Chương 114: Lòng Dạ Con Người.
Hải Lang
22/09/2021
Về tới phòng bệnh của con, cậu nhìn thấy Giao Giao đang vừa nằm ngủ vừa cho con bú còn chú Kính nhìn ngồi bên cạnh đang thay tả cho đứa trẻ. Trước mặt cậu cảnh này tuyệt đối không thể chấp nhận được, cậu nổi cơn ghen hừng hực đi tới bên giường đẩy mạnh tay chú Kính ra:
"Bác đang làm gì vậy? Ai cho phép bác làm thế hả?
Nghe tiếng cậu Giao Giao giật mình thức giấc ngơ ngác ngồi dậy:
" Sao.. sao vậy hả? Lại có chuyện gì? "
Gia Nguyên tức đến đỏ cả mặt chỉ tay vào cô:
" Sao em có thể cho con chú thoải mái trước mặt người đàn ông khác như vậy? Ít nhất em phải lấy gì che chứ! "
Chú Kính sợ hai người họ cãi nhau nên chen vào vội nhận lỗi về mình:
" Là do bác, khi nãy thấy bác ngủ rồi nên Giao mới cho con bú sau đó thì Giao ngủ say, bác thức dậy thấy tả của An Lạc có mùi nên mới thay cho nó. "
Gia Nguyên quay lại nhìn chú Kính với vẻ mặt thịnh nộ:
" Vậy ra là bác cố ý muốn nhìn ngực của vợ tôi. "
Chú Kính:" Không có, không đời nào bác lại suy nghĩ vậy cả. "
Giao Giao ngồi bế con mà cảm thấy quá mệt mỏi, cô lắc đầu ngao ngán rồi lại nằm xuống giường tiếp tục cho con bú tiếp mặc kệ hai gã đàn ông muốn đâm chém làm gì thì làm.
Gia Nguyên lớn tiếng trách chú Kính một hồi rồi đuổi thẳng chú ra khỏi phòng, chú đành nghe theo rời khỏi căn phòng đó nhưng trong lòng chẳng cam tâm chút nào. Sau khi đuổi người đi, Gia Nguyên nhanh chân leo lên giường nằm cùng luôn với Giao Giao rồi kéo mặt cô xoay lại nhìn mình, nói:
" Sau này em đừng có cho con bú ở nơi có người khác nghe chưa. Anh ghen lắm đó, em chỉ có thể để anh nhìn thôi. "
Cô mệt mỏi đáp lại:
" Anh lúc nào cũng ghen như vậy sẽ khiến em khó chịu đó. Bác hai chăm sóc con giúp chúng ta con gì, anh hải biết ơn mới đúng. "
" Bác ấy không có con nên mới thương An Lạc, mình cho bác ấy đến gần An Lạc là bà ấy phải cảm ơn mình chứ! "
" Em thật không nói nổi anh nữa rồi, "
" Anh yêu em nhiều nên mới ghen nhiều thôi. Anh không muốn ai giành em với anh cả. "
Nói rồi, cậu hôn lên môi cô sau đó nằm xuống dang tay ôm cả con gái và cô vào lòng mình ngủ, cô không nói được gì cũng đành cho qua.
Sau hôm đó, Giao Giao thấy con gái hết sốt rồi nên xin xuất viện về nhà. Mọi việc cứ như cũ mà diễn ra không có gì đặc biệt đến mức Giao Giao không hề biết rằng vào một ngày đẹp trời nào đó cậu đã đến bệnh viện để tạo ra đứa con trai mơ ước với Thùy Duyên.
Mọi sự yên bình cho tới một tháng sau, Thùy Duyên có thai. Sự việc không truyền tới tai Giao Giao một cách bất ngờ bằng một thông báo mà cô từ từ nhận ra qua mỗi lần nhìn thấy Duyên ốm nghén. Một người từng mang thai và là người thông mình thì cô cũng có thể chủ của cái thai đó không ai ngoài Gia Nguyên. Khi biết chuyện cô đã rất buồn, cô mong rằng cậu sẽ là người thông báo với mình và cho biết đứa bé đó có là khi nào, nhưng không, cậu coi mọi thứ như chưa từng có gì xảy ra mà vui vẻ bên con gái và cô. Cậu không nói gì nhưng bà Khánh và Thùy Duyên đã luôn rỉ bên tai cô những lời khó nghe. Cô nuốt giận cho qua tất cả, cuộc đời cô từ lúc đầu đã chẳng hề vui vẻ rồi.
Ngày An Lạc tròn 6 tháng tuổi thì cái thai trong bụng của Thùy Duyên đã được hai tháng, lúc này Gia Nguyên vẫn muốn giấu cô cứ nghĩ rằng cô không biết gì nhưng chẳng qua là cô giả vờ mà thôi. Bây giờ mẹ con cô đã bị người giúp việc và bà Khánh cho ra rìa, họ nấu món ngon vật lạ cho Thùy Duyên mà bỏ quên mất đứa cháu gái đang hiện hