Chương 49:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Khi đó, cậu cũng không hề nghĩ tới, những thứ lấp lánh kia, có lẽ là nước mắt đang cố kìm nén của cô.
Đêm đó, Hạ Nghiên không giống như khi trước ở khách sạn gần đại học, mà cố ý trở về Gia Nam.
Khi họ tạm biệt tại ga tàu cao tốc, cô bỗng nhiên tiến về trước ôm cậu một cái, lúc cậu đang giật mình, cô đã nói một câu rất nhẹ nhàng.
“Cố Âm Thành, có phải em cố tình đúng không?”
“Hả?” Cậu cho rằng mình nghe lầm, cúi đầu hỏi cô.
Cô lại đột nhiên lướt qua thật nhanh, chạy về phía cửa vào, trong nháy mắt đó, cậu dường như nhìn thấy chóp mũi cô, nổi lên màu đỏ nhạt.
Cậu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho cô.
Hạ Nghiên đang đạp lên bậc vào ga, cậu nghe thấy đài phát thanh đã gọi hành khách của chuyến tàu đó đến kiểm tra vé lên tàu.
“Hạ Nghiên, vừa rồi chị nói gì vậy?”
“Hả? Chị có nói gì đâu.”
“Không phải, vừa nãy chị mới nói…”
“Chị thật sự không có nói gì mà.” Cô nhanh chóng ngắt lời cậu.
Cô dừng một chút, giọng nói mờ mịt trống rỗng như thể truyền đến từ nơi rất xa vậy.
“Chị cúp máy đây, lát nữa tín hiệu trên xe cũng không tốt đâu.”
Không lâu sau khi Hạ Nghiên rời khỏi trường học của cậu, cậu đã đề nghị chia tay với cô gái đó.
Cậu đặc biệt gọi cho chị để nói chuyện.
“Không hợp phải không?”
“Cố Âm Thành, tìm thêm một người hẳn là không khó với em đâu ha.”
“Chỉ là, bây giờ em cũng chẳng còn là một đứa trẻ nữa, mong rằng khi bắt đầu một mối quan hệ, hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta.”
Cậu bị chị liên tiếp dạy dỗ, tâm tình lại vô cùng nặng nề.
“Chị, chị thì sao?” Cậu dè dặt hỏi cô.
Cô trầm mặc một lúc, giọng nói lại biến thành trạng thái mờ mịt đó: “Sao cái gì?”
“Yêu đương ấy?”
“Ừ.”
Cô mạnh mẽ đáp lại, nở nụ cười ở đầu dây bên kia: “Chính là người lần trước chị nói với em đó.”
Cố Âm Thành nhắm mắt lại, chán nản ngã xuống giường.
Tối hôm đó trong ký túc xá không có ai, chỉ có một mình cậu ở đây, cậu tắt đèn gọi cho cô.
“Anh ta có đối xử tốt với chị không?”
“Có chứ, vô cùng tốt luôn.” Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng.
Anh ta có đối xử với chị hơn em luôn không?
Cậu rất muốn hỏi cô một câu như thế, nhưng cậu có tư cách gì để hỏi cô như vậy.
Cậu thậm chí không biết, liệu cậu có tốt với cô hay không.
Cố Âm Thành mở mắt ra, mặc cho bóng tối trước mắt nuốt chửng cậu.
Cậu tự mình dừng lại tại chỗ, nhưng Hạ Nghiên vẫn không ngừng bước chân đi về phía trước, cô từng bước yêu đương, đính hôn, rồi kết hôn.
Kể từ ngày đó, cô đã không bao giờ quay đầu lại nhìn cậu nữa.
Mùi thơm nồng của thịt bò hầm cà chua lan tỏa trong nhà, nó vẫn đang được ninh nhừ.
Ngay tại giờ phút này, Hạ Nghiên đang ở trong lòng cậu, được cậu ôm chặt, ánh mặt trời màu cam chiếu xuyên qua cơ thể hai người.
Cô nâng cổ thon dài lên, kiễng mũi chân, cằm đặt trên vai cậu.
Ánh mắt của cậu lại một lần nữa đảo qua, hoa cát cánh màu tím sau lưng cô.
“Chị.”
“Hửm?” Cô thì thầm với cậu, cùng với giọng mũi nhè nhẹ.
“Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, chị cũng phải tin tưởng em, được không?” Cậu ôm chặt lấy cô, trịnh trọng nói.
“Nói gì vậy? Tất nhiên chị sẽ tin tưởng em rồi.”
“Nếu có bất kỳ hiểu lầm nào, chị cũng phải hỏi cho rõ ràng, được chứ?”
“Được rồi.”
Cậu nghiêm túc tiếp tục: “Không được để mình suy nghĩ lung tung.”
“Em còn trẻ vậy mà dong dài quá đi…” Cô kéo dài giọng cuối: “Ai, muốn móc ngoéo luôn hay không?”
“Muốn.” Cậu gật đầu.
Hạ Nghiên dở khóc dở cười: “Thật đúng là trẻ con mà, rồi tới đi.”
Cô đưa tay về phía cậu, cậu cũng vươn tay ra, móc lấy cô.
