Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 110: Dục Vọng.

Hải Lang

21/09/2021

Sau vụ cãi nhau đó Gia Nguyên không nói chuyện với cô nữa và cũng không cho cô chạm vào con, buổi tối cậu ôm con về phòng mình ngủ. Còn số tiền mượn tài xế cô đành lấy tiền dành dụm của mình để trả và cầu xin tài xế đừng kể lại với ai. Một ngày cậu đối xử với cô như vậy thì đã đủ khiến cô tủi thân rồi, đem đầu tiên cô ngủ mà không nghe tiếng con gái khiến người làm mẹ như cô không sao an tâm được. Qua sáng hôm sau, cô cắn răng hạ mình đi tìm Gia Nguyên để xin lỗi. Lúc cô tìm đến thì anh đang ở trong phòng thay tã cho con, cô chậm rãi đi lại đứng bên cạnh anh từ bỏ hết cả lòng tự tôn của mình để hạ giọng nói:

"Chuyện hôm qua là em làm sai rồi, em xin lỗi."

Gia Nguyên tỏ ra lạnh nhạt không để lời của cô vào tai, cậu đứng dậy đi lấy thêm một bịt sữa. Thấy thế cô liền vội ngồi xuống cùng con gái, con gái nhìn cô thì cười khúc khắc rồi đưa tay lên như muốn đợi bế, một người mẹ như cô vừa nhìn thấy hình ảnh đáng yêu đó liền không cầm được lòng mà muốn ôm ngay con vào lòng nhưng cô còn chưa kịp bế con gái lên thì Gia Nguyên đã quay lại nhanh tay bế con gái lên không cho cô chạm vào. Lúc bế lên con lên rồi cậu liền quay lưng đem con đặt lên sofa và nói:

"Bịt sữa này là bịt cuối cùng rồi, uống hết thì cô cũng không cần vắt sữa nữa, tôi sẽ cho con tôi uống sữa bột."

Câu này vừa nói ra đã chạm đến sự tức giận trong người cô, cô đứng dậy hỏi lại ngay:

"Tại sao lại không có con uống sữa mẹ nữa, em vẫn còn sữa mà?"

Cậu lạnh lùng trả lời:

"Con của tôi, tôi muốn cho nó uống gì là quyền của tôi."

"Anh muốn em phải làm sao thì mới vừa lòng hả? Em đã xin lỗi còn gì.."

"Tôi không cần."

Giao Giao thật sự không chịu nổi nữa, cô uất ức cố nén nước mặt bỏ ra khỏi phòng. Chỉ mới sinh con có ba tháng thôi mà lời ngọt ngào yêu thương của cậu ngày trước gì chẳng còn nữa, mặc dù cô sớm biết sẽ có ngày cậu như thế nhưng cô cũng không ngờ là cậu lại chọn ngay lúc cô vừa sinh không bao lâu mà làm, cô thật sự quá thất vọng.

Cứ như vậy, Gia Nguyên không xem xét lại mà nhất quyết cầm cô vắt sữa cho con bú, cô không cãi lại được uy quyền của cậu nên đành làm theo. Trong vài ngày sau đó, An Lạc không được gần mẹ nên cứ quấy khóc, trong khi Giao Giao vì không được hút sữa mà cảm thấy luôn luôn căng ngực và sữa cứ tự tiết tra khiến cô vừa mệt mỏi vừa chán nản cuộc sống với Gia Nguyên. Mặc kệ Gia Nguyên có cấm cô cho con bú nhưng cô vẫn hút sữa điều đặn tích trữ để tránh bị mất sữa, đồng thời cô cũng luôn đi theo tìm mọi cách năn nỉ Gia Nguyên làm lành cô được gần con nhưng Gia Nguyên cố chấp không vì lý do gì mà cứ lạnh nhạt với cô. Hai ngày nữa trôi qua, sữa trong tủ đã để được nhiều rồi. Đêm đó đang ngủ cô bỗng nằm mơ thấy con gái khóc, lo lắng cho con nên cô chạy xuống phòng của Gia Nguyên xem sao. Nào ngờ đúng như cô linh cảm An Lạc thật đang quấy khóc và Gia Nguyên đang tích cực vỗ con, thấy con khóc cô không kiềm lòng được mà chạy đến giành lấy con từ trên tay Gia Nguyên ôm con bé vào lòng. An Lạc khóc đến đỏ cả mặt, bụng lại teo nhỏ vừa nhìn là biết đã đói, cô ngay lập tức ngồi xuống giường kéo áo xuống cho con gái uống sữa, con bé vừa ngậm được vú mẹ liền nín khóc ngay và uống rất nhiệt tình. Nhìn con đói đến phải khóc thét như thế cô vừa đau lòng vừa tức giận nhìn sang Gia Nguyên hét lớn:

