Chương 30:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Bữa tối cô gọi đồ ăn mang về, trong khi chờ đồ ăn giao đến, nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài sân vận động.
Cô đi tới cạnh cửa sổ nhìn, chỉ thấy một đám người vây quanh trên sân bóng rổ, hai tầng trong và ngoài, bộ dáng trông không giống như đang chơi bóng.
Cô lắc lắc đầu, quyết định đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đợi đến khi ăn đồ ăn đặt ngoài gần xong, cô đột nhiên mở hộp thoại WeChat với Cố Âm Thành ra, tin nhắn trong đó còn đang dừng lại ở bức ảnh hôm qua cậu gửi cho cô.
Cô nhìn thời gian phía trên bên trái, thường ngày cậu đều gửi đến vào thời điểm này, nhưng hôm nay lại không thấy.
Ánh mắt của cô dừng lại trên màn hình, ngón tay dừng lại ở đó một lúc lâu, lại rút ra.
Bỗng nhiên, cô giống như nghĩ đến điều gì đó, đi tới trước cửa sổ, đám người tụ tập trên sân bóng đã sớm tản đi, khôi phục lại sự yên tĩnh của kỳ nghỉ.
Hoàng hôn rực sáng trên bầu trời, phản chiếu trong đôi mắt trong suốt của cô, nhưng đó là một sự im lặng vô hồn.
Đến tối ngày hôm sau, vẫn không nhận được ảnh của cậu.
Hạ Nghiên lại đứng dậy, nhìn thấy người chơi bóng lẻ tẻ trên sân bóng rổ, cô nhìn cửa sổ một lúc, cuối cùng cũng xuống lầu.
Trên sân bóng rổ có vài học sinh quen biết nhìn thấy cô, lễ phép gật đầu: “Cô Hạ.”
Chu Khải trước giờ luôn năng động, trực tiếp chạy đến trước mặt cô: “Xin chào cô Hạ, sao giờ này cô lại vào trường vậy ạ?”
“Có một chút việc, gần đây sống trong ký túc xá.”
Hạ Nghiên gập đầu, quay đầu đánh giá người phía sau cậu ấy, làm bộ lơ đãng hỏi: “Sao lớp các em chỉ có một mình em thế?”
“Cố Âm Thành vốn cũng ở đây, chỉ là hôm qua cậu ta và Tống Hằng đấu một chọi một bị thương ở chân rồi.”
Có vài bạn học khác không rõ chuyện gì tiến lên, hỏi cậu ấy: “Hôm qua Cố Âm Thành bị thương rất nặng sao?”
Chu Khải nhíu mày: “Lúc đó vết thương cũng không rõ ràng lắm, tôi cứ nghĩ hôm nay cậu ta sẽ không sao, kết quả là nói với tôi tạm thời không tới được.”
“Có muốn đi thăm cậu ta không?”
“Tôi không biết cậu ta sông ở đâu hết, người này thật thần thần bí bí.” Chu Khải vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Nghiên yên lặng rời đi, trong lòng cũng không hiểu được.
“Thằng nhóc Tống Hằng kia có phải cố ý gây sự không?”
Chu Khải lắc đầu: “Nói đến cũng lạ, tôi cảm giác trận đấu hôm qua cứ như là cố ý khiêu khích Cố Âm Thành vậy.”
Đêm đó, cuối cùng Hạ Nghiên cũng trở về nhà.
Cô đi đến phòng của cậu, cánh cửa khép hờ, lộ ra một tia sáng mờ nhạt, cô cắn môi, gõ cửa và đi vào.
Cố Âm Thành đang nằm trên giường đọc sách, thấy cô đi vào, thẳng người ngồi dậy, ngay ngắn giống như một học sinh ngoan.
“Chị về rồi.”
Ánh mắt cô đảo qua mắt cá chân đang quấn đầy băng trắng của cậu: “Chân bị sao vậy?”
“Bị người ta giẫm một cái, có hơi sưng, đã xịt thuốc rồi, không có gì đáng ngại.”
“Ăn cơm chưa?”
Cố Âm Thành trầm mặc một lúc, ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen như mực lộ ra một chút thần sắc vô tội.
Cô thở dài, lại hỏi thêm một câu: “Buổi trưa ăn gì?”
“Bánh mì.”
“Còn bữa tối thì sao?”
“Còn chưa ăn.” Cố Âm Thành cúi đầu, khóe môi vẽ lên một đường cong.
“Cũng không biết gọi đồ ăn ngoài.” Cô vừa bất đắc dĩ vừa đi về phía phòng bếp.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn vào các nguyên liệu nấu ăn còn lại, chỉ đơn giản là nấu cho cậu một bát mì.
Một bát mì trứng cà chua rất giản dị, bên trên rắc hành lá xanh tươi, trước khi bưng tới còn nhỏ vài giọt dầu mè.
Hạ Nghiên đặt một cái bàn lên giường cho cậu, sau khi đặt xong nhìn cậu nửa ngày không nhúc nhích, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
*
Bữa tối cô gọi đồ ăn mang về, trong khi chờ đồ ăn giao đến, nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài sân vận động.
