Chương 26:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Mỗi khi đút cô ăn một múi, cậu hôn cô một lần.
Hạ Nghiên không còn từ chối cậu nữa, chỉ đỏ hốc mắt, yên lặng thừa nhận nụ hôn của cậu.
Cậu hôn rất dịu dàng, ngón tay thon dài lau đi nước trái cây nhỏ ra từ khóe miệng hai người, ngay khi tách ra, lại nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, nhuộm chất lỏng trong suốt lên đôi môi ánh nước của cô.
Lần hôn tiếp theo, lại tiếp tục liếm mút sạch sẽ.
Sau khi cậu bón cô ăn xong, dùng khăn giấy lau sạch tay, xử lý xong đống rác, lại quỳ gối trên giường, đỡ vai cô từ phía sau, cằm áp lên tóc cô.
“Cố Âm Thành…”
Giọng Hạ Nghiên có chút khàn khàn, cô hít mũi hỏi cậu: “Cậu bắt đầu từ khi nào?”
Cô không hỏi xong, nhưng Cố Âm Thành biết, cô là đang hỏi cậu đã bắt đầu có suy nghĩ như thế đối với cô từ khi nào.
Cố Âm Thành đau nhói trong tim, nhắm mắt lại, lại nhớ tới những ký ức đau buồn kia.
Đó là rất nhiều năm sau, một tháng sau khi Hạ Nghiên qua đời, trong lúc cậu thu dọn di vật của cô, cậu đã phát hiện ra một chiếc hộp giấu trong tủ quần áo.
Đồ bên trong, tất cả đều là đồ đạc cá nhân của cậu.
Món đồ gần nhất, chính là băng bảo vệ cổ tay mà cậu đã sử dụng vào năm lớp 11.
Sau khi lên 12, bởi vì học hành bận rộn nên rất ít chơi bóng, cậu cũng dần dần quên nó, lại không nghĩ tới nó nằm ở chỗ Hạ Nghiên.
Nhìn thấy vật dụng cá nhân kia, cậu cũng không dám suy nghĩ nhiều, mấy năm nay vẫn đè nén cảm xúc nào đó của mình với Hạ Nghiên, khiến chính cậu cũng có chút chết lặng.
Khi cậu vô tình mở điện thoại di động của Hạ Nghiên lên, mở từng ứng dụng một, cuối cùng nhấn vào blog của Hạ Nghiên ở góc đó.
Bên trong ghi lại tất cả quá trình của Hạ Nghiên và cậu, cô dùng ngôn ngữ mờ mịt biểu đạt tình yêu của cô dành cho cậu, khi đó cậu mới biết được cậu đã sai vô cùng.
Rõ ràng là hai người đã thầm lặng yêu nhau, nhưng vẫn đè nén tình cảm dành cho nhau, thậm chí còn vô tình làm tổn thương đối phương.
Blog của Hạ Nghiên tên là nửa quả cam, cậu nhớ tới mỗi lần cô cắt cam đều chỉ cho cậu nửa quả, nếu cậu ngại ít, cô sẽ cắt thêm một quả nữa, lại chia cho cậu một nửa.
Vào thời điểm đó, cậu không biết cô có ý gì.
Sau đó, cậu đã biết rằng trong tiếng Tây Ban Nha, media naranja*, một nửa quả cam, có nghĩa chính là một nửa định mệnh.
*Câu đầy đủ: Eres mi media naranja, có nghĩa là “Bạn là một nửa trái cam của tôi”, hiểu nôm na là bạn là nửa kia của tôi hay là tri kỷ của tôi.
Hóa ra, chị gái cậu luôn yêu cậu sâu đậm.
Trong những ngày đau đớn và hối hận ấy, cậu sống như một cái xác không hồn. Thẳng đến tận đêm đó, cậu mở mắt ra và thấy mình đã trở lại căn phòng hồi cấp ba của mình.
Vào mùa xuân ấy, cậu mang theo tất cả những bí mật của cô, trở về thế giới cũ của họ.
Cố Âm Thành cúi đầu, khẽ hôn lên trái tim cô.
“Từ rất lâu rất lâu rồi, có lẽ là lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của chị.”
Vào buổi tối đầu thu kia, đợt nắng nóng vẫn còn đang cuộn trào, cậu nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu đỏ xuyên qua cánh đồng trong sóng lúa chín vàng.
Sau đó, nó dừng lại cạnh máy tuốt lúa của nhà cậu, khi cậu đi qua, cửa sổ xe lăn xuống, cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn cậu.
Trong tiếng hát của Châu Kiệt Luân, ánh mắt của hai người đã chạm nhau.
Từ rất lâu về trước…
có một người yêu bạn…
Nhưng lại cố tình…
gió cứ thổi…
..khoảng cách dần dần đi thật xa
Thật khó khăn…
Lại có thể yêu thêm một ngày nữa…
*
Mỗi khi đút cô ăn một múi, cậu hôn cô một lần.
Hạ Nghiên không còn từ chối cậu nữa, chỉ đỏ hốc mắt, yên lặng thừa nhận nụ hôn của cậu.
Cậu hôn rất dịu dàng, ngón tay thon dài lau đi nước trái cây nhỏ ra từ khóe miệng hai người, ngay khi tách ra, lại nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, nhuộm chất lỏng trong suốt lên đôi môi ánh nước của cô.
Lần hôn tiếp theo, lại tiếp tục liếm mút sạch sẽ.
Sau khi cậu bón cô ăn xong, dùng khăn giấy lau sạch tay, xử lý xong đống rác, lại quỳ gối trên giường, đỡ vai cô từ phía sau, cằm áp lên tóc cô.
“Cố Âm Thành…”
Giọng Hạ Nghiên có chút khàn khàn, cô hít mũi hỏi cậu: “Cậu bắt đầu từ khi nào?”
Cô không hỏi xong, nhưng Cố Âm Thành biết, cô là đang hỏi cậu đã bắt đầu có suy nghĩ như thế đối với cô từ khi nào.
Cố Âm Thành đau nhói trong tim, nhắm mắt lại, lại nhớ tới những ký ức đau buồn kia.
Đó là rất nhiều năm sau, một tháng sau khi Hạ Nghiên qua đời, trong lúc cậu thu dọn di vật của cô, cậu đã phát hiện ra một chiếc hộp giấu trong tủ quần áo.
Đồ bên trong, tất cả đều là đồ đạc cá nhân của cậu.
Món đồ gần nhất, chính là băng bảo vệ cổ tay mà cậu đã sử dụng vào năm lớp 11.
Sau khi lên 12, bởi vì học hành bận rộn nên rất ít chơi bóng, cậu cũng dần dần quên nó, lại không nghĩ tới nó nằm ở chỗ Hạ Nghiên.
Nhìn thấy vật dụng cá nhân kia, cậu cũng không dám suy nghĩ nhiều, mấy năm nay vẫn đè nén cảm xúc nào đó của mình với Hạ Nghiên, khiến chính cậu cũng có chút chết lặng.
Khi cậu vô tình mở điện thoại di động của Hạ Nghiên lên, mở từng ứng dụng một, cuối cùng nhấn vào blog của Hạ Nghiên ở góc đó.
Bên trong ghi lại tất cả quá trình của Hạ Nghiên và cậu, cô dùng ngôn ngữ mờ mịt biểu đạt tình yêu của cô dành cho cậu, khi đó cậu mới biết được cậu đã sai vô cùng.
Rõ ràng là hai người đã thầm lặng yêu nhau, nhưng vẫn đè nén tình cảm dành cho nhau, thậm chí còn vô tình làm tổn thương đối phương.
Blog của Hạ Nghiên tên là nửa quả cam, cậu nhớ tới mỗi lần cô cắt cam đều chỉ cho cậu nửa quả, nếu cậu ngại ít, cô sẽ cắt thêm một quả nữa, lại chia cho cậu một nửa.
Vào thời điểm đó, cậu không biết cô có ý gì.
Sau đó, cậu đã biết rằng trong tiếng Tây Ban Nha, media naranja*, một nửa quả cam, có nghĩa chính là một nửa định mệnh.
*Câu đầy đủ: Eres mi media naranja, có nghĩa là “Bạn là một nửa trái cam của tôi”, hiểu nôm na là bạn là nửa kia của tôi hay là tri kỷ của tôi.
Hóa ra, chị gái cậu luôn yêu cậu sâu đậm.
Trong những ngày đau đớn và hối hận ấy, cậu sống như một cái xác không hồn. Thẳng đến tận đêm đó, cậu mở mắt ra và thấy mình đã trở lại căn phòng hồi cấp ba của mình.
Vào mùa xuân ấy, cậu mang theo tất cả những bí mật của cô, trở về thế giới cũ của họ.
Cố Âm Thành cúi đầu, khẽ hôn lên trái tim cô.
“Từ rất lâu rất lâu rồi, có lẽ là lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của chị.”
Vào buổi tối đầu thu kia, đợt nắng nóng vẫn còn đang cuộn trào, cậu nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu đỏ xuyên qua cánh đồng trong sóng lúa chín vàng.
Sau đó, nó dừng lại cạnh máy tuốt lúa của nhà cậu, khi cậu đi qua, cửa sổ xe lăn xuống, cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn cậu.
Trong tiếng hát của Châu Kiệt Luân, ánh mắt của hai người đã chạm nhau.
Từ rất lâu về trước…
có một người yêu bạn…
Nhưng lại cố tình…
gió cứ thổi…
..khoảng cách dần dần đi thật xa
Thật khó khăn…
Lại có thể yêu thêm một ngày nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.