"Anh vừa lòng anh chưa? Anh chăm con như vậy đó hả? Để con đói mà anh không biết cho nó uống sữa hay sao?"

Biết mình làm sai nhưng cậu vẫn tỏ ra cao ngạo, nói:

"Tại con bé không uống sữa nên tôi tưởng là nó không đói."

"Không uống sữa là do không quen đó anh không biết sao? An Lạc uống sữa mẹ bao lâu nay làm sao mà nói dứt là dứt được. Rồi hai ngày nay anh bỏ nó như vậy luôn à?"

Gia Nguyên im lặng không đáp lại, ánh mắt liền chuyển sang nhìn nơi khác như muốn trốn tránh, thái độ như vậy thì đúng là cậu bỏ đói con gái hai ngày rồi. Giao Giao không dám tin là cậu lại làm được như thế, cô nổi cơn thịnh nộ nghiến răng mà nói:

"Anh bị điên thật rồi, rốt cuộc là anh vì cái gì mà bắt mẹ con tôi khổ sở như vậy hả? Anh nói tôi nghe xem."

Gia Nguyên nhỏ giọng lại, vẻ mặt có chút hờn dỗi, nói:

"Em chỉ lo cho con mà không quan tâm tới anh, anh chỉ muốn giận em một chút, tách con khỏi em vài ngày để nó đừng bám em nữa. Anh chỉ muốn em hiểu cảm giác của anh mà thôi."

Giao Giao không dám tin vào những gì mình vừa nghe, cô đơ ra mất một lúc rồi mới nói lại được:



"Gia Nguyên, anh trẻ con đến thế sao? Anh đã là cha rồi, anh không còn là cậu bé muốn làm gì thì làm, suy nghĩ trưởng thành lên giùm em đi."

"Anh không trẻ con, là em không yêu anh nên từ lúc có con rồi liền coi anh không có trong mắt. Có vợ mà anh chẳng có chút gì là được chiều chuộng cả."

"Chiều chuộng? Em phải chiều tới mức nào đây? Anh muốn có con em liền có con cho anh rồi còn gọi là chưa đủ chiều sao? Lúc trước khi có con chỉ cần anh muốn làm chuyện đó thì em đều ngoan ngoãn phục vụ cho anh, đó là chưa chiều sao?"

"Cái đó quá ít! Trong lúc mang thai thì anh không nói nhưng tới bây giờ đã sinh xong hơn ba tháng rồi mà em vẫn lạnh nhạt chuyện chăn gối với anh, anh là đàn ông mà, anh không nhịn được lâu như thế! Em có hiểu không?"

