Chương 25: Hãy nghe theo trái tim chị
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài trên cổ, áo thun trên người đều bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra đường bụng rắn chắc đẹp đẽ, đường nhân ngư một nửa ẩn sau lớp quần áo ướt đẫm mồ hôi, một nửa phơi bày trước mắt cô.
Đường cong mảnh khảnh cứ thế mà đi xuống, là bộ lông xoăn của cậu, tuy rằng rậm rạp, nhưng chỉ mọc ở bộ phận riêng tư.
Phía dưới là dương vật vẫn còn cứng rắn của cậu, tuy rằng đã bắn tinh, nhưng còn chưa mềm xuống, vẫn cường ngạnh đứng thẳng như cũ, quy đầu hồng hào tròn trịa hướng về phía cô, không có một chút mệt mỏi.
Những chất lỏng màu trắng đó vừa nhiều vừa đặc sệt, tiết ra trong tay họ, một ít phun lên da thịt trên ngực Hạ Nghiên.
“Nghiên Nghiên, thật xin lỗi.”
Cố Âm Thành nhẹ nhàng thở dốc, lần đầu tiên gọi ra xưng hô thân mật hơn.
Sắc mặt cậu ửng hồng, nhưng hai tròng mắt lại sáng ngời, đó là sự thỏa mãn sau khi phóng thích dục vọng.
Cậu nghiêng người rút cái túi nhựa từ trong túi xách ra, ngậm một góc vào miệng, dùng tay sạch sẽ còn lại kéo khóa nhựa màu trắng, bên trong chứa khăn mặt cậu thường dùng khi vận động.
Hôm nay cậu không tập thể dục, chiếc khăn màu xanh còn sạch sẽ, tỏa ra mùi thơm của nước gặt hương chanh.
Sắc mặt Hạ Nghiên đỏ ửng, cắn môi, cố gắng tránh tầm mắt của cậu, nước mắt đẫm lệ.
Cậu thật cẩn thận lau sạch chất lỏng màu trắng sữa trên ngực Hạ Nghiên, lại lau sạch bàn tay dính nhớp của hai người.
Lúc này, dục vọng sưng to của mình là chậm rãi rũ xuống.
Hạ Nghiên nghiêng mắt nhìn thoáng qua, lại vội vàng quay mặt đi. Trong nhận thức của cô, cái đó của Cố Âm Thành có vẻ còn rất dài.
Cố Âm Thành chú ý tới phản ứng của cô, nhếch môi cười không tiếng động.
Cậu sửa sang lại quần áo của mình, lại đi vào phòng vệ sinh chà giặt cái khăn kia.
Cậu không dám phơi ở ngoài cửa sổ phòng vệ sinh, mà dùng móc treo quần áo lên, phơi sau cánh cửa.
Chờ cậu đi ra khỏi phòng vệ sinh, Hạ Nghiên đã ngồi dậy, cô xoay người nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn ngoài phòng đỏ như lòng đỏ trứng muối, vừa đỏ vừa đẹp.
Những tia sáng chói mắt kia chiếu vào, lười biếng chiếu trên người cô, đem áo sơ mi trắng khảm thành viền vàng, phản chiếu đến sáng trong, không che giấu được dáng người mảnh mai cân đối của cô, vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm hết.
Hoàng hôn vào ngày mà cô và Cố Âm Thành lần đầu tiên gặp mặt cũng là thế này.
Cậu dựa vào cửa nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi đi qua, ngồi sau lưng cô, vòng tay ôm eo cô một cách tự nhiên.
Toàn thân Hạ Nghiên chấn động, hốc mắt tràn đầy nước mắt rốt cục rơi xuống.
“Chúng ta không thể làm như vậy đâu.”
Cố Âm Thành nhẹ giọng thở dài một tiếng: “Em dọa chị rồi?”
Cậu kéo tay cô lại, đặt lên môi tỉ mỉ hôn nhẹ vào lòng bàn tay trắng nõn, đầu lưỡi nóng ẩm dọc theo đường chỉ tay trong lòng bàn tay cô.
“Hạ Nghiên, hãy nghe theo trái tim chị.”
Cậu thấy trên bàn của cô đặt một giỏ nhỏ chứa trái cây, bên trong có vài loại trái cây.
Cố Âm Thành như suy tư nhìn nó một lúc, giơ tay lấy ra một trái cam Navel.
Hạ Nghiên thích mua loại cam Navel vô cùng to, to hơn quả bóng mềm.
Cậu cầm dao gọt hoa quả giúp cô cắt ra, chia làm bốn phần, sau đó dùng ngón tay nhấc hai bên lên, tách cùi và vỏ cam ra hơn phân nửa, đưa đến bên môi cô.
Hạ Nghiên yên lặng rơi nước mắt, nhưng không từ chối cậu, chỉ lấy tay cậu ra và nuốt xuống nước mắt.
Cảm giác cay đắng và ngọt ngào đan xen tràn ngập trong miệng cô.
Cố Âm Thành nghiêng đầu hôn cô, đầu lưỡi thon dài đi vào thăm dò, nhấm nháp hương vị trong miệng cô, vị đắng hòa vào ngọt ngào.
*
Mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài trên cổ, áo thun trên người đều bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra đường bụng rắn chắc đẹp đẽ, đường nhân ngư một nửa ẩn sau lớp quần áo ướt đẫm mồ hôi, một nửa phơi bày trước mắt cô.
Đường cong mảnh khảnh cứ thế mà đi xuống, là bộ lông xoăn của cậu, tuy rằng rậm rạp, nhưng chỉ mọc ở bộ phận riêng tư.
Phía dưới là dương vật vẫn còn cứng rắn của cậu, tuy rằng đã bắn tinh, nhưng còn chưa mềm xuống, vẫn cường ngạnh đứng thẳng như cũ, quy đầu hồng hào tròn trịa hướng về phía cô, không có một chút mệt mỏi.
Những chất lỏng màu trắng đó vừa nhiều vừa đặc sệt, tiết ra trong tay họ, một ít phun lên da thịt trên ngực Hạ Nghiên.
“Nghiên Nghiên, thật xin lỗi.”
Cố Âm Thành nhẹ nhàng thở dốc, lần đầu tiên gọi ra xưng hô thân mật hơn.
Sắc mặt cậu ửng hồng, nhưng hai tròng mắt lại sáng ngời, đó là sự thỏa mãn sau khi phóng thích dục vọng.
Cậu nghiêng người rút cái túi nhựa từ trong túi xách ra, ngậm một góc vào miệng, dùng tay sạch sẽ còn lại kéo khóa nhựa màu trắng, bên trong chứa khăn mặt cậu thường dùng khi vận động.
Hôm nay cậu không tập thể dục, chiếc khăn màu xanh còn sạch sẽ, tỏa ra mùi thơm của nước gặt hương chanh.
Sắc mặt Hạ Nghiên đỏ ửng, cắn môi, cố gắng tránh tầm mắt của cậu, nước mắt đẫm lệ.
Cậu thật cẩn thận lau sạch chất lỏng màu trắng sữa trên ngực Hạ Nghiên, lại lau sạch bàn tay dính nhớp của hai người.
Lúc này, dục vọng sưng to của mình là chậm rãi rũ xuống.
Hạ Nghiên nghiêng mắt nhìn thoáng qua, lại vội vàng quay mặt đi. Trong nhận thức của cô, cái đó của Cố Âm Thành có vẻ còn rất dài.
Cố Âm Thành chú ý tới phản ứng của cô, nhếch môi cười không tiếng động.
Cậu sửa sang lại quần áo của mình, lại đi vào phòng vệ sinh chà giặt cái khăn kia.
Cậu không dám phơi ở ngoài cửa sổ phòng vệ sinh, mà dùng móc treo quần áo lên, phơi sau cánh cửa.
Chờ cậu đi ra khỏi phòng vệ sinh, Hạ Nghiên đã ngồi dậy, cô xoay người nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn ngoài phòng đỏ như lòng đỏ trứng muối, vừa đỏ vừa đẹp.
Những tia sáng chói mắt kia chiếu vào, lười biếng chiếu trên người cô, đem áo sơ mi trắng khảm thành viền vàng, phản chiếu đến sáng trong, không che giấu được dáng người mảnh mai cân đối của cô, vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm hết.
Hoàng hôn vào ngày mà cô và Cố Âm Thành lần đầu tiên gặp mặt cũng là thế này.
Cậu dựa vào cửa nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi đi qua, ngồi sau lưng cô, vòng tay ôm eo cô một cách tự nhiên.
Toàn thân Hạ Nghiên chấn động, hốc mắt tràn đầy nước mắt rốt cục rơi xuống.
“Chúng ta không thể làm như vậy đâu.”
Cố Âm Thành nhẹ giọng thở dài một tiếng: “Em dọa chị rồi?”
Cậu kéo tay cô lại, đặt lên môi tỉ mỉ hôn nhẹ vào lòng bàn tay trắng nõn, đầu lưỡi nóng ẩm dọc theo đường chỉ tay trong lòng bàn tay cô.
“Hạ Nghiên, hãy nghe theo trái tim chị.”
Cậu thấy trên bàn của cô đặt một giỏ nhỏ chứa trái cây, bên trong có vài loại trái cây.
Cố Âm Thành như suy tư nhìn nó một lúc, giơ tay lấy ra một trái cam Navel.
Hạ Nghiên thích mua loại cam Navel vô cùng to, to hơn quả bóng mềm.
Cậu cầm dao gọt hoa quả giúp cô cắt ra, chia làm bốn phần, sau đó dùng ngón tay nhấc hai bên lên, tách cùi và vỏ cam ra hơn phân nửa, đưa đến bên môi cô.
Hạ Nghiên yên lặng rơi nước mắt, nhưng không từ chối cậu, chỉ lấy tay cậu ra và nuốt xuống nước mắt.
Cảm giác cay đắng và ngọt ngào đan xen tràn ngập trong miệng cô.
Cố Âm Thành nghiêng đầu hôn cô, đầu lưỡi thon dài đi vào thăm dò, nhấm nháp hương vị trong miệng cô, vị đắng hòa vào ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.