Chương 35:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Hạ Nghiên ngồi xuống giường bên cạnh cậu, tránh ánh mắt của cậu, cúi đầu nhìn lại: “Chân khỏe rồi?”
“Đã khỏe.” Cố Âm Thành linh hoạt xoay mắt cá chân, biểu diễn cho cô xem.
Cậu chuẩn bị hai món mặn một món chay, cá vược hấp, sườn nấu chao, rau muống xào tương, toàn là món Hạ Nghiên thích ăn. Ngoài ra còn có hai hộp cơm trắng, hiển nhiên cậu cũng chưa ăn.
Hai người ở trong không khí trầm mặc ăn cơm với nhau, chỉ có quyển sách tiếng Anh Cố Âm Thành mở ra, từng trang từng trang, trên bàn bị quạt tường thổi qua thổi lại vang dội.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Âm Thành đi vệ sinh rửa sạch hộp cơm, chờ cậu đi ra, thấy Hạ Nghiên đang đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời phác họa đường cong mông cô, duyên dáng đầy đặn.
Khi cậu đi qua, cậu mở hộp kẹo cao su trên bàn, phát hiện bên trong trống rỗng.
Hạ Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt dừng lại chiếc hộp trên tay cậu.
Cố Âm Thành đi tới, hỏi: “Viên cuối cùng chị ăn rồi sao?”
Hạ Nghiên gật gật đầu, Cố Âm Thành cúi đầu, một tay chậm rãi từ sau lưng cô trượt xuống, cô run rẩy, nhưng cũng không ngăn cản cậu.
Cậu nhìn dấu vết giữa cổ cô ánh mắt nóng bỏng. Dấu hôn đã phai nhạt, là do ngày đó cậu mút ra.
Cậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay cậu có một lớp chai sần, mang đến xúc cảm kích thích, Hạ Nghiên không nhịn được run rẩy.
Cô ngửa đầu nhìn cậu, lại bị cậu nâng cằm hôn xuống. Cô đi dép lê, mà thì cậu quá cao, cô chỉ có thể kiễng chân lên.
Cậu ngậm viên kẹo cao su trong miệng cô, mút từng chút một, chậm rãi đưa vào miệng mình, nước bọt cũng theo đó mà hòa quyện vào nhau.
Trong nụ hôn nồng nhiệt giữa hai người, những hạt nhỏ dần dần tan ra.
Ký túc xá không bật đèn, chỉ có khe hở giữa hai tấm rèm, một tia hoàng hôn chiếu vào, dịu dàng bao phủ.
Cậu vừa hôn cô vừa nâng cô lên, hai chân cô kẹp ở thắt lưng cậu, cánh tay cậu đệm dưới mông cô, ôm trọn cô lên.
Hai người vừa đi vừa hôn, cậu đặt cô lên chiếc giường đơn nhỏ bé kia, cởi áo, ngồi đối mặt nhau.
Trong ánh sáng màu đỏ cam đậm, đường cong cơ bắp của cậu lộ ra, dưới ánh mắt nhìn thẳng của cậu, cô chỉ dám dùng khóe mắt lén lút quan sát.
Cố Âm Thành nhếch khóe môi lên, trực tiếp kéo tay cô vuốt ve, đặt tay cô lên cơ ngực cậu.
“Chị, lần đầu tiên chị gặp em, chính là như vậy, muốn nhìn nhưng không dám nhìn.”
Hóa ra cậu đều biết.
Cậu nghiêng đầu hôn vành tai đỏ thớt của cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô.
“Bây giờ, em là của chị.”
Mí mắt Hạ Nghiên run rẩy, đúng vậy, lần đầu tiên gặp cậu, cô chính là như vậy, trong lòng dâng trào tình cảm kì lạ đối với cậu.
Vào thời điểm đó, cô không hiểu tại sao.
Giờ thì cô đã hiểu.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã bị cậu thu hút sâu sắc.
Không liên quan đến chị em, không liên quan thân phận, chỉ vì người đó là cậu.
“Sờ em một cái được không? Em thích chị chạm vào em…”
Cậu cắn vành tai cô, ngậm vào miệng tỉ mỉ mút, kéo tay cô một đường sờ xuống, từng khối cơ bụng, mang theo ngón tay cô mà lưu luyến.
Nhìn bộ dáng đỏ mặt cắn môi đáng yêu của cô, lại phả hơi thở nóng rực vào trong tai cô.
“Đừng… Không được…”
Vòng eo Hạ Nghiên mềm nhũn, rụt vai định trốn, lại bị cậu đè chặt lại.
Cậu tìm ra một nơi nhạy cảm của cô, làm sao có thể buông tha cho được, liên tục hôn lên tai cô, liếm láp bên trong ướt át, thở vào càng nhiều hơi nóng, hài lòng nhìn thấy ánh mắt mê ly của cô, phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh.
Cậu cởi quần ngoài của mình ra, hai chân quỳ trên giường, kéo tay cô tiếp tục đi xuống dưới, cách lớp quần lót xoa xoa một khối thịt hơi cứng.