Nói tới đây thì cô đã hiểu ra ý cậu rồi, hóa ra suy cho cùng cũng vì thèm làm chuyện vợ chồng. Cô cười mà cười không ra tiếng, khóc cũng khóc không được, mắt cô ngấn lệ nhìn lại gương mặt thiên thần của con gái và lúc này cô mới biết thế nào là sống cùng một người đàn ông mình không yêu nó đau khổ đến mức nào. Ham muốn tình dục ai cũng có nhưng cô không thấy hấp dẫn dù cho Gia Nguyên có ra sao đi nữa, vừa sinh con xong cô chỉ nghĩ đến con cả bản thân còn chưa chăm sóc được huống gì là chiều chồng. Thật sự quá mệt mỏi rồi, trước khi có con thì bị cưỡng ép phải phục vụ rồi bắt buột phải mang thai, có thai con gái liền bị dọa phá không nhận đẩy cho chú Kính ra mặt nhận làm con, bây giờ sinh ra xong rồi lại phải vòng lại quy luật cũ mà phục vụ cậu, bây giờ nói bản thân không có hứng thú thì sẽ lại bị nói là nghĩ đến đàn ông khác, cuộc sống này quá khắc nghiệt rồi.. Nhìn con xong cô lại quay lên nhìn Gia Nguyên, mắt cô rưng rưng, giọng nói tràn nhập sự bất lực:

"Được rồi, em cho anh. Em sẽ không lãng tránh nữa. Nhưng mà tối mai đi, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau như trước có được không?"

"Tại sao không phải tối nay?"

"Tối nay anh còn hứng thú làm sao?"

"Còn chứ."

Cô hết cách lắc đầu ngán ngẩm:

"Tối nay em hơi tức ngực, khi nào con bú bớt sữa mới hết được."

Nghe cô nói vậy Gia Nguyên mới chịu đồng ý gật đầu:

"Được, vậy tối mai."

Được cậu chấp nhận cô liền lén gạt đi nước mắt rồi xít người tới nằm xuống giường nghiêng người cho con bú tiếp, cậu thấy vậy liền đi ra phía sau cô cũng nằm xuống theo. Vừa nằm xuống cậu liền luồn tay vào trong áo cô, đó là thói quen khó bỏ của cậu và cô lại cực kỳ ghét đều đó nên thường gạt tay cậu ra nhưng hôm nay vì để được ở gần chăm sóc con nên cô chấp nhận và còn nắm lấy tay cậu. Cô có hành động như vậy làm cậu rất vui, cậu hôn lên tóc cô như chưa từng có cuộc tranh cãi nào xảy ra, cái biểu hiện đó vẫn giống như trước kia cứ mỗi lần có tranh cãi thì luôn cả kẻ dễ thỏa mãn làm lành, luôn mong mọi chuyện được như cũ như khi không có gì xảy ra.

Sáng hôm sau, cô thức dậy sớm đi lên phòng của chú Kính để lấy sữa cho con vì tất cả dụng cụ bảo quản sữa đều ở đó. Cô đi lên phòng nhưng thường ngày nhưng lúc này cửa phòng vừa mở ra cô đã thấy quản gia cầm trên tay vài bịt sữa của cô định đi ra ngoài. Không biết bà ta lấy sữa của mình để làm gì cô liền nhíu này hỏi bà ta:

"Bà lấy sữa đem đi đâu vậy?"

Quản gia chẳng chút lo sợ, bà ta trả lời ngay:

"Sữa nhiều như vậy một đứa con nít uống cũng đâu có hết bán một ít lấy tiền còn có lợi hơn."

"Bà nói gì? Bà lấy sữa của tôi bán à? Bà đã xin phép tôi chưa mà làm vậy?"

"Cần phải xin phép sao? Cô chẳng là cái gì trong nhà này cả."

Nói dứt lời bà ta đẩy cô ra rồi bỏ ra. Giao Giao nhìn theo dáng vẻ của bà ta tức tối mà nắm chặt tay lại, lúc này cô mới biết việc thất thoát sữa bấy lâu nay là do bà ta đem đi bán. Không làm gì được bà ta cô chỉ biết ngậm ngùi cho qua, cô vào tủ lấy sữa rồi quay trở về phòng của Gia Nguyên cho con uống. Lúc về đến phòng thì Gia Nguyên đã thức và chơi cùng con trên giường, cô cố gắng mỉm cười vui vẻ bước lại ngồi gần cậu, không ngờ vừa ngồi cô lại thấy ngay năm dây bao cao su đủ màu dài thòng nằm trên giường, mặt cô liền trở nên méo mó:



"Gì đây?"