*
Khi đó, cậu cũng không hề nghĩ tới, những thứ lấp lánh kia, có lẽ là nước mắt đang cố kìm nén của cô.
Đêm đó, Hạ Nghiên không giống như khi trước ở khách sạn gần đại học, mà cố ý trở về Gia Nam.
Khi họ tạm biệt tại ga tàu cao tốc, cô bỗng nhiên tiến về trước ôm cậu một cái, lúc cậu đang giật mình, cô đã nói một câu rất nhẹ nhàng.
“Cố Âm Thành, có phải em cố tình đúng không?”
“Hả?” Cậu cho rằng mình nghe lầm, cúi đầu hỏi cô.
Cô lại đột nhiên lướt qua thật nhanh, chạy về phía cửa vào, trong nháy mắt đó, cậu dường như nhìn thấy chóp mũi cô, nổi lên màu đỏ nhạt.
Cậu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho cô.
Hạ Nghiên đang đạp lên bậc vào ga, cậu nghe thấy đài phát thanh đã gọi hành khách của chuyến tàu đó đến kiểm tra vé lên tàu.
“Hạ Nghiên, vừa rồi chị nói gì vậy?”
“Hả? Chị có nói gì đâu.”
“Không phải, vừa nãy chị mới nói…”
“Chị thật sự không có nói gì mà.” Cô nhanh chóng ngắt lời cậu.
Cô dừng một chút, giọng nói mờ mịt trống rỗng như thể truyền đến từ nơi rất xa vậy.
“Chị cúp máy đây, lát nữa tín hiệu trên xe cũng không tốt đâu.”
Không lâu sau khi Hạ Nghiên rời khỏi trường học của cậu, cậu đã đề nghị chia tay với cô gái đó.
Cậu đặc biệt gọi cho chị để nói chuyện.
“Không hợp phải không?”
“Cố Âm Thành, tìm thêm một người hẳn là không khó với em đâu ha.”
“Chỉ là, bây giờ em cũng chẳng còn là một đứa trẻ nữa, mong rằng khi bắt đầu một mối quan hệ, hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta.”
Cậu bị chị liên tiếp dạy dỗ, tâm tình lại vô cùng nặng nề.
“Chị, chị thì sao?” Cậu dè dặt hỏi cô.
Cô trầm mặc một lúc, giọng nói lại biến thành trạng thái mờ mịt đó: “Sao cái gì?”
“Yêu đương ấy?”
“Ừ.”
Cô mạnh mẽ đáp lại, nở nụ cười ở đầu dây bên kia: “Chính là người lần trước chị nói với em đó.”
Cố Âm Thành nhắm mắt lại, chán nản ngã xuống giường.
Tối hôm đó trong ký túc xá không có ai, chỉ có một mình cậu ở đây, cậu tắt đèn gọi cho cô.
“Anh ta có đối xử tốt với chị không?”
“Có chứ, vô cùng tốt luôn.” Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng.
Anh ta có đối xử với chị hơn em luôn không?
Cậu rất muốn hỏi cô một câu như thế, nhưng cậu có tư cách gì để hỏi cô như vậy.
Cậu thậm chí không biết, liệu cậu có tốt với cô hay không.
Cố Âm Thành mở mắt ra, mặc cho bóng tối trước mắt nuốt chửng cậu.
Cậu tự mình dừng lại tại chỗ, nhưng Hạ Nghiên vẫn không ngừng bước chân đi về phía trước, cô từng bước yêu đương, đính hôn, rồi kết hôn.
Kể từ ngày đó, cô đã không bao giờ quay đầu lại nhìn cậu nữa.
Mùi thơm nồng của thịt bò hầm cà chua lan tỏa trong nhà, nó vẫn đang được ninh nhừ.
Ngay tại giờ phút này, Hạ Nghiên đang ở trong lòng cậu, được cậu ôm chặt, ánh mặt trời màu cam chiếu xuyên qua cơ thể hai người.
Cô nâng cổ thon dài lên, kiễng mũi chân, cằm đặt trên vai cậu.
Ánh mắt của cậu lại một lần nữa đảo qua, hoa cát cánh màu tím sau lưng cô.
“Chị.”
“Hửm?” Cô thì thầm với cậu, cùng với giọng mũi nhè nhẹ.
“Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, chị cũng phải tin tưởng em, được không?” Cậu ôm chặt lấy cô, trịnh trọng nói.
“Nói gì vậy? Tất nhiên chị sẽ tin tưởng em rồi.”
“Nếu có bất kỳ hiểu lầm nào, chị cũng phải hỏi cho rõ ràng, được chứ?”
“Được rồi.”
Cậu nghiêm túc tiếp tục: “Không được để mình suy nghĩ lung tung.”
“Em còn trẻ vậy mà dong dài quá đi…” Cô kéo dài giọng cuối: “Ai, muốn móc ngoéo luôn hay không?”
“Muốn.” Cậu gật đầu.
Hạ Nghiên dở khóc dở cười: “Thật đúng là trẻ con mà, rồi tới đi.”
Cô đưa tay về phía cậu, cậu cũng vươn tay ra, móc lấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.