Chương 29: Nỗi nhớ cô
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Lúc Hạ Nghiên mở mắt, còn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi nào đó. cậu thật sự là quá táo bạo, cũng chẳng sợ bị phát hiện.
Cố Âm Thành không để ý ánh mắt tức giận của cô, giúp cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng một cái, lại lui về phía sau.
“Cô Hạ, em đi lên trước đây”. cậu nghiêm trang nói.
Hạ Nghiên nhìn bóng lưng cậu rời đi, không khỏi giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi.
Tại sao mỗi khi đối diện với cậu, cô vĩnh viễn không có cách nào từ chối triệt để như vậy chứ?
Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã đến, Hạ Nghiên trực tiếp từ trường học đến tỉnh lỵ kế bên. Hàng năm vào mùa hè, các thầy cô giáo ở Gia Nam lại đến trường đại học sư phạm của tỉnh để học nửa tháng.
Cô không nói lời tạm biệt với Cố Âm Thành, nhưng cô nghĩ cậu sẽ biết.
Lần liên lạc duy nhất của họ là kể từ đêm cô rời đi, cậu sẽ gửi cho cô một bức ảnh về các món ăn đã nấu mỗi đêm.
Thăn bò xào ớt Hàng Châu,
Cánh gà nấu Coca,
Chả giò tôm xoài,
Cua rang cà ri,
Gà ba cốc Đài Loan,
Cà tím xào đậu que,
Gỏi đu đủ,
Cải bắp cuốn Ngọc lục bảo,
……
Mỗi món ăn toàn là món cô thích, hoặc món cô có thể thích ăn.
Không có một câu nào, chỉ có hình ảnh từ ngày này qua ngày khác.
Cô không bao giờ trả lời, cậu cũng không bao giờ gián đoạn.
Bằng hình thức này, cậu một mực bày tỏ nỗi nhung nhớ với cô.
…
Vào tháng đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Cố Âm Thành bắt đầu gọi Chu Khải trở lại trường chơi bóng rổ vào buổi tối, lý do là sắp lên 12, nếu không chơi sau này sẽ không chơi được nữa.
Mỗi ngày đều gặp nhau, Chu Khải không tránh khỏi hỏi cậu: “Chuyện cuối tháng đi biển chơi thật sự không định cân nhắc sao?”
“Không cân nhắc.”
Chu Khải chặn lại trước người Cố Âm Thành đang mang theo bóng: “Người mà Bạch Vi nói… Có thực sự tồn tại không?”
Sắc mặt Cố Âm Thành khẽ nhúc nhích, thực hiện một động tác giả, dẫn bóng vụt qua cậu ấy, nhảy lên đưa vào rổ.
Bóng rơi vào rổ, rơi xuống đất, lại nhảy lên rồi lại rơi, vang lên bịch bịch.
Cậu xoay người nhìn dãy ký túc xá giáo viên vốn đang tối om kia, bên trong có một gian ký túc xá bỗng nhiên sáng lên, tựa như ngọn đèn lẻ loi giữa biển đêm.
Hàng mi dài của cậu nhướng lên, ánh mắt nặng nề.
“Tất nhiên là tồn tại rồi.”
Chu Khải nhất thời hứng thú, ôm lấy bả vai cậu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cô ấy có phải là người cùng trường với chúng ta hay không?”
Cố Âm Thành mím môi, không nói gì nữa.
“Cố Âm Thành.”
Đột nhiên, có một giọng nam trầm thấp phát ra sau lưng họ.
Hai người quay đầu nhìn lại, dáng người cao lớn, đồng phục bóng rổ gọn gàng, mái tóc ngắn hơi xoăn, là Tống Hằng ở lớp hai.
Vị trí của Tống Hằng là trung tâm, cậu ta là một người đàn ông cao lớn, dáng người rắn chắc, tay chân thô tráng.
Tay cậu ta đang cầm bóng rổ, xoay tròn nó bằng một ngón tay: “Đối đầu một chọi một, thế nào?”
Chu Khải giành trước nói: “Cậu mới tới, bọn tôi đều chơi xong hết rồi, thể lực sẽ không chiếm ưu thế được.”
Tống Hằng hất cằm lên, liếc xéo Cố Âm Thành, ánh mắt khinh thường: “Chẳng lẽ mày sợ thua?”
Cố Âm Thành đè Chu Khải đang ngo ngoe rục rịch, thản nhiên nói: “Cho dù tôi thua thì sao? Bóng rổ là môn thể thao tập thể, không phải là để nhìn vào thành tích của một người.”
Tống Hằng cười nhạo một tiếng, ánh mắt lộ ra ánh sáng: “Nói mày có dám hay không?”
Cố Âm Thành cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó, bỗng chốc ngẩng đầu cười khẽ: “Vậy thì tới đi.”
Đây là ngày đầu tiên Hạ Nghiên trở lại Gia Nam, cô vẫn sống trong ký túc xá như thường lệ.