Gia Nguyên vui vẻ cầm một dây lên trả lời:

"Cái này là hương dâu, mỗi màu một dây 10 cái mỗi tuần dùng một dây, có loại có gai nữa đó. Nhìn chúng đơn giản thế thôi chứ anh phải cất công chọn size cho vừa, ở Việt Nam bán size tầm trung không à, anh lại không thể tính là size Việt được."

Nhìn cậu mà cô chẳng biết nên vui hay nên buồn, mặt cô đơ ra:

"Mấy cái này có gì mà anh chuẩn bị kĩ dữ vậy? Không có anh sẽ chết sao?"

Cậu trả lời ngay:

"Không có còn khó chịu hơn chết nữa đó, anh sẽ bực bội cáu gắt không kiếm chế cảm xúc được."

"Bản năng này của anh cũng lớn quá rồi đó, em nghĩ anh nên tiết chế lại."

"Tiết chế thế nào? Anh muốn thì phải làm ngay mới được."

"Như vậy thì phải nghĩ tới việc học hay chơi thể thao nhiều một chút,"

"Thế chơi xong lại nghĩ tới thì sao?"

"Vậy thì anh xứng đáng có vài chục cô vợ để chiều chuộng anh."

Nghe câu này Gia Nguyên liền bật cười vòng tay ôm lấy eo cô:

"Một mình em là đủ rồi, có nhiều người chắc anh sẽ chết mất thôi."

Cô không nói gì thêm mà im lặng cho con uống sữa. Đứa con gái này của hai người càng lớn càng trông đáng yêu hơn ai hết, mắt của nó bao giờ cũng to tròn và ít khi khóc nhè nhưng không biết cuộc đời của nó sau này có thể tốt đẹp được không khi sinh ra trong căn nhà này.. Lát sau, An Lạc bú no xong thì lại lăn ra ngủ khò, đây là lần đầu tiên có chịu ngủ sớm như vậy nên cô có hơi lom cô bế nó lên nôi rồi cẩn thận đo nhiệt độ nhưng không thấy sốt. Gia Nguyên đứng bên cạnh thấy thế liền lạc quan nói:

"Chắc tối con thức bú mẹ lâu nên giờ buồn ngủ đó."

Nghe cũng có lý nên cô cũng gật đầu cho qua. Cô đắp chăn lại cho con cẩn thận rồi định đi thay quần áo nhưng bất ngờ lúc này lại bị Gia Nguyên nhấc bổng vác lên vai, cô vô cùng bối rối hỏi:

"Anh làm gì vậy? Em đi thay đồ ngủ ra cái đã."

Vừa nói xong thì cô bị đặt lên giường, Gia Nguyện lập tức cởi áo ra rồi nhào lên giường hôn hít cơ thể của cô, hôn được một chút thì liền ngồi dậy lấy một dây bao cao su xé một bịt ra rồi nói với cô:

"Anh lấy loại có gai, lần sau cho em chọn mùi."

Cô rất lo lắng nhưng không biết nên phản kháng lại thế nào, cậu dần kéo chiếc váy cô đang mặc xuống, trong lúc này cơ thể của cô lại bị phơi ra trước mặt cậu, khi cậu đang mân mê cơ thể của cô một cách thỏa mãn thì đầu cô chỉ toàn sự chán ghét. Mặc dù biết cậu sẽ không bao giờ có thể nhẹ nhàng nhưng cô vẫn nhắc nhở cậu nhẹ một chút. Ngay sau lời nhắc của cô thì mọi chuyện đã diễn ra đúng hướng, có lẽ cậu cũng biết mình nên nhẹ nhàng hơn. Mới sáng sớm mà đôi trẻ đã âu yếm nhau nồng nàn đến mức không muốn dứt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook