Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 111: Hạnh Phúc Duy Nhất Còn Sót Lại.

Hải Lang

22/09/2021

Hơn một tiếng sau, cả hai dừng lại, ai nấy đều mệt lả nhưng cậu phải thay đồ đi học nên đứng dậy mặc quần áo trước còn cô thì vẫn nằm trên giường đê mê trong cảm giác mới nãy. Mặc áo sơ mi và chải chuốt tươm tất các kiểu, Gia Nguyên tươi roi rói yêu đời nhìn mình trong gương rồi quay lưng đi lại giường hôn lên trán Giao Giao, nói:

"Anh đi đây, em tiếp tục ngủ đi nhé. Hôm nay em làm anh rất vui, chiều về anh sẽ mua quà cho em."

Nói rồi cậu vén chăn cầm lên ba chiếc bao vừa dùng đem lại sọt rác vứt rồi mở cửa rời khỏi phòng. Giao Giao mở mắt lờ đờ nhìn theo cậu, tay cô chạm lên cổ mình lại nhớ về cảm giác toàn thân bao trùm bởi cậu mới nãy nó muốn cô chỉ muốn gột rửa thật sạch toàn bộ cơ thể. Cô có hơi mệt nên khi mặc đồ vào xong cô lại nằm lên giường ngủ một chút, cô vừa nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thì chú Kính cũng vừa lúc trở về. Chú vẫn mặc t thinh bộ quần áo lúc bỏ đi, cả người nồng nạc mùi rượu say mèm đến đi không vững, tóc bạc nhiều và râu mọc dày. Chú đã đi mấy ngày mới về nhà, bà Khánh thấy hay tin chú về liền lặp tức đi ra đỡ chú lên phòng, đến lúc đi lên lầu hai chú sựng lại chỉ tay vào phòng của Gia Nguyên, hỏi với điệu bộ say cước nói nhệ nhại:

"Vợ con đâu? Ở phòng con hay ở phòng đó?"

Bà Khánh lúng túng trả lời chú:

"Vợ con là ai? Ý con là con Giao sao?"

"Chớ còn gì nữa! Em ấy là vợ con, tên Giao chứ không phải con này con kia, mẹ ăn nói cho cẩn thận vào không thôi tôi đánh chết thằng còn trai của mẹ."

"Liên quan gì tới con trai của mẹ mà con lôi nó ra? Con say quá rồi, mau.. mau lên phòng với mẹ."

Chú Kính nhất quyết không chịu hất tay bà Khánh ra, chú ngã dựa vào tường, tay chỉ vào mặt bà ta mà nói:

"Tôi đánh chết con trai của mẹ vì mẹ muốn con trai mà hại đời tôi. Đều do mẹ, tôi.. tôi quá chán cuộc đời này rồi, cho dù tôi đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng giờ vẫn không chịu nổi. Mẹ nói cho tôi biết vợ tôi ở đâu đi, tôi đi tìm vợ tôi tâm sự, nói chuyện với mẹ một hồi tôi lại muốn chết."

Bà Khánh nhìn chú mà khóc ròng, có lẽ bao năm nay nuôi dưỡng chú bà ta cũng đã coi chú như con trai của mình rồi, không nén nổi cảm xúc đau lòng của mẹ người mẹ, bà ta khóc:

"Con ghét mẹ đến thế sao? Mẹ rất yêu thương con mà, bây giờ con vẫn được ở lại đây, mẹ con chúng ta trở về như ngày xưa đi."

Chú Kính cười nhạt: "Trở về như xưa? Trở về con khỉ! Tôi đếch cần ai nữa, con chó lạc bầy lâu ngày vẫn có anh em thân thiết. Còn tôi, tôi dành cả thanh xuân cho em út rồi tới cháu trai, trải thảm hoa, xây đường rộng cho chúng nó đi mà giờ nó chẳng coi tôi là người nhà nữa. Cái nhà họ Tăng này, không, cả cái dòng họ này chẳng qua là chưa lộ mà thôi, chứ mà lộ ra coi chừng có cả trăm người không cùng huyết thống!.. Ở đâu ra bốn đời toàn còn trai? Một là biết con gái thì giết từ trong bụng, còn hai là như tôi đây. Con trai thì tốt lắm à? Suốt ngày phải nghiêm chỉnh, đứng đắn không nói chuyện nhiều, không đùa cợt, phải luôn thằng lưng ưởn ngực, ăn nói thì phải nho nhã lẽ phép, phong thái phải đỉnh đạt, ánh mắt phải sắc bén, tôi chán ghét cái giả tạo đó! Tôi còn đang ước tôi là con gái đây, tôi mà là con gái thì tôi sẽ chửi, sẽ nói đến đi nào khản cổ thì thôi. Chửi xong tôi đi lấy chồng rồi thay tên đổi họ mãi mãi không quay lại nhà tù này nữa!"

Bà Khánh khóc sướt mướt gào lên đầy đau khổ:

"Con có thôi hay không? Mẹ không muốn nghe con nói về chuyện này nữa, bây giờ con muốn gì mẹ đều cho con làm hết, mẹ không ép con nữa. Con làm ơn đừng nói nữa.."

"Hứ! Khóc khóc khóc khóc! Bà khóc tôi không biết khóc sao? Không cho tôi nói thì tôi không thèm nói nữa, tôi tìm vợ tôi nói chuyện, tôi khóc cho vợ tôi nghe đếch cần bà nghe!.. Chắc chắn thằng Gia Nguyên kéo vợ tôi về phòng của nó rồi, tôi phải đi tìm vợ tôi."

Nói dứt lời, chú Kính nghiêng ngã đi về phía phòng của Gia Nguyên vừa bước vào chú liền khóa chặt của lại không cho bà Khánh vào đồng thời bịt luôn lỗ nhỏ trên cửa lại, căn phòng ngay lập tức trở nên yên ắng. Ở trong phòng cả Giao Giao và An Lạc đều bị chú làm cho giật mình thức giấc, con bé bất khóc thét lên làm chú Kính bất giác tỉnh cả người, chú vội dụi mắt rồi chạy đến bế An Lạc lên vỗ dành con bé:

"Ngoan ngoan đi bé Lạc của cha, cha xin lỗi, cha làm con thức giấc rồi hả? Ngoan nào ngoan nào, mẹ con nghe thấy sẽ trách cha bây giờ, ngoan ngủ đi con.."



Giao Giao vừa mở mắt ra thì thấy chú Kính đứng đó, có hơi ngạc nhiên một chút, cô hỏi:

"Chú hai, chú mới về sao?"

Nghe tiếng cô, chú Kính đang vỗ con liền lập tức đi lại, mặc dù cố gắng đi vững nhưng chú vẫn đi loạng choạng rồi ngã lưng ngay xuống giường mà cô đang nằm và không đứng dậy nổi nữa. Chú vừa đến gần thì mùi rượu và mùi mồ hôi dâng lên nồng nặc khiến cô phải bịt mũi lại rồi vội giành con lại tránh xa chú ra, cô khó chịu nói:

"Chú làm gì mà người hôi vậy hả? Bao lâu chưa tắm rồi? Chú dơ quá, mau đi tắm đi!"

Chú Kính như trẻ con quơ quơ tay trên nệm rồi lăn tròn sau đó tháo kính áp tròng ném đi hết thay vào đó là đeo cặp kính dày cộm lấy trong túi quần của mình ra, chú nhìn lên trần nhà mà cười:

"Trên trời có một vườn hoa, có một người chồng đang nấu cơm cho vợ, người vợ đang chơi đùa với hai đứa con gái đáng yêu, đó là một gia đình, gia đình lại mở một tiệm bánh nhỏ, tiệm bánh nhỏ nằm trong một thành phố, thành phố lại nằm trên đời.. Ha ha ha ha, cuối cùng cũng thấy được rồi, cuối cùng cũng thấy rồi."

Nghe chú nói chuyện điên khùng cô thấy hơi sợ, cô bỏ con gái nằm xuống rồi thử khiều chú thử hỏi:

"Chú, chú đang nói cái gì vậy? Chú có bình tĩnh không vậy?"

Chú không trả lời cô mà lại nói qua chuyện khác, tay chú chỉ lên trời, hét lớn:

"Cái tập đoàn rách! Ông Tấn là con chó! Đối tác như c*t, nhân viên toàn một bọn ng*, ông cố nhà họ Tăng cũng ng*.."

Giao Giao trợn trừng mắt nhìn chú, cô khác sốc không dám tin người nho nhã như chú lại chửi được mấy lời như thế, cô đánh vào vai chú rồi lớn tiếng nói:

"Chú hai, chú bị ai nhập rồi hả? Chú nói cái gì mà tôi không tưởng tượng ra được vậy? Để người khác nghe được họ sẽ đánh giá chú đó."

Chú Kính quay mặt lại nhìn cô, khuôn mặt đeo kính của chú ngố chưa từng thấy, chú cười càng ngố hơn chẳng giống nụ cười nhẹ nhàng mê người lúc trước tí nào. Cười rồi chú ngồi dậy, tay nằm chặt lấy tay cô rồi ôm cô vào lòng, nhẹ giọng lại và nói:

"Uất ước muốn chửi bấy lâu mà không được, bây giờ cuối cùng cũng xả ra được rồi. Giao à, bây giờ con thử đánh giá chú một cách thật lòng đi, chú cho con thấy hết con người của chú rồi, bây giờ con cảm giác chú là loại người gì? Thật lòng vào."

Nằm trong lòng chú cô cố bịt mũi để sống nhưng không dám xô chú ra làm mất hứng chú, không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ cô liền trả lời ngay:

"Chú già và hôi như cú vậy."

Nghe được câu này chú liền hụt hẫng buông tay thả cô ra rồi nằm lăn ra giường ôm gối khóc lớn chẳng khác gì một đứa trẻ to xác. Thấy chú đáng yêu như thế cô tự nhiên lại thấy thích thú nên chạy lẹ đi lấy máy quay phim quay lại mặt chú lúc đó, vừa quay cô vừa hỏi chú:

"Chú hai già, sau này chú muốn làm gì?"



Chú Kính đang say nên biểu cảm mặt rất hài hước, vừa nói mà chú còn vừa làm hành động biểu đạt y hệt mấy đứa lớp 1 kể chuyện:

"Chú.. chú muốn mở một tiệm bánh gato to thật to, nuôi một nông trại bò sữa, nuôi một đàn chó.."

"Chú biết con chó kêu sao không?"

"Con chó sủa chứ làm sao kêu được?"

"À à, nó sủa làm sao?"

"Sủa gâu gâu."

"Còn con bò?"

"Thì kêu bò.."

"Con mèo thì sao?"

"Meo meo, meo meo."

"Vậy con người kêu thế nào?"

Tới câu này chú bỗng nhiên ngừng lại một chút, Giao Giao cứ tưởng chú đã hết muốn trả lời, cô dụ chú trả lời câu này là để coi chú có ngốc đến nổi trả lời con người sẽ kêu là "người người" không ai ngờ chú không dính bẫy. Thấy chú không trả lời nữa cô thu máy quay lại định lưu video vào, nhưng bất ngờ chính vào ngay lúc này chú Kính lại ngồi dậy rồi sau đó ôm lấy cô cù loét kéo cô nằm xuống giường, vì bị cù loét nên cô không nhịn được mà la lên:

"Á! Chú, nhột quá! Đừng có cù loét nữa còn cười ra nước mắt rồi nè! Ha ha ha ha ha, đừng, đừng làm nữa mà!"

Chú Kính đang vui vẻ chẳng nghĩ ngợi gì mà chỉ muốn chơi cùng cô mà thôi, hai người gây ra một trận chiến nảy lửa trên giường cù loét nhau đến mức ai cũng chảy cả nước mắt. Được một lúc, chú Kính thắm mệt, chú dừng lại khi đang nằm ở trên người cô và thở hồn hển hỏi:

"Biết người kêu thế nào chưa?"

Giao Giao nằm bên dưới tay vẫn giữ máy quay, nãy giờ máy quay vẫn đang ghi lại tất cả hình ảnh của hai người. Cô nhìn lên mặt chú Kính rồi bóp lấy miệng chú quay camera vào, nói:

"Chú kêu lên như chó sói đi rồi tôi buông."

Chú Kính tuy già nhưng đã vui thì vui tới cùng, chú chu mỏ hú dài ra như một còn chó sói. Sau khi hú xong, chú véo má cô rồi hôn nhẹ lên môi cô, hai người không hiểu vì sao mà lại thấy rất thân thuộc muốn bên nhau, họ cùng nhau mỉm cười và cả ngay khuôn miệng cười cũng giống. Đúng lúc này con bé An Lạc đang nằm bỗng bất ngờ nghiêng người qua, đó là lần đầu tiên con bé nghiêng được nhiều như vậy chỉ còn một chút nữa là lật được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook