Chương 2: Em Đã Nghĩ Thông Suốt Một Số Chuyện
Nhiên Dư
06/11/2023
Editor: Gypsy
***
Cậu cúi đầu, giả vờ đang suy nghĩ, lấy bút vẽ một vòng tròn vào tên bộ phim ở giữa.
Cậu nghe được trên hành lang, tiếng bước chân giòn giã dừng lại, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
Bạch Vi nhìn gương mặt cậu tuấn của cậu, mặt đỏ lên.
“Vậy tớ và Trịnh Oanh Ca, chờ các cậu vào lúc ba giờ ở cổng số ba nha.”
Tiếng giày cao gót lại vang lên, Cố Âm Thành ngẩng mặt lên, vừa lúc đón lấy ánh nắng xuyên qua ô cửa kính.
“Được.”
Khuôn mặt thiếu niên tràn đầy tinh thần phấn chấn, khóe môi cong lên, mang theo vẻ đã tính trước mọi việc.
Sau khi tan học, cậu đi bộ đến bãi đậu xe tạm của trung tâm mua sắm cách đó 500 mét.
Cậu nhanh chóng tìm được chiếc xe nhỏ màu đỏ, mở cửa xe ra, ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn, lưu loát liền mạch.
Nhưng xe lại không khởi động ngay lập tức như trước, cậu nghiêng mặt nhìn qua.
“Có chuyện gì vậy?” Đối mặt với cô, giọng của cậu không khỏi nhẹ nhàng.
Hạ Nghiên lạnh mặt, tay cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước.
“Em đã đồng ý với chị rồi mà, trước khi vào đại học sẽ không yêu sớm.”
“Em không có mà.”
Cố Âm Thành nhếch môi cười cười, dừng một chút, lại nghiêm túc hỏi cô, “Sau khi học đại học là được đúng không?”
Hạ Nghiên không đáp lại câu hỏi của cậu, tay càng nắm chặt hơn, “Bạch Vi…”
Ánh mắt Cố Âm Thành nhìn chằm chằm cô, như thể muốn nhìn thấu cả con người cô.
“Em và cậu ấy không có gì cả.”
“… Con bé có phải là mẫu người em thích không?” Hạ Nghiên không để ý đến câu trả lời của cậu, tiếp tục hỏi.
Cố Âm Thành sửng sốt một chút, lại mỉm cười, “Không phải, cậu ấy còn quá nhỏ.”
Hạ Nghiên trầm mặc một lát, mới lên tiếng, “Thật không?”
Ánh mắt cậu từ từ quét quanh qua người cô, lông mày nhíu lại.
“Váy rất đẹp đấy, nhưng không thích hợp để mặc trong lớp đâu, dễ khiến các bạn nam phân tâm.”
Hạ Nghiên nén nhịn quá lâu rồi, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, cất cao giọng nói: “Chị biết rồi, hình như gần đây em không biết lớn nhỏ gì cả đúng không.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Cố Âm Thành, lại phát hiện cậu đang nghiêm túc nhìn mình, đôi mắt u ám trầm tĩnh quá mức.
Trong lòng cô lộp bộp một chút, lại giả vờ chuẩn bị lái xe, quay đầu đưa mắt nhìn lại chỗ cũ.
Cố Âm Thành chăm chú nhìn sườn mặt của cô, “Bất quá, chờ sau khi em học đại học, thật sự có thể yêu đương sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Hạ Nghiên gật gật đầu, vẫn nhìn về phía trước, “Sau mười tám tuổi em là người trưởng thành, bất cứ chuyện gì em cũng có thể tự mình quyết định.”
Cố Âm Thành nở nụ cười, “Vậy là sau mười tám tuổi, chị định mặc kệ em?”
Hạ Nghiên nhíu nhíu mày, “Chị không có ý đó, chỉ là sau mười tám tuổi em có thể có cuộc sống tình cảm của riêng mình, chị tuyệt đối sẽ không can thiệp vào em nữa.”
“Vậy là trước mười tám tuổi, cuộc sống tình cảm của em phải do chị thống trị…”
Cố Âm Thành cười càng mở, mặt mày hớn hở.
Hạ Nghiên nghe cậu càng nói càng lệch, không khỏi quay đầu nhìn cậu.
“Cố Âm Thành, em chỉ cần hiểu ý chị là được rồi, không cần xuyên tạc chị đâu.”
“Em không có.”
Cố Âm Thành nhẹ giọng ngắt lời cô, “Thật ra em rất vui vì chị nói như vậy, ít nhất sẽ không có ai đến chia sẻ em với chị trước mười tám tuổi cả.”
Hạ Nghiên sửng sốt một chút, cô càng nghe càng thấy hồ đồ, tay trực tiếp sờ lên trán cậu, sống lưng Cố Âm Thành cứng đờ, ngồi thẳng người.
Lúc chờ cậu, cô đang bôi kem dương da tay, là mùi hoa dành dành nhàn nhạt, lần này toàn bộ đều xộc vào chóp mũi cậu.
Mùi hương này và sữa dưỡng thể của cô là cùng một loại, cậu nhớ lại đêm đó, cũng là cùng một hơi thở quanh quẩn cậu.
Cậu hít sâu một hơi, biểu tình có chút ngưng trọng.
Hạ Nghiên nhíu chặt mày, hỏi cậu: “Gần đây em sao vậy? Nói chuyện không đầu không đuôi như thế.”
“Chỉ là, em đã nghĩ thông suốt một số chuyện.”
Cố Âm Thành nhìn vào mắt cô thật sâu, biểu tình vô cùng chân thành.
Nhìn thấy bộ dáng hơi giật mình của Hạ Nghiên, cậu lại nở nụ cười.