Cô đi tới cạnh cửa sổ nhìn, chỉ thấy một đám người vây quanh trên sân bóng rổ, hai tầng trong và ngoài, bộ dáng trông không giống như đang chơi bóng.
Cô lắc lắc đầu, quyết định đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đợi đến khi ăn đồ ăn đặt ngoài gần xong, cô đột nhiên mở hộp thoại WeChat với Cố Âm Thành ra, tin nhắn trong đó còn đang dừng lại ở bức ảnh hôm qua cậu gửi cho cô.
Cô nhìn thời gian phía trên bên trái, thường ngày cậu đều gửi đến vào thời điểm này, nhưng hôm nay lại không thấy.
Ánh mắt của cô dừng lại trên màn hình, ngón tay dừng lại ở đó một lúc lâu, lại rút ra.
Bỗng nhiên, cô giống như nghĩ đến điều gì đó, đi tới trước cửa sổ, đám người tụ tập trên sân bóng đã sớm tản đi, khôi phục lại sự yên tĩnh của kỳ nghỉ.
Hoàng hôn rực sáng trên bầu trời, phản chiếu trong đôi mắt trong suốt của cô, nhưng đó là một sự im lặng vô hồn.
Đến tối ngày hôm sau, vẫn không nhận được ảnh của cậu.
Hạ Nghiên lại đứng dậy, nhìn thấy người chơi bóng lẻ tẻ trên sân bóng rổ, cô nhìn cửa sổ một lúc, cuối cùng cũng xuống lầu.
Trên sân bóng rổ có vài học sinh quen biết nhìn thấy cô, lễ phép gật đầu: “Cô Hạ.”
Chu Khải trước giờ luôn năng động, trực tiếp chạy đến trước mặt cô: “Xin chào cô Hạ, sao giờ này cô lại vào trường vậy ạ?”
“Có một chút việc, gần đây sống trong ký túc xá.”
Hạ Nghiên gập đầu, quay đầu đánh giá người phía sau cậu ấy, làm bộ lơ đãng hỏi: “Sao lớp các em chỉ có một mình em thế?”
“Cố Âm Thành vốn cũng ở đây, chỉ là hôm qua cậu ta và Tống Hằng đấu một chọi một bị thương ở chân rồi.”
Có vài bạn học khác không rõ chuyện gì tiến lên, hỏi cậu ấy: “Hôm qua Cố Âm Thành bị thương rất nặng sao?”
Chu Khải nhíu mày: “Lúc đó vết thương cũng không rõ ràng lắm, tôi cứ nghĩ hôm nay cậu ta sẽ không sao, kết quả là nói với tôi tạm thời không tới được.”
“Có muốn đi thăm cậu ta không?”
“Tôi không biết cậu ta sông ở đâu hết, người này thật thần thần bí bí.” Chu Khải vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Nghiên yên lặng rời đi, trong lòng cũng không hiểu được.
“Thằng nhóc Tống Hằng kia có phải cố ý gây sự không?”
Chu Khải lắc đầu: “Nói đến cũng lạ, tôi cảm giác trận đấu hôm qua cứ như là cố ý khiêu khích Cố Âm Thành vậy.”
Đêm đó, cuối cùng Hạ Nghiên cũng trở về nhà.
Cô đi đến phòng của cậu, cánh cửa khép hờ, lộ ra một tia sáng mờ nhạt, cô cắn môi, gõ cửa và đi vào.
Cố Âm Thành đang nằm trên giường đọc sách, thấy cô đi vào, thẳng người ngồi dậy, ngay ngắn giống như một học sinh ngoan.
“Chị về rồi.”
Ánh mắt cô đảo qua mắt cá chân đang quấn đầy băng trắng của cậu: “Chân bị sao vậy?”
“Bị người ta giẫm một cái, có hơi sưng, đã xịt thuốc rồi, không có gì đáng ngại.”
“Ăn cơm chưa?”
Cố Âm Thành trầm mặc một lúc, ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen như mực lộ ra một chút thần sắc vô tội.
Cô thở dài, lại hỏi thêm một câu: “Buổi trưa ăn gì?”
“Bánh mì.”
“Còn bữa tối thì sao?”
“Còn chưa ăn.” Cố Âm Thành cúi đầu, khóe môi vẽ lên một đường cong.
“Cũng không biết gọi đồ ăn ngoài.” Cô vừa bất đắc dĩ vừa đi về phía phòng bếp.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn vào các nguyên liệu nấu ăn còn lại, chỉ đơn giản là nấu cho cậu một bát mì.
Một bát mì trứng cà chua rất giản dị, bên trên rắc hành lá xanh tươi, trước khi bưng tới còn nhỏ vài giọt dầu mè.
Hạ Nghiên đặt một cái bàn lên giường cho cậu, sau khi đặt xong nhìn cậu nửa ngày không nhúc nhích, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.