Chương 50: Là Như Vậy Này
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Khóe môi cô hơi nhếch lên một chút, lẩm bẩm trong miệng: “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi.”
Khi cô đang định đặt ngón tay cái của mình lên trên cậu, cậu lại đột nhiên cúi đầu.
“Không phải đóng dấu như vậy.”
Giọng cậu có một chút khàn khàn, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô.
“Vậy thì thế nào?” Cô nhìn cậu, tim đập thình thịch.
Môi cậu rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào cô.
“Là như vậy này.”
*
Cố Âm Thành còn nhớ rõ, ngày đầu tiên trở về Gia Nam, là đến nhà cũ của nhà họ Hạ.
Thời gian đã qua sáng sớm, hai người đi vào căn phòng rộng rãi yên tĩnh trên tầng cao nhất.
Tất cả các đồ nội thất và trang trí vẫn giống như trước đây, nhưng lại tràn ngập hơi thở vắng vẻ quạnh quẽ.
Cố Âm Thành nhớ tới lần cậu đến hai năm trước, bộ dáng lãnh đạm xa cách của Chu Lăng, trong lòng cậu vẫn còn chút hoảng sợ và bất an.
“Em có biết vì sao chỉ có chị đến đón em không?”
Hạ Nghiên ngồi xuống sô pha, khuỷu tay chống lên tay vịn sofa, cô giơ tay hơi chống lên mặt, mái tóc xoăn dài buông xuống một ít, che đi nửa khuôn mặt tái nhợt.
Cố Âm Thành cả kinh, sống lưng đột nhiên cứng đờ.
Cậu đứng ở bên cạnh, một lúc lâu sau, mới hỏi cô: “Có chuyện xảy ra với họ gì sao?”
Hạ Nghiên hít sâu một hơi, khó khăn lên tiếng: “Họ bị tai nạn giao thông, tối hôm đó họ vừa tham gia xong một buổi hôn lễ, lái xe chờ đèn giao thông, xe phía sau uống rượu lái xe đã đụng thẳng vào.”
“Sau đó thì sao?”
Dường như có một cơn đau rát trong cổ họng cậu, ngay cả giọng nói cũng khàn đi.
Hạ Nghiên cố nén nghẹn ngào: “Đã thiêu rụi hết tất cả, khi đến bệnh viện đã không còn kịp nữa.”
Cố Âm Thành nhắm mắt lại, gương mặt cậu cũng không kiềm chế được bi thương.
Cậu mở mắt ra, nhìn Hạ Nghiên trước mắt, màu xanh lá nhàn nhạt trước mắt cô, không giấu được vẻ mệt mỏi, cậu không nhịn được nửa ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô.
“Em xin lỗi.” Cậu nhẹ giọng nói: “Chị.”
Đó là lần cậu gọi cô là chị.
Lần đầu tiên nói ra xưng hô đó, còn có chút xa lạ, làm cho đáy lòng cậu dâng lên một tia chua xót.
Từ sau ngày đó, cũng dần dần quen, tựa như một con dấu khắc vào sinh mệnh, quá đỗi quen thuộc.
“Sao em phải xin lỗi chị chứ?”
Hạ Nghiên nâng mắt nhìn cậu, ánh nước trong mắt lóe lên, như những vì sao vỡ vụn.
“Bởi vì…” Cậu nhìn cô, cổ họng có chút thắt lại.
Con ngươi long lanh của cô khiến vành tai cậu đỏ lên, có cảm giác nóng rát.
Cậu dời ánh mắt đi, lại cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn nhà sáng bóng: “… Không thể ở cạnh chị vào thời điểm ấy.”
“Đây không phải lỗi của em, là lỗi của bọn chị.”
Hạ Nghiên nhẹ giọng an ủi cậu, đặt tay còn lại lên tay cậu: “Tha thứ cho chị, không thể phát hiện ra em sớm hơn.”
“Em không trách chị.”
“Cũng đừng trách bọn họ nhé, được không?”
Cô nhìn cậu trong nước mắt: “Đừng hận họ, họ đã không còn nữa rồi.”
Giọng cô mang theo tiếng khóc khàn khàn, Cố Âm Thành không nhịn được ngước mắt lên nhìn cô.
Khuôn mặt trắng nõn thanh nhã, hốc mắt hồng hồng, đôi mắt trong suốt bi thương nhìn cậu, một giọt nước mắt đang từ khóe mắt cô rơi xuống.
Cậu muốn đưa tay lau đi nước mắt của cô, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy quá đường đột, cánh tay nâng lên lại rơi xuống, dán chặt vào bên hông.
Hạ Nghiên lại nức nở một tiếng, trực tiếp dán đầu vào trong ngực cậu, mùi thơm từ tóc cô xộc thẳng vào xoang mũi cậu.
Cậu hít sâu vài hơi, mới nhịn xuống được xúc động muốn ôm cô.
Cô không ngừng nức nở: “Sau này cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
Cố Âm Thành nhắm chặt mắt lại, hít thở thật sâu, mặc cho nước mắt của cô ướt đẫm lớp áo trên ngực cậu.