*
Hạ Nghiên ngồi xuống giường bên cạnh cậu, tránh ánh mắt của cậu, cúi đầu nhìn lại: “Chân khỏe rồi?”
“Đã khỏe.” Cố Âm Thành linh hoạt xoay mắt cá chân, biểu diễn cho cô xem.
Cậu chuẩn bị hai món mặn một món chay, cá vược hấp, sườn nấu chao, rau muống xào tương, toàn là món Hạ Nghiên thích ăn. Ngoài ra còn có hai hộp cơm trắng, hiển nhiên cậu cũng chưa ăn.
Hai người ở trong không khí trầm mặc ăn cơm với nhau, chỉ có quyển sách tiếng Anh Cố Âm Thành mở ra, từng trang từng trang, trên bàn bị quạt tường thổi qua thổi lại vang dội.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Âm Thành đi vệ sinh rửa sạch hộp cơm, chờ cậu đi ra, thấy Hạ Nghiên đang đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời phác họa đường cong mông cô, duyên dáng đầy đặn.
Khi cậu đi qua, cậu mở hộp kẹo cao su trên bàn, phát hiện bên trong trống rỗng.
Hạ Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt dừng lại chiếc hộp trên tay cậu.
Cố Âm Thành đi tới, hỏi: “Viên cuối cùng chị ăn rồi sao?”
Hạ Nghiên gật gật đầu, Cố Âm Thành cúi đầu, một tay chậm rãi từ sau lưng cô trượt xuống, cô run rẩy, nhưng cũng không ngăn cản cậu.
Cậu nhìn dấu vết giữa cổ cô ánh mắt nóng bỏng. Dấu hôn đã phai nhạt, là do ngày đó cậu mút ra.
Cậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay cậu có một lớp chai sần, mang đến xúc cảm kích thích, Hạ Nghiên không nhịn được run rẩy.
Cô ngửa đầu nhìn cậu, lại bị cậu nâng cằm hôn xuống. Cô đi dép lê, mà thì cậu quá cao, cô chỉ có thể kiễng chân lên.
Cậu ngậm viên kẹo cao su trong miệng cô, mút từng chút một, chậm rãi đưa vào miệng mình, nước bọt cũng theo đó mà hòa quyện vào nhau.
Trong nụ hôn nồng nhiệt giữa hai người, những hạt nhỏ dần dần tan ra.
Ký túc xá không bật đèn, chỉ có khe hở giữa hai tấm rèm, một tia hoàng hôn chiếu vào, dịu dàng bao phủ.
Cậu vừa hôn cô vừa nâng cô lên, hai chân cô kẹp ở thắt lưng cậu, cánh tay cậu đệm dưới mông cô, ôm trọn cô lên.
Hai người vừa đi vừa hôn, cậu đặt cô lên chiếc giường đơn nhỏ bé kia, cởi áo, ngồi đối mặt nhau.
Trong ánh sáng màu đỏ cam đậm, đường cong cơ bắp của cậu lộ ra, dưới ánh mắt nhìn thẳng của cậu, cô chỉ dám dùng khóe mắt lén lút quan sát.
Cố Âm Thành nhếch khóe môi lên, trực tiếp kéo tay cô vuốt ve, đặt tay cô lên cơ ngực cậu.
“Chị, lần đầu tiên chị gặp em, chính là như vậy, muốn nhìn nhưng không dám nhìn.”
Hóa ra cậu đều biết.
Cậu nghiêng đầu hôn vành tai đỏ thớt của cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô.
“Bây giờ, em là của chị.”
Mí mắt Hạ Nghiên run rẩy, đúng vậy, lần đầu tiên gặp cậu, cô chính là như vậy, trong lòng dâng trào tình cảm kì lạ đối với cậu.
Vào thời điểm đó, cô không hiểu tại sao.
Giờ thì cô đã hiểu.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã bị cậu thu hút sâu sắc.
Không liên quan đến chị em, không liên quan thân phận, chỉ vì người đó là cậu.
“Sờ em một cái được không? Em thích chị chạm vào em…”
Cậu cắn vành tai cô, ngậm vào miệng tỉ mỉ mút, kéo tay cô một đường sờ xuống, từng khối cơ bụng, mang theo ngón tay cô mà lưu luyến.
Nhìn bộ dáng đỏ mặt cắn môi đáng yêu của cô, lại phả hơi thở nóng rực vào trong tai cô.
“Đừng… Không được…”
Vòng eo Hạ Nghiên mềm nhũn, rụt vai định trốn, lại bị cậu đè chặt lại.
Cậu tìm ra một nơi nhạy cảm của cô, làm sao có thể buông tha cho được, liên tục hôn lên tai cô, liếm láp bên trong ướt át, thở vào càng nhiều hơi nóng, hài lòng nhìn thấy ánh mắt mê ly của cô, phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh.
Cậu cởi quần ngoài của mình ra, hai chân quỳ trên giường, kéo tay cô tiếp tục đi xuống dưới, cách lớp quần lót xoa xoa một khối thịt hơi cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.