, làm cho tiếng thở dốc trầm thấp như vậy nghe càng thêm gợi cảm, thỉnh thoảng còn thoải mái rên lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên là sảng khoái đến cực hạn.
Động tác của cậu càng lúc càng nhanh, tay cô động đến mức gần như tê dại.
Khoái cảm như bị điện giật, Cố Âm Thành sướng đến mức thắt lưng tê dại, cậu ngẩng gáy lên, thở dốc càng nặng hơn.
Hạ Nghiên rốt cục cũng không kiềm chế được nữa, mở mắt ra, trên lông mi dính một tầng nước mắt dày đặc.
“Nhỏ giọng lại đi, Cố Âm Thành nhỏ giọng thôi.”
Thiếu niên trước mặt vẫn duy trì tư thế vừa rồi, một chân quỳ trên giường cô, một chân hơi khuỵu.
Toàn thân cậu mồ hôi như mưa, cơ bắp đều căng cứng, chiếc cổ thon dài ngửa ra sau, trên cổ một gân xanh cường tráng nổi lên.
Thắt lưng hơi gập ra sau, côn thịt cứng rắn trong tay cô không ngừng ra vào.
Hạ Nghiên không khỏi cúi đầu, nhìn thấy cây côn thịt đỏ đến phát tím kia hướng về phía cô, lỗ nhỏ trên đó tham lam chảy ra chất lỏng trong suốt.
Cố Âm Thành cúi đầu nhìn cô, gương mặt trong trẻo đều nhuốm màu dục vọng, lại khiến cho mặt mày cậu trở nên sinh động.
Hốc mắt cậu đỏ lại không ngừng thẳng thắt lưng co giật, nhìn người phụ nữ cậu yêu nắm côn thịt của cậu, mở to đôi mắt trong suốt nhìn cậu.
Cậu không thể chịu đựng được nữa, khàn khàn kêu lên: “Chị ơi.”
Cố Âm Thành cắn răng, hừ đau đớn một tiếng, thắt lưng căng thẳng, run rẩy bắn ra.
Trong căn phòng nhỏ, tỏa ra mùi hương kỳ lạ, tanh nồng.
Hạ Nghiên nhớ tới hương vị của một loại hoa cỏ nào đó trong đêm hè, chính là mùi như vậy.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy bộ dáng bắn tinh của Cố Âm Thành như vậy.
Cô đã nghe thấy tiếng thở dốc của cậu đằng sau cửa phòng, nhưng lần này lại ngay gần bên tai.
Khi cậu đạt tới cao trào, kìm nén trôi qua một tiếng rên đau đớn, là thở dốc thật gấp, toàn bộ hơi thở ẩm ướt phun ra giữa cổ cô.
*
Da thịt trần trụi dán sát vào nhau, thân thể Hạ Nghiên không khỏi chấn động, nhắm mắt lại càng thêm chặt hơn.
Cậu thật nóng.
Côn thịt nóng bỏng bị cô nắm trong tay, tay cậu bao quanh nó, dùng lực nhẹ nhàng.
Cảm giác lần này của cô chuyển từ nhiệt độ sang xúc giác, vừa thô vừa cứng.
Cậu nắm ngón tay cái của cô, dạy cô vuốt ve thân gậy một chút, ngón tay mềm mại nhất thời cảm giác được từng đường gân trên đó, no căng.
Lúc này, bên tai cô truyền đến tiếng hừ nhẹ của cậu, âm cuối vang lên, là thanh âm thoải mái.
Cậu trượt qua rãnh vành bằng ngón tay cái của cô, lại bắt đầu xoa nắn quy đầu của cậu.
Không giống như thân cây cứng rắn, trên đó có cảm giác thịt đàn hồi, mềm mềm và có tính dẻo.
Các ngón tay và lòng bàn tay khác của cô vẫn còn vòng lấy côn thịt, nhưng rõ ràng đã cảm thấy nó tăng lên một chút, càng to và dày hơn.