*
Khóe môi cô hơi nhếch lên một chút, lẩm bẩm trong miệng: “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi.”
Khi cô đang định đặt ngón tay cái của mình lên trên cậu, cậu lại đột nhiên cúi đầu.
“Không phải đóng dấu như vậy.”
Giọng cậu có một chút khàn khàn, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô.
“Vậy thì thế nào?” Cô nhìn cậu, tim đập thình thịch.
Môi cậu rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào cô.
“Là như vậy này.”
*
Cố Âm Thành còn nhớ rõ, ngày đầu tiên trở về Gia Nam, là đến nhà cũ của nhà họ Hạ.
Thời gian đã qua sáng sớm, hai người đi vào căn phòng rộng rãi yên tĩnh trên tầng cao nhất.
Tất cả các đồ nội thất và trang trí vẫn giống như trước đây, nhưng lại tràn ngập hơi thở vắng vẻ quạnh quẽ.
Cố Âm Thành nhớ tới lần cậu đến hai năm trước, bộ dáng lãnh đạm xa cách của Chu Lăng, trong lòng cậu vẫn còn chút hoảng sợ và bất an.
“Em có biết vì sao chỉ có chị đến đón em không?”
Hạ Nghiên ngồi xuống sô pha, khuỷu tay chống lên tay vịn sofa, cô giơ tay hơi chống lên mặt, mái tóc xoăn dài buông xuống một ít, che đi nửa khuôn mặt tái nhợt.
Cố Âm Thành cả kinh, sống lưng đột nhiên cứng đờ.
Cậu đứng ở bên cạnh, một lúc lâu sau, mới hỏi cô: “Có chuyện xảy ra với họ gì sao?”
Hạ Nghiên hít sâu một hơi, khó khăn lên tiếng: “Họ bị tai nạn giao thông, tối hôm đó họ vừa tham gia xong một buổi hôn lễ, lái xe chờ đèn giao thông, xe phía sau uống rượu lái xe đã đụng thẳng vào.”
“Sau đó thì sao?”
Dường như có một cơn đau rát trong cổ họng cậu, ngay cả giọng nói cũng khàn đi.
Hạ Nghiên cố nén nghẹn ngào: “Đã thiêu rụi hết tất cả, khi đến bệnh viện đã không còn kịp nữa.”
Cố Âm Thành nhắm mắt lại, gương mặt cậu cũng không kiềm chế được bi thương.
Cậu mở mắt ra, nhìn Hạ Nghiên trước mắt, màu xanh lá nhàn nhạt trước mắt cô, không giấu được vẻ mệt mỏi, cậu không nhịn được nửa ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô.
“Em xin lỗi.” Cậu nhẹ giọng nói: “Chị.”
Đó là lần cậu gọi cô là chị.
Lần đầu tiên nói ra xưng hô đó, còn có chút xa lạ, làm cho đáy lòng cậu dâng lên một tia chua xót.
Từ sau ngày đó, cũng dần dần quen, tựa như một con dấu khắc vào sinh mệnh, quá đỗi quen thuộc.
“Sao em phải xin lỗi chị chứ?”
Hạ Nghiên nâng mắt nhìn cậu, ánh nước trong mắt lóe lên, như những vì sao vỡ vụn.
“Bởi vì…” Cậu nhìn cô, cổ họng có chút thắt lại.
Con ngươi long lanh của cô khiến vành tai cậu đỏ lên, có cảm giác nóng rát.
Cậu dời ánh mắt đi, lại cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn nhà sáng bóng: “… Không thể ở cạnh chị vào thời điểm ấy.”
“Đây không phải lỗi của em, là lỗi của bọn chị.”
Hạ Nghiên nhẹ giọng an ủi cậu, đặt tay còn lại lên tay cậu: “Tha thứ cho chị, không thể phát hiện ra em sớm hơn.”
“Em không trách chị.”
“Cũng đừng trách bọn họ nhé, được không?”
Cô nhìn cậu trong nước mắt: “Đừng hận họ, họ đã không còn nữa rồi.”
Giọng cô mang theo tiếng khóc khàn khàn, Cố Âm Thành không nhịn được ngước mắt lên nhìn cô.
Khuôn mặt trắng nõn thanh nhã, hốc mắt hồng hồng, đôi mắt trong suốt bi thương nhìn cậu, một giọt nước mắt đang từ khóe mắt cô rơi xuống.
Cậu muốn đưa tay lau đi nước mắt của cô, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy quá đường đột, cánh tay nâng lên lại rơi xuống, dán chặt vào bên hông.
Hạ Nghiên lại nức nở một tiếng, trực tiếp dán đầu vào trong ngực cậu, mùi thơm từ tóc cô xộc thẳng vào xoang mũi cậu.
Cậu hít sâu vài hơi, mới nhịn xuống được xúc động muốn ôm cô.
Cô không ngừng nức nở: “Sau này cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
Cố Âm Thành nhắm chặt mắt lại, hít thở thật sâu, mặc cho nước mắt của cô ướt đẫm lớp áo trên ngực cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.