*
Lúc Hạ Nghiên mở mắt, còn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi nào đó. cậu thật sự là quá táo bạo, cũng chẳng sợ bị phát hiện.
Cố Âm Thành không để ý ánh mắt tức giận của cô, giúp cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng một cái, lại lui về phía sau.
“Cô Hạ, em đi lên trước đây”. cậu nghiêm trang nói.
Hạ Nghiên nhìn bóng lưng cậu rời đi, không khỏi giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi.
Tại sao mỗi khi đối diện với cậu, cô vĩnh viễn không có cách nào từ chối triệt để như vậy chứ?
Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã đến, Hạ Nghiên trực tiếp từ trường học đến tỉnh lỵ kế bên. Hàng năm vào mùa hè, các thầy cô giáo ở Gia Nam lại đến trường đại học sư phạm của tỉnh để học nửa tháng.
Cô không nói lời tạm biệt với Cố Âm Thành, nhưng cô nghĩ cậu sẽ biết.
Lần liên lạc duy nhất của họ là kể từ đêm cô rời đi, cậu sẽ gửi cho cô một bức ảnh về các món ăn đã nấu mỗi đêm.
Thăn bò xào ớt Hàng Châu,
Cánh gà nấu Coca,
Chả giò tôm xoài,
Cua rang cà ri,
Gà ba cốc Đài Loan,
Cà tím xào đậu que,
Gỏi đu đủ,
Cải bắp cuốn Ngọc lục bảo,
……
Mỗi món ăn toàn là món cô thích, hoặc món cô có thể thích ăn.
Không có một câu nào, chỉ có hình ảnh từ ngày này qua ngày khác.
Cô không bao giờ trả lời, cậu cũng không bao giờ gián đoạn.
Bằng hình thức này, cậu một mực bày tỏ nỗi nhung nhớ với cô.
…
Vào tháng đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Cố Âm Thành bắt đầu gọi Chu Khải trở lại trường chơi bóng rổ vào buổi tối, lý do là sắp lên 12, nếu không chơi sau này sẽ không chơi được nữa.
Mỗi ngày đều gặp nhau, Chu Khải không tránh khỏi hỏi cậu: “Chuyện cuối tháng đi biển chơi thật sự không định cân nhắc sao?”
“Không cân nhắc.”
Chu Khải chặn lại trước người Cố Âm Thành đang mang theo bóng: “Người mà Bạch Vi nói… Có thực sự tồn tại không?”
Sắc mặt Cố Âm Thành khẽ nhúc nhích, thực hiện một động tác giả, dẫn bóng vụt qua cậu ấy, nhảy lên đưa vào rổ.
Bóng rơi vào rổ, rơi xuống đất, lại nhảy lên rồi lại rơi, vang lên bịch bịch.
Cậu xoay người nhìn dãy ký túc xá giáo viên vốn đang tối om kia, bên trong có một gian ký túc xá bỗng nhiên sáng lên, tựa như ngọn đèn lẻ loi giữa biển đêm.
Hàng mi dài của cậu nhướng lên, ánh mắt nặng nề.
“Tất nhiên là tồn tại rồi.”
Chu Khải nhất thời hứng thú, ôm lấy bả vai cậu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cô ấy có phải là người cùng trường với chúng ta hay không?”
Cố Âm Thành mím môi, không nói gì nữa.
“Cố Âm Thành.”
Đột nhiên, có một giọng nam trầm thấp phát ra sau lưng họ.
Hai người quay đầu nhìn lại, dáng người cao lớn, đồng phục bóng rổ gọn gàng, mái tóc ngắn hơi xoăn, là Tống Hằng ở lớp hai.
Vị trí của Tống Hằng là trung tâm, cậu ta là một người đàn ông cao lớn, dáng người rắn chắc, tay chân thô tráng.
Tay cậu ta đang cầm bóng rổ, xoay tròn nó bằng một ngón tay: “Đối đầu một chọi một, thế nào?”
Chu Khải giành trước nói: “Cậu mới tới, bọn tôi đều chơi xong hết rồi, thể lực sẽ không chiếm ưu thế được.”
Tống Hằng hất cằm lên, liếc xéo Cố Âm Thành, ánh mắt khinh thường: “Chẳng lẽ mày sợ thua?”
Cố Âm Thành đè Chu Khải đang ngo ngoe rục rịch, thản nhiên nói: “Cho dù tôi thua thì sao? Bóng rổ là môn thể thao tập thể, không phải là để nhìn vào thành tích của một người.”
Tống Hằng cười nhạo một tiếng, ánh mắt lộ ra ánh sáng: “Nói mày có dám hay không?”
Cố Âm Thành cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó, bỗng chốc ngẩng đầu cười khẽ: “Vậy thì tới đi.”
Đây là ngày đầu tiên Hạ Nghiên trở lại Gia Nam, cô vẫn sống trong ký túc xá như thường lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.