Cậu đè ngón cái của cô không ngừng xoa xoa quy đầu, thắt lưng bắt đầu căng thẳng, cậu ngửa đầu nhắm mắt lại, phát ra thở dốc trầm thấp.
Hạ Nghiên không dám mở mắt, nhưng từng tiếng thở dốc này vào tai cũng tràn ngập mê hoặc, bỗng nhiên cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô cảm thấy đầu ngón tay cái có chút ẩm ướt, cô biết đó là gì.
Cố Âm Thành dùng tay cô vuốt ve chất lỏng trong suốt ở đỉnh, nhuộm lên thân gậy.
Cậu mang theo toàn bộ lòng bàn tay của cô bắt đầu lay động, từ lúc đầu thong thả ung dung, lại chậm rãi tăng tốc.
“Chị.”
Cậu cố tình vào thời khắc như vậy, còn gọi cô, Hạ Nghiên cắn chặt môi, cảm giác xấu hổ do cấm kỵ mang đến khiến cô không còn chỗ dung thân.
Giọng nói trong trẻo vốn có của cậu giờ phút này đã trở nên khàn khàn, làm cho tiếng thở dốc trầm thấp như vậy nghe càng thêm gợi cảm, thỉnh thoảng còn thoải mái rên lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên là sảng khoái đến cực hạn.
Động tác của cậu càng lúc càng nhanh, tay cô động đến mức gần như tê dại.
Khoái cảm như bị điện giật, Cố Âm Thành sướng đến mức thắt lưng tê dại, cậu ngẩng gáy lên, thở dốc càng nặng hơn.
Hạ Nghiên rốt cục cũng không kiềm chế được nữa, mở mắt ra, trên lông mi dính một tầng nước mắt dày đặc.
“Nhỏ giọng lại đi, Cố Âm Thành nhỏ giọng thôi.”
Thiếu niên trước mặt vẫn duy trì tư thế vừa rồi, một chân quỳ trên giường cô, một chân hơi khuỵu.
Toàn thân cậu mồ hôi như mưa, cơ bắp đều căng cứng, chiếc cổ thon dài ngửa ra sau, trên cổ một gân xanh cường tráng nổi lên.
Thắt lưng hơi gập ra sau, côn thịt cứng rắn trong tay cô không ngừng ra vào.
Hạ Nghiên không khỏi cúi đầu, nhìn thấy cây côn thịt đỏ đến phát tím kia hướng về phía cô, lỗ nhỏ trên đó tham lam chảy ra chất lỏng trong suốt.
Cố Âm Thành cúi đầu nhìn cô, gương mặt trong trẻo đều nhuốm màu dục vọng, lại khiến cho mặt mày cậu trở nên sinh động.
Hốc mắt cậu đỏ lại không ngừng thẳng thắt lưng co giật, nhìn người phụ nữ cậu yêu nắm côn thịt của cậu, mở to đôi mắt trong suốt nhìn cậu.
Cậu không thể chịu đựng được nữa, khàn khàn kêu lên: “Chị ơi.”
Cố Âm Thành cắn răng, hừ đau đớn một tiếng, thắt lưng căng thẳng, run rẩy bắn ra.
Trong căn phòng nhỏ, tỏa ra mùi hương kỳ lạ, tanh nồng.
Hạ Nghiên nhớ tới hương vị của một loại hoa cỏ nào đó trong đêm hè, chính là mùi như vậy.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy bộ dáng bắn tinh của Cố Âm Thành như vậy.
Cô đã nghe thấy tiếng thở dốc của cậu đằng sau cửa phòng, nhưng lần này lại ngay gần bên tai.
Khi cậu đạt tới cao trào, kìm nén trôi qua một tiếng rên đau đớn, là thở dốc thật gấp, toàn bộ hơi thở ẩm ướt phun ra giữa cổ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.