Chương 47:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Hạ Nghiên nghiêng đầu quan sát cậu một chút, cười nói: “Nhất định phải có việc mới có thể đến à, chị đặc biệt đến gặp em cũng không được sao?”
Không biết vì sao, biểu cảm của cô so với trước kia có chút không giống, nụ cười cũng rất kỳ lạ.
Hai người đi đến một con phố nhỏ trước cửa đi dạo, hai bên đều là cửa hàng nhỏ rực rỡ sắc màu.
Hạ Nghiên thấy một cửa hàng hoa thì vui vẻ đi vào, ngắm nghía một vòng, cuối cùng chọn một bó hoa cát cánh màu trắng.
Cậu vừa định trả tiền, cô lại lấy điện thoại ra quét mã trước, sau đó đẩy bó hoa vào lòng cậu.
“Tặng em đó.”
Cố Âm Thành cúi đầu nhíu mày: “Làm gì có người nào đi tặng hoa mà lại tặng màu trắng chứ.”
Hạ Nghiên cười cười không nói, chăm chú nhìn cậu, con ngươi sáng ngời gợn sóng.
Cô mím môi, giơ điện thoại lên chụp cho cậu vài tấm ảnh, sau đó cẩn thận vuốt xem rốt cuộc bức nào vừa ý nhất.
Cô vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động, bỗng nhiên nhẹ giọng nói với cậu: “Cố Âm Thành, dẫn chị đến trường em đi dạo một chút đi.”
Cố Âm Thành vừa mới đổi lại khuôn viên trường, khuôn viên này có lịch sử nhất định, bên trong có từng ngôi nhà gạch đỏ ngói đen, nghe nói là di tích văn hóa đã được tu bổ.
Họ đi trên đại lộ rợp bóng cây, ánh nắng màu vàng chiếu rọi giữa cành lá màu xanh biếc, có gió mát thổi qua những tán cây cao lớn, ánh sáng lốm đốm lay động dưới chân họ.
Hạ Nghiên đi phía trước, cậu đi theo sau, thỉnh thoảng lại giới thiệu cho cô.
Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Nơi cô dừng lại là một góc hẻo lánh của khuôn viên trường, nơi có một bức tường cổ xưa, với những bức tường đá màu xám trắng bò đầy những dây leo xanh mướt.
Cố Âm Thành ngẩng đầu lên nhìn, thấy rõ nơi này, thoáng cái giật mình.
Có một con đường nhỏ ở đây dẫn đến ký túc xá của cậu, đôi khi cậu cũng sẽ đi con đường này.
Hơn nữa, vừa rồi cậu còn ở đây.
“Thật ra, khi nãy chị có đi vào dạo một vòng, chị đã nhìn thấy em ngay tại chỗ này.” Giọng Hạ Nghiên có chút lạnh lùng.
Trong lòng cậu nhảy dựng, đầu óc bắt đầu vang lên ong ong, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.
Cô lại bỗng nhiên cười, đồng tử sáng lấp lánh, tựa như đánh tan ánh nắng.
Cậu nghe thấy giọng nói của mình như đang ra vẻ bình tĩnh: “Chị thấy gì rồi?”
Cô có nhìn thấy cô gái đó hay không, nhón chân lên hôn cậu, trong khi cậu đang ngây người, không đẩy cô ấy ra ngay lập tức.
Hạ Nghiên cười khanh khách nhìn cậu: “Được rồi, em yêu đương cũng chẳng chịu nói cho chị gái biết gì sất.”
Trái tim Cố Âm Thành chùng xuống, quả nhiên cô đã nhìn thấy rồi.
Sắc mặt cậu có chút trắng bệch, cổ họng có một cơn đau rát, lan tràn đến ngực.
Cậu muốn nói điều gì đó, lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
Lúc này, Hạ Nghiên quay mặt đi, nhìn dây thường xuân trên tường, ánh sáng đung đưa trên người cô, sườn mặt cô yên tĩnh lại xinh đẹp.
“Cố Âm Thành, thật ra là gần đây chị cũng quen biết một người rất tốt, tên cậu ấy là Giang Tùng.”
*
Tình yêu vô vọng.
Cố Âm Thành vẫn còn nhớ rõ khi mình nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng như bị hung hăng chém một đao.
Từng giọt nước rơi xuống, làm ướt điện thoại di động của Hạ Nghiên.
Lúc nghe được tin Hạ Nghiên chết, cậu không khóc, chỉ cảm thấy trong thân thể giống như có gì đó bị rút ra, không còn sức sống nữa.
Mà khi cậu nhìn thấy lại bốn chữ này, những thứ bị rút ra đó, thứ vô hình ấy, bỗng nhiên trở lại trong cơ thể cậu.
Sau đó, toàn thân tựa như bị tùng xẻo đau đớn, trái tim như bị cắt nát.
*
Hạ Nghiên nghiêng đầu quan sát cậu một chút, cười nói: “Nhất định phải có việc mới có thể đến à, chị đặc biệt đến gặp em cũng không được sao?”
Không biết vì sao, biểu cảm của cô so với trước kia có chút không giống, nụ cười cũng rất kỳ lạ.
Hai người đi đến một con phố nhỏ trước cửa đi dạo, hai bên đều là cửa hàng nhỏ rực rỡ sắc màu.
Hạ Nghiên thấy một cửa hàng hoa thì vui vẻ đi vào, ngắm nghía một vòng, cuối cùng chọn một bó hoa cát cánh màu trắng.
Cậu vừa định trả tiền, cô lại lấy điện thoại ra quét mã trước, sau đó đẩy bó hoa vào lòng cậu.
“Tặng em đó.”
Cố Âm Thành cúi đầu nhíu mày: “Làm gì có người nào đi tặng hoa mà lại tặng màu trắng chứ.”
Hạ Nghiên cười cười không nói, chăm chú nhìn cậu, con ngươi sáng ngời gợn sóng.
Cô mím môi, giơ điện thoại lên chụp cho cậu vài tấm ảnh, sau đó cẩn thận vuốt xem rốt cuộc bức nào vừa ý nhất.
Cô vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động, bỗng nhiên nhẹ giọng nói với cậu: “Cố Âm Thành, dẫn chị đến trường em đi dạo một chút đi.”
Cố Âm Thành vừa mới đổi lại khuôn viên trường, khuôn viên này có lịch sử nhất định, bên trong có từng ngôi nhà gạch đỏ ngói đen, nghe nói là di tích văn hóa đã được tu bổ.
Họ đi trên đại lộ rợp bóng cây, ánh nắng màu vàng chiếu rọi giữa cành lá màu xanh biếc, có gió mát thổi qua những tán cây cao lớn, ánh sáng lốm đốm lay động dưới chân họ.
Hạ Nghiên đi phía trước, cậu đi theo sau, thỉnh thoảng lại giới thiệu cho cô.
Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Nơi cô dừng lại là một góc hẻo lánh của khuôn viên trường, nơi có một bức tường cổ xưa, với những bức tường đá màu xám trắng bò đầy những dây leo xanh mướt.
Cố Âm Thành ngẩng đầu lên nhìn, thấy rõ nơi này, thoáng cái giật mình.
Có một con đường nhỏ ở đây dẫn đến ký túc xá của cậu, đôi khi cậu cũng sẽ đi con đường này.
Hơn nữa, vừa rồi cậu còn ở đây.
“Thật ra, khi nãy chị có đi vào dạo một vòng, chị đã nhìn thấy em ngay tại chỗ này.” Giọng Hạ Nghiên có chút lạnh lùng.
Trong lòng cậu nhảy dựng, đầu óc bắt đầu vang lên ong ong, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.
Cô lại bỗng nhiên cười, đồng tử sáng lấp lánh, tựa như đánh tan ánh nắng.
Cậu nghe thấy giọng nói của mình như đang ra vẻ bình tĩnh: “Chị thấy gì rồi?”
Cô có nhìn thấy cô gái đó hay không, nhón chân lên hôn cậu, trong khi cậu đang ngây người, không đẩy cô ấy ra ngay lập tức.
Hạ Nghiên cười khanh khách nhìn cậu: “Được rồi, em yêu đương cũng chẳng chịu nói cho chị gái biết gì sất.”
Trái tim Cố Âm Thành chùng xuống, quả nhiên cô đã nhìn thấy rồi.
Sắc mặt cậu có chút trắng bệch, cổ họng có một cơn đau rát, lan tràn đến ngực.
Cậu muốn nói điều gì đó, lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
Lúc này, Hạ Nghiên quay mặt đi, nhìn dây thường xuân trên tường, ánh sáng đung đưa trên người cô, sườn mặt cô yên tĩnh lại xinh đẹp.
“Cố Âm Thành, thật ra là gần đây chị cũng quen biết một người rất tốt, tên cậu ấy là Giang Tùng.”
*
Tình yêu vô vọng.
Cố Âm Thành vẫn còn nhớ rõ khi mình nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng như bị hung hăng chém một đao.
Từng giọt nước rơi xuống, làm ướt điện thoại di động của Hạ Nghiên.
Lúc nghe được tin Hạ Nghiên chết, cậu không khóc, chỉ cảm thấy trong thân thể giống như có gì đó bị rút ra, không còn sức sống nữa.
Mà khi cậu nhìn thấy lại bốn chữ này, những thứ bị rút ra đó, thứ vô hình ấy, bỗng nhiên trở lại trong cơ thể cậu.
Sau đó, toàn thân tựa như bị tùng xẻo đau đớn, trái tim như bị cắt nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.