Chương 28:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Cố Âm Thành giật mình, không trả lời nữa, cả người trầm mặc.
Bạch Vi nhìn sắc mặt cậu, cẩn thận nói: “Mình biết cậu đã nói có một số việc phải đợi đến mười tám tuổi, nhưng tớ cảm thấy tình cảm ở tuổi này thật ra mới là thuần khiết nhất, bỏ lỡ rất đáng tiếc…”
“Tôi có người mình thích rồi.”
Cố Âm Thành cắt ngang lời cô: “Sở dĩ phải đợi đến năm mười tám tuổi, là bởi vì lúc trước tôi đã hứa với cô ấy.”
Sắc mặt Bạch Vi hơi trắng bệch: “Người cậu thích yêu cầu sao?”
“Đúng vậy, có lẽ cô ấy cảm thấy tôi còn hơi nhỏ.”
“Cô ấy lớn tuổi hơn cậu?” Bạch Vi không khỏi buột miệng thốt ra.
Cố Âm Thành cúi đầu cười cười: “Tôi cảm thấy chuyện này không phải là vấn đề.”
Bạch Vi cắn cắn môi dưới, ra vẻ thoải mái nói: “Vậy sau khi cậu mười tám tuổi, cậu sẽ ở bên cô ấy à?”
Cố Âm Thành ngẩng đầu nhìn chăm chú, trong mắt có ánh sáng hiện ra, rạng rỡ lấp lánh.
“Nếu cô ấy chịu, ngay bây giờ tôi có thể ở bên cô ấy luôn.”
Hai người không biết đã nói sau đó, giọng dần dần hạ thấp.
Chuông chuẩn bị vang lên, bên trên truyền ra tiếng bước chân rời đi.
Hạ Nghiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, lần nữa nhấc chân đi lên, mới đi hai bước thì ngừng lại.
Bởi vì Cố Âm Thành đang dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn cô.
“Em…”
“Chị đã nghe hết rồi?”
Hạ Nghiên hít sâu một hơi, định vòng qua cậu đi lên lầu, nhưng khi đi ngang qua cậu lại bị cậu giữ chặt tay.
“Hạ Nghiên, người mà em nói với cậu ấy là chị.”
“Không phải việc của tôi.” Cô cố gắng bỏ tay cậu ra, đi qua.
Tay Cố Âm Thành bắt đầu dùng lực, một tay ôm lấy cô, thân thể xoay chuyển, đè cô lên lan can.
Một bên lan can chính là hàng rào của trường, cả bức tường đều phủ đầy hoa đăng tiêu, sau lưng Hạ Nghiên là hoa cam và lá xanh đan xen.
“Cậu định làm gì?”
Cậu cúi đầu, gương mặt càng gần, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô, bầu không khí ái muội lơ lửng giữa hai người.
Hạ Nghiên cố gắng giãy dụa ra hai cái, lại bị cậu đè chặt, chỉ có thể mặc kệ động tác của cậu.
Hàng mi cậu cụp xuống, đôi mắt đen tuyền sáng ngời nhìn chằm chằm vào đôi môi cậu đào hồng hào của cô.
“Em có thể hôn chị không?” cậu thấp giọng nỉ non.
“Không thể.” Cô nhanh chóng trả lời.
Cậu nghe vậy nhẹ nhàng mím môi, ánh mắt ẩn trong hàng mi dài vừa yếu ớt lại mê ly.
Cậu nghiêng đầu, trong giọng nói đứt quãng ngây thơ đó, nhẹ nhàng nói: “Có thể chứ? Chị ơi.”
Hạ Nghiên nghiêng đầu tránh ánh mắt của cậu, không nói gì nữa.
Quả nhiên là cậu biết, dùng cách gì để có thể khiến cô mềm lòng.
Giây tiếp theo, Cố Âm Thành đè cô lên vách tường gạch đỏ được phủ đầy hoa đăng tiêu, không nói một lời cúi đầu hôn cô.
Đây là một nụ hôn vô cùng ôn nhu, không có sự thâm nhập quấn quít môi lưỡi, cậu chỉ nhẹ nhàng cọ sát đôi môi của cô, từng chút từng chút một, thêm một chút nữa.
Hạ Nghiên không kìm lòng được nhắm mắt lại, có gió nhẹ thổi qua, mềm nhẹ như đôi môi của cậu.
Cậu vươn đầu lưỡi ra cũng không xâm nhập, mà chỉ là chậm rãi liếm láp khóe môi cô.
Cảm giác tê dại mang đến lần này, khiến cả chân Hạ Nghiên mềm nhũn, thân thể đột nhiên trượt xuống.
Cố Âm Thành nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo cô, lúc rời khỏi đôi môi cô, khẽ cười một tiếng.
Tiếng lá nho xào xạc bắt đầu văng vẳng bên tai, sau đó chờ khi nụ hôn này chấm dứt, lại biến thành tiếng hít thở yếu ớt của hai người.
Hạ Nghiên thậm chí cảm thấy, cô nghe được nhịp đập của hai người họ, nhanh như nhau, tiết tấu giống nhau, và cũng ăn ý như nhau.
“Phải vào lớp rồi.” cậu thì thầm bên tai cô.
