Chương 48:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Mắt cậu đỏ hoe, cả người co giật, cũng chỉ có thể nói ra một tiếng.
Chị ơi.
Cậu không cách nào tưởng tượng được, Hạ Nghiên đã mang tâm trạng gì khi viết ra bốn chữ đó.
Trưa hôm ấy, Hạ Nghiên dùng bữa với cậu ở cửa hàng nhỏ trước cổng trường, hai người họ gọi hai phần bún thập cẩm và một phần thịt hầm.
Khi bún được bưng lên, phía trên chất đống nguyên liệu phong phú, da trứng*, giăm bông, tôm đã bóc vỏ, mộc nhĩ, cải thảo, màu sắc vô cùng tươi sáng.
Chỉ là ông chủ quên yêu cầu của cậu, cả hai phần đều rải rau mùi, cậu cũng tự nhiên như trước mà luồng đũa qua, gắp rau mùi trong bát của cô vào bát của mình.
Tình cờ gặp hai bạn học cùng khoa, một người trong đó có quan hệ tốt với cậu hơn, vừa nhìn thấy đã dựa sát vào, quan sát Hạ Nghiên vài lần.
Nhẹ giọng nói nhỏ vào tai cậu: “Lại đổi một cô khác à?”
Cố Âm Thành nhíu mày: “Không có, đừng nói bậy.”
“Vậy vẫn là cô đó?”
Cố Âm Thành không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua Hạ Nghiên.
Cô đang nâng má, rất có hứng thú nhìn họ.
Mái tóc xoăn màu hạt dẻ chải lệch sang bên trái, sáng bóng lấp lánh.
Khi ánh mắt của nam sinh nhìn lại, cô nhẹ giọng nói một câu: “Chị là chị gái của em ấy.”
“Chị gái?”
“Ừm, là chị gái ruột.” Cô mỉm cười nói.
“Ha ha, thật sao? Hai người chẳng giống nhau chút nào vậy.”
Cố Âm Thành khó khăn lắm mới tống cổ được hai người đi, quay đầu lại, Hạ Nghiên đã cúi đầu bắt đầu ăn bún.
Lúc còn học trung học, Hạ Nghiên là giáo viên của cậu, bọn họ cố gắng hết sức tránh đi ra ngoài cùng nhau, miễn để người khác nhìn thấy làm phức tạp mọi chuyện.
Thành phố nơi cậu học đại học, Hải Thành, cách đường sắt cao tốc Gia Nam không quá hai giờ.
Lần nhập học năm nhất, Hạ Nghiên mượn cớ đưa cậu đến trường, thuận tiện đến Hải Thành du lịch.
Ngày nhập học ấy, có một số người đã hiểu lầm mối quan hệ của họ, nghĩ rằng họ là một cặp đôi học sinh trung học được nhận vào cùng một trường đại học.
Khi cậu muốn giải thích, Hạ Nghiên đã kéo cậu lại, cười tủm tỉm khen người nọ thật tinh mắt.
Lúc ấy cậu cho rằng cô vui vẻ vì được người ta nói mình trẻ, sau đó còn trêu chọc cô.
Chỉ là chuyện đó mới trôi qua được một năm, thái độ của Hạ Nghiên đã hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho đáy lòng cậu bỗng nhiên sinh ra một chút ý nghĩ.
Cậu do dự một lúc, mới nói: “Thật ra là, em không phải cố ý giấu chị đâu.”
Cậu đang chỉ việc yêu đương.
Hạ Nghiên hút một miếng bún, nhai kỹ nuốt chậm: “Thật ra thì, chị cũng không trách em, em đã hai mươi tuổi, đã có thể yêu đương rồi.”
Hô hấp của cậu cứng lại, tay cầm đũa dừng lại.
Cô lấy ra một chiếc thìa chậm rãi múc một thìa canh: “Chị cũng vậy mà.”
Trái tim của Cố Âm Thành bị đâm một cái, lời nói của cô khiến cậu mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể đi theo hỏi: “Chị cũng vậy là ý gì?”
“Thì chị cũng đã đến lúc yêu đương rồi.”
Cô thong thả ung dung thổi thổi canh, sau đó chầm chậm húp.
Cả trái tim cậu không ngừng rơi xuống, nghĩ đến mấy năm nay, cô cẩn thận chăm sóc, vẫn luôn độc thân một mình.
Hiện giờ, cậu đã đi trước một bước, làm sao có thể trông cậy vào cô, một người vẫn còn đang giậm chân tại chỗ.
Chỉ là tại sao, trong lòng cậu lại khó chịu như vậy.
Có phải là người vừa rồi mà cô đã nói với cậu không?
Cậu nhìn gương mặt an tĩnh của Hạ Nghiên, nhẹ nhàng nói một câu: “Là tại em đã làm chị chậm trễ rồi.”
“Không có đâu.” Hạ Nghiên ngẩng mặt lên, cười nói với cậu: “Mấy năm nay chị cũng rất vui vẻ mà.”
Cậu nhìn đôi mắt cười cong cong của cô, bên trong lấp lánh ánh sáng, bỗng nhiên nói không nên lời.
*
Mắt cậu đỏ hoe, cả người co giật, cũng chỉ có thể nói ra một tiếng.
Chị ơi.
Cậu không cách nào tưởng tượng được, Hạ Nghiên đã mang tâm trạng gì khi viết ra bốn chữ đó.
Trưa hôm ấy, Hạ Nghiên dùng bữa với cậu ở cửa hàng nhỏ trước cổng trường, hai người họ gọi hai phần bún thập cẩm và một phần thịt hầm.
Khi bún được bưng lên, phía trên chất đống nguyên liệu phong phú, da trứng*, giăm bông, tôm đã bóc vỏ, mộc nhĩ, cải thảo, màu sắc vô cùng tươi sáng.
Chỉ là ông chủ quên yêu cầu của cậu, cả hai phần đều rải rau mùi, cậu cũng tự nhiên như trước mà luồng đũa qua, gắp rau mùi trong bát của cô vào bát của mình.
Tình cờ gặp hai bạn học cùng khoa, một người trong đó có quan hệ tốt với cậu hơn, vừa nhìn thấy đã dựa sát vào, quan sát Hạ Nghiên vài lần.
Nhẹ giọng nói nhỏ vào tai cậu: “Lại đổi một cô khác à?”
Cố Âm Thành nhíu mày: “Không có, đừng nói bậy.”
“Vậy vẫn là cô đó?”
Cố Âm Thành không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua Hạ Nghiên.
Cô đang nâng má, rất có hứng thú nhìn họ.
Mái tóc xoăn màu hạt dẻ chải lệch sang bên trái, sáng bóng lấp lánh.
Khi ánh mắt của nam sinh nhìn lại, cô nhẹ giọng nói một câu: “Chị là chị gái của em ấy.”
“Chị gái?”
“Ừm, là chị gái ruột.” Cô mỉm cười nói.
“Ha ha, thật sao? Hai người chẳng giống nhau chút nào vậy.”
Cố Âm Thành khó khăn lắm mới tống cổ được hai người đi, quay đầu lại, Hạ Nghiên đã cúi đầu bắt đầu ăn bún.
Lúc còn học trung học, Hạ Nghiên là giáo viên của cậu, bọn họ cố gắng hết sức tránh đi ra ngoài cùng nhau, miễn để người khác nhìn thấy làm phức tạp mọi chuyện.
Thành phố nơi cậu học đại học, Hải Thành, cách đường sắt cao tốc Gia Nam không quá hai giờ.
Lần nhập học năm nhất, Hạ Nghiên mượn cớ đưa cậu đến trường, thuận tiện đến Hải Thành du lịch.
Ngày nhập học ấy, có một số người đã hiểu lầm mối quan hệ của họ, nghĩ rằng họ là một cặp đôi học sinh trung học được nhận vào cùng một trường đại học.
Khi cậu muốn giải thích, Hạ Nghiên đã kéo cậu lại, cười tủm tỉm khen người nọ thật tinh mắt.
Lúc ấy cậu cho rằng cô vui vẻ vì được người ta nói mình trẻ, sau đó còn trêu chọc cô.
Chỉ là chuyện đó mới trôi qua được một năm, thái độ của Hạ Nghiên đã hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho đáy lòng cậu bỗng nhiên sinh ra một chút ý nghĩ.
Cậu do dự một lúc, mới nói: “Thật ra là, em không phải cố ý giấu chị đâu.”
Cậu đang chỉ việc yêu đương.
Hạ Nghiên hút một miếng bún, nhai kỹ nuốt chậm: “Thật ra thì, chị cũng không trách em, em đã hai mươi tuổi, đã có thể yêu đương rồi.”
Hô hấp của cậu cứng lại, tay cầm đũa dừng lại.
Cô lấy ra một chiếc thìa chậm rãi múc một thìa canh: “Chị cũng vậy mà.”
Trái tim của Cố Âm Thành bị đâm một cái, lời nói của cô khiến cậu mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể đi theo hỏi: “Chị cũng vậy là ý gì?”
“Thì chị cũng đã đến lúc yêu đương rồi.”
Cô thong thả ung dung thổi thổi canh, sau đó chầm chậm húp.
Cả trái tim cậu không ngừng rơi xuống, nghĩ đến mấy năm nay, cô cẩn thận chăm sóc, vẫn luôn độc thân một mình.
Hiện giờ, cậu đã đi trước một bước, làm sao có thể trông cậy vào cô, một người vẫn còn đang giậm chân tại chỗ.
Chỉ là tại sao, trong lòng cậu lại khó chịu như vậy.
Có phải là người vừa rồi mà cô đã nói với cậu không?
Cậu nhìn gương mặt an tĩnh của Hạ Nghiên, nhẹ nhàng nói một câu: “Là tại em đã làm chị chậm trễ rồi.”
“Không có đâu.” Hạ Nghiên ngẩng mặt lên, cười nói với cậu: “Mấy năm nay chị cũng rất vui vẻ mà.”
Cậu nhìn đôi mắt cười cong cong của cô, bên trong lấp lánh ánh sáng, bỗng nhiên nói không nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.