“Lái xe đi, chị.”
***
Cậu cúi đầu, giả vờ đang suy nghĩ, lấy bút vẽ một vòng tròn vào tên bộ phim ở giữa.
Cậu nghe được trên hành lang, tiếng bước chân giòn giã dừng lại, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
Bạch Vi nhìn gương mặt cậu tuấn của cậu, mặt đỏ lên.
“Vậy tớ và Trịnh Oanh Ca, chờ các cậu vào lúc ba giờ ở cổng số ba nha.”
Tiếng giày cao gót lại vang lên, Cố Âm Thành ngẩng mặt lên, vừa lúc đón lấy ánh nắng xuyên qua ô cửa kính.
“Được.”
Khuôn mặt thiếu niên tràn đầy tinh thần phấn chấn, khóe môi cong lên, mang theo vẻ đã tính trước mọi việc.
Sau khi tan học, cậu đi bộ đến bãi đậu xe tạm của trung tâm mua sắm cách đó 500 mét.
Cậu nhanh chóng tìm được chiếc xe nhỏ màu đỏ, mở cửa xe ra, ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn, lưu loát liền mạch.
Nhưng xe lại không khởi động ngay lập tức như trước, cậu nghiêng mặt nhìn qua.
“Có chuyện gì vậy?” Đối mặt với cô, giọng của cậu không khỏi nhẹ nhàng.
Hạ Nghiên lạnh mặt, tay cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước.
“Em đã đồng ý với chị rồi mà, trước khi vào đại học sẽ không yêu sớm.”
“Em không có mà.”
Cố Âm Thành nhếch môi cười cười, dừng một chút, lại nghiêm túc hỏi cô, “Sau khi học đại học là được đúng không?”
Hạ Nghiên không đáp lại câu hỏi của cậu, tay càng nắm chặt hơn, “Bạch Vi…”
Ánh mắt Cố Âm Thành nhìn chằm chằm cô, như thể muốn nhìn thấu cả con người cô.
“Em và cậu ấy không có gì cả.”
“… Con bé có phải là mẫu người em thích không?” Hạ Nghiên không để ý đến câu trả lời của cậu, tiếp tục hỏi.
Cố Âm Thành sửng sốt một chút, lại mỉm cười, “Không phải, cậu ấy còn quá nhỏ.”
Hạ Nghiên trầm mặc một lát, mới lên tiếng, “Thật không?”
Ánh mắt cậu từ từ quét quanh qua người cô, lông mày nhíu lại.
“Váy rất đẹp đấy, nhưng không thích hợp để mặc trong lớp đâu, dễ khiến các bạn nam phân tâm.”
Hạ Nghiên nén nhịn quá lâu rồi, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, cất cao giọng nói: “Chị biết rồi, hình như gần đây em không biết lớn nhỏ gì cả đúng không.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Cố Âm Thành, lại phát hiện cậu đang nghiêm túc nhìn mình, đôi mắt u ám trầm tĩnh quá mức.
Trong lòng cô lộp bộp một chút, lại giả vờ chuẩn bị lái xe, quay đầu đưa mắt nhìn lại chỗ cũ.
Cố Âm Thành chăm chú nhìn sườn mặt của cô, “Bất quá, chờ sau khi em học đại học, thật sự có thể yêu đương sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Hạ Nghiên gật gật đầu, vẫn nhìn về phía trước, “Sau mười tám tuổi em là người trưởng thành, bất cứ chuyện gì em cũng có thể tự mình quyết định.”
Cố Âm Thành nở nụ cười, “Vậy là sau mười tám tuổi, chị định mặc kệ em?”
Hạ Nghiên nhíu nhíu mày, “Chị không có ý đó, chỉ là sau mười tám tuổi em có thể có cuộc sống tình cảm của riêng mình, chị tuyệt đối sẽ không can thiệp vào em nữa.”
“Vậy là trước mười tám tuổi, cuộc sống tình cảm của em phải do chị thống trị…”
Cố Âm Thành cười càng mở, mặt mày hớn hở.
Hạ Nghiên nghe cậu càng nói càng lệch, không khỏi quay đầu nhìn cậu.
“Cố Âm Thành, em chỉ cần hiểu ý chị là được rồi, không cần xuyên tạc chị đâu.”
“Em không có.”
Cố Âm Thành nhẹ giọng ngắt lời cô, “Thật ra em rất vui vì chị nói như vậy, ít nhất sẽ không có ai đến chia sẻ em với chị trước mười tám tuổi cả.”
Hạ Nghiên sửng sốt một chút, cô càng nghe càng thấy hồ đồ, tay trực tiếp sờ lên trán cậu, sống lưng Cố Âm Thành cứng đờ, ngồi thẳng người.
Lúc chờ cậu, cô đang bôi kem dương da tay, là mùi hoa dành dành nhàn nhạt, lần này toàn bộ đều xộc vào chóp mũi cậu.
Mùi hương này và sữa dưỡng thể của cô là cùng một loại, cậu nhớ lại đêm đó, cũng là cùng một hơi thở quanh quẩn cậu.
Cậu hít sâu một hơi, biểu tình có chút ngưng trọng.
Hạ Nghiên nhíu chặt mày, hỏi cậu: “Gần đây em sao vậy? Nói chuyện không đầu không đuôi như thế.”
“Chỉ là, em đã nghĩ thông suốt một số chuyện.”
Cố Âm Thành nhìn vào mắt cô thật sâu, biểu tình vô cùng chân thành.
Nhìn thấy bộ dáng hơi giật mình của Hạ Nghiên, cậu lại nở nụ cười.
“Lái xe đi, chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.