*
Cố Âm Thành giật mình, không trả lời nữa, cả người trầm mặc.
Bạch Vi nhìn sắc mặt cậu, cẩn thận nói: “Mình biết cậu đã nói có một số việc phải đợi đến mười tám tuổi, nhưng tớ cảm thấy tình cảm ở tuổi này thật ra mới là thuần khiết nhất, bỏ lỡ rất đáng tiếc…”
“Tôi có người mình thích rồi.”
Cố Âm Thành cắt ngang lời cô: “Sở dĩ phải đợi đến năm mười tám tuổi, là bởi vì lúc trước tôi đã hứa với cô ấy.”
Sắc mặt Bạch Vi hơi trắng bệch: “Người cậu thích yêu cầu sao?”
“Đúng vậy, có lẽ cô ấy cảm thấy tôi còn hơi nhỏ.”
“Cô ấy lớn tuổi hơn cậu?” Bạch Vi không khỏi buột miệng thốt ra.
Cố Âm Thành cúi đầu cười cười: “Tôi cảm thấy chuyện này không phải là vấn đề.”
Bạch Vi cắn cắn môi dưới, ra vẻ thoải mái nói: “Vậy sau khi cậu mười tám tuổi, cậu sẽ ở bên cô ấy à?”
Cố Âm Thành ngẩng đầu nhìn chăm chú, trong mắt có ánh sáng hiện ra, rạng rỡ lấp lánh.
“Nếu cô ấy chịu, ngay bây giờ tôi có thể ở bên cô ấy luôn.”
Hai người không biết đã nói sau đó, giọng dần dần hạ thấp.
Chuông chuẩn bị vang lên, bên trên truyền ra tiếng bước chân rời đi.
Hạ Nghiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, lần nữa nhấc chân đi lên, mới đi hai bước thì ngừng lại.
Bởi vì Cố Âm Thành đang dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn cô.
“Em…”
“Chị đã nghe hết rồi?”
Hạ Nghiên hít sâu một hơi, định vòng qua cậu đi lên lầu, nhưng khi đi ngang qua cậu lại bị cậu giữ chặt tay.
“Hạ Nghiên, người mà em nói với cậu ấy là chị.”
“Không phải việc của tôi.” Cô cố gắng bỏ tay cậu ra, đi qua.
Tay Cố Âm Thành bắt đầu dùng lực, một tay ôm lấy cô, thân thể xoay chuyển, đè cô lên lan can.
Một bên lan can chính là hàng rào của trường, cả bức tường đều phủ đầy hoa đăng tiêu, sau lưng Hạ Nghiên là hoa cam và lá xanh đan xen.
“Cậu định làm gì?”
Cậu cúi đầu, gương mặt càng gần, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô, bầu không khí ái muội lơ lửng giữa hai người.
Hạ Nghiên cố gắng giãy dụa ra hai cái, lại bị cậu đè chặt, chỉ có thể mặc kệ động tác của cậu.
Hàng mi cậu cụp xuống, đôi mắt đen tuyền sáng ngời nhìn chằm chằm vào đôi môi cậu đào hồng hào của cô.
“Em có thể hôn chị không?” cậu thấp giọng nỉ non.
“Không thể.” Cô nhanh chóng trả lời.
Cậu nghe vậy nhẹ nhàng mím môi, ánh mắt ẩn trong hàng mi dài vừa yếu ớt lại mê ly.
Cậu nghiêng đầu, trong giọng nói đứt quãng ngây thơ đó, nhẹ nhàng nói: “Có thể chứ? Chị ơi.”
Hạ Nghiên nghiêng đầu tránh ánh mắt của cậu, không nói gì nữa.
Quả nhiên là cậu biết, dùng cách gì để có thể khiến cô mềm lòng.
Giây tiếp theo, Cố Âm Thành đè cô lên vách tường gạch đỏ được phủ đầy hoa đăng tiêu, không nói một lời cúi đầu hôn cô.
Đây là một nụ hôn vô cùng ôn nhu, không có sự thâm nhập quấn quít môi lưỡi, cậu chỉ nhẹ nhàng cọ sát đôi môi của cô, từng chút từng chút một, thêm một chút nữa.
Hạ Nghiên không kìm lòng được nhắm mắt lại, có gió nhẹ thổi qua, mềm nhẹ như đôi môi của cậu.
Cậu vươn đầu lưỡi ra cũng không xâm nhập, mà chỉ là chậm rãi liếm láp khóe môi cô.
Cảm giác tê dại mang đến lần này, khiến cả chân Hạ Nghiên mềm nhũn, thân thể đột nhiên trượt xuống.
Cố Âm Thành nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo cô, lúc rời khỏi đôi môi cô, khẽ cười một tiếng.
Tiếng lá nho xào xạc bắt đầu văng vẳng bên tai, sau đó chờ khi nụ hôn này chấm dứt, lại biến thành tiếng hít thở yếu ớt của hai người.
Hạ Nghiên thậm chí cảm thấy, cô nghe được nhịp đập của hai người họ, nhanh như nhau, tiết tấu giống nhau, và cũng ăn ý như nhau.
“Phải vào lớp rồi.” cậu thì thầm bên tai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.