Chương 3: Đón Cậu Về
Nhiên Dư
06/11/2023
Editor: Gypsy
***
Hạ Nghiên là chị gái của Cố Âm Thành.
Một năm trước, Cố Âm Thành chuyển từ huyện Diệp vào trường trung học số 2 ở thành phố Gia Nam, lúc đấy Hạ Nghiên vừa vặn đang thực tập ở đó.
Không ai biết cậu là em trai cô.
Cô họ Hạ, cậu họ Cố.
Nếu như không phải hơn một năm trước, ba mẹ cô vì tai nạn giao thông qua đời, lúc cô đang sắp xếp lại di vật của họ, lấy ra mấy bức thư và đống tài liệu kia, cô cũng không biết cô còn có một người em ruột đang tồn tại.
Năm đó bởi vì sinh con ngoài kế hoạch mà bị lén giao cho người khác nuôi nấng, vốn định khi tròn mười tám tuổi, để cậu dùng một hình thức khác trở về nhà họ Hạ, nhưng một tai nạn giao thông đã làm đảo lộn hết kế hoạch.
Tang lễ của ba mẹ đều đã giải quyết xong, cô quyết định đến huyện Diệp gặp Cố Âm Thành.
Nhà của Cố Âm Thành nằm ở một ngôi làng xung quanh huyện Diệp, lúc cô lái xe đến, đi ngang qua một cánh đồng lúa vàng úa rộng lớn.
Đang trong mùa vụ, máy tuốt lúa chất đống trực tiếp trên đường xi măng ngoài cánh đồng, thỉnh thoảng có người chở lúa từ ruộng lên, vì vậy cô lái xe rất chậm.
Phía trước hơi bị chặn lại, cô đành phải quay đầu nhìn sang bên cạnh, thưởng thức phong cảnh bình dị bên ngoài.
Gió thổi qua, sóng lúa nhấp nhô, bài hát của Châu Kiệt Luân trong xe lần lượt nối tiếp nhau.
Đột nhiên, đôi mắt của cô dừng lại.
Trên cánh đồng lúa ven đường, một thiếu niên đang khiêng một bó lúa chín vàng vàng đi tới.
Đầu mùa thu ở phương nam, không có chút mát mẻ nào, ngược lại đợt nắng nóng đánh ập vào người, có thể so với giữa mùa hè.
Cậu lớn lên rất cao, mười lăm mười sáu tuổi, chắc cũng gần một mét tám.
Mặc áo ba lỗ màu đen và quần dài, chân trần, quần được xắn đến đầu gối, bắp chân đầy bùn xám.
Cậu nhét bó lúa vào máy tuốt lúa, thao tác thành thạo.
Mồ hôi như mưa thấm ướt áo ba lỗ, dán sát vào người cậu, vừa mỏng vừa xuyên thấu.
Cơ bắp mơ hồ có thể thấy được, không phải là kiểu cường tráng cuồn cuộn, mà là rắn chắc cân đối, căng tràn sức sống và đẹp đẽ.
Vừa nhìn đã biết thường xuyên lao động, nhưng làn da cũng không phải là ngăm đen, hơi hơi màu nâu sẫm, trông vô cùng khỏe mạnh.
Hạ Nghiên chú ý tới cậu, hoàn toàn là bởi vì cậu có một góc nghiêng khá đẹp trai.
Mày kiếm khóa sâu, ánh mắt chuyên chú, sống mũi cao thẳng ngược chiều ánh sáng, có vẻ trầm tĩnh ít nói.
Hơi mím môi, càng khiến cho toàn bộ đường nét trên khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Hạ Nghiên quen với những nam sinh trong đại học, hoặc nhã nhặn tao nhã, hoặc nhiệt tình tràn đầy, đột nhiên nhìn thấy thiếu niên tuổi còn trẻ đã trầm mặc như núi, không khỏi có chút tò mò.
Cô từ từ lăn cửa sổ xe xuống, âm nhạc trong xe thoát ra ngoài, lan ra đến cánh đồng.
Thiếu niên kia cũng nghe thấy, vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy cô.
Chỉ trong chớp mắt như vậy, Hạ Nghiên phảng phất như nhìn thấy ánh mắt cậu sáng lên, giống như một sao băng xẹt qua chân trời, trong tích tắc liền biến mất.
Ánh sáng nổi lên rồi dập tắt, nhanh đến mức như thể chỉ là ảo giác của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cậu lại yên lặng dời xuống.
Sắc mặt cậu như thường, giơ tay lau mồ hôi trên trán, rất nhanh lại cúi đầu, an tĩnh nhìn chiếc cốc trong tay.
Trong lòng Hạ Nghiên bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ kì, cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Phía sau truyền đến tiếng còi, con đường phía trước đã thông, cô vội vàng quay đầu, tiếp tục lái xe chạy về phía trước.
Chờ đến nhà họ Cố, trái tim Hạ Nghiên rơi xuống, cô biết nhà họ Cố nghèo, nhưng không nghĩ tới lại nghèo đến vậy.
Ngoại trừ vẻ ngoài ngôi nhà tổ tiên để lại này còn miễn cưỡng coi được, bên trong quả thực có thể nói là nghèo rớt mồng tơi.
Ba mẹ cô hẳn là mỗi năm có cho nhà họ Cố một khoản tiền lớn, đủ để họ cải thiện cuộc sống, lại không biết tiền đã tiêu vào đâu.
Đợi đến khi mẹ Cố đi ra, cô rất nhanh đã hiểu được số tiền đó đã tiêu vào đâu.
Mẹ Cố một tay ôm một cậu bé, một tay kéo một bé gái, đi đến nhà chính tiếp đãi cô.
***
Hạ Nghiên là chị gái của Cố Âm Thành.
Một năm trước, Cố Âm Thành chuyển từ huyện Diệp vào trường trung học số 2 ở thành phố Gia Nam, lúc đấy Hạ Nghiên vừa vặn đang thực tập ở đó.
Không ai biết cậu là em trai cô.
Cô họ Hạ, cậu họ Cố.
Nếu như không phải hơn một năm trước, ba mẹ cô vì tai nạn giao thông qua đời, lúc cô đang sắp xếp lại di vật của họ, lấy ra mấy bức thư và đống tài liệu kia, cô cũng không biết cô còn có một người em ruột đang tồn tại.
Năm đó bởi vì sinh con ngoài kế hoạch mà bị lén giao cho người khác nuôi nấng, vốn định khi tròn mười tám tuổi, để cậu dùng một hình thức khác trở về nhà họ Hạ, nhưng một tai nạn giao thông đã làm đảo lộn hết kế hoạch.
Tang lễ của ba mẹ đều đã giải quyết xong, cô quyết định đến huyện Diệp gặp Cố Âm Thành.
Nhà của Cố Âm Thành nằm ở một ngôi làng xung quanh huyện Diệp, lúc cô lái xe đến, đi ngang qua một cánh đồng lúa vàng úa rộng lớn.
Đang trong mùa vụ, máy tuốt lúa chất đống trực tiếp trên đường xi măng ngoài cánh đồng, thỉnh thoảng có người chở lúa từ ruộng lên, vì vậy cô lái xe rất chậm.
Phía trước hơi bị chặn lại, cô đành phải quay đầu nhìn sang bên cạnh, thưởng thức phong cảnh bình dị bên ngoài.
Gió thổi qua, sóng lúa nhấp nhô, bài hát của Châu Kiệt Luân trong xe lần lượt nối tiếp nhau.
Đột nhiên, đôi mắt của cô dừng lại.
Trên cánh đồng lúa ven đường, một thiếu niên đang khiêng một bó lúa chín vàng vàng đi tới.
Đầu mùa thu ở phương nam, không có chút mát mẻ nào, ngược lại đợt nắng nóng đánh ập vào người, có thể so với giữa mùa hè.
Cậu lớn lên rất cao, mười lăm mười sáu tuổi, chắc cũng gần một mét tám.
Mặc áo ba lỗ màu đen và quần dài, chân trần, quần được xắn đến đầu gối, bắp chân đầy bùn xám.
Cậu nhét bó lúa vào máy tuốt lúa, thao tác thành thạo.
Mồ hôi như mưa thấm ướt áo ba lỗ, dán sát vào người cậu, vừa mỏng vừa xuyên thấu.
Cơ bắp mơ hồ có thể thấy được, không phải là kiểu cường tráng cuồn cuộn, mà là rắn chắc cân đối, căng tràn sức sống và đẹp đẽ.
Vừa nhìn đã biết thường xuyên lao động, nhưng làn da cũng không phải là ngăm đen, hơi hơi màu nâu sẫm, trông vô cùng khỏe mạnh.
Hạ Nghiên chú ý tới cậu, hoàn toàn là bởi vì cậu có một góc nghiêng khá đẹp trai.
Mày kiếm khóa sâu, ánh mắt chuyên chú, sống mũi cao thẳng ngược chiều ánh sáng, có vẻ trầm tĩnh ít nói.
Hơi mím môi, càng khiến cho toàn bộ đường nét trên khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Hạ Nghiên quen với những nam sinh trong đại học, hoặc nhã nhặn tao nhã, hoặc nhiệt tình tràn đầy, đột nhiên nhìn thấy thiếu niên tuổi còn trẻ đã trầm mặc như núi, không khỏi có chút tò mò.
Cô từ từ lăn cửa sổ xe xuống, âm nhạc trong xe thoát ra ngoài, lan ra đến cánh đồng.
Thiếu niên kia cũng nghe thấy, vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy cô.
Chỉ trong chớp mắt như vậy, Hạ Nghiên phảng phất như nhìn thấy ánh mắt cậu sáng lên, giống như một sao băng xẹt qua chân trời, trong tích tắc liền biến mất.
Ánh sáng nổi lên rồi dập tắt, nhanh đến mức như thể chỉ là ảo giác của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cậu lại yên lặng dời xuống.
Sắc mặt cậu như thường, giơ tay lau mồ hôi trên trán, rất nhanh lại cúi đầu, an tĩnh nhìn chiếc cốc trong tay.
Trong lòng Hạ Nghiên bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ kì, cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Phía sau truyền đến tiếng còi, con đường phía trước đã thông, cô vội vàng quay đầu, tiếp tục lái xe chạy về phía trước.
Chờ đến nhà họ Cố, trái tim Hạ Nghiên rơi xuống, cô biết nhà họ Cố nghèo, nhưng không nghĩ tới lại nghèo đến vậy.
Ngoại trừ vẻ ngoài ngôi nhà tổ tiên để lại này còn miễn cưỡng coi được, bên trong quả thực có thể nói là nghèo rớt mồng tơi.
Ba mẹ cô hẳn là mỗi năm có cho nhà họ Cố một khoản tiền lớn, đủ để họ cải thiện cuộc sống, lại không biết tiền đã tiêu vào đâu.
Đợi đến khi mẹ Cố đi ra, cô rất nhanh đã hiểu được số tiền đó đã tiêu vào đâu.
Mẹ Cố một tay ôm một cậu bé, một tay kéo một bé gái, đi đến nhà chính tiếp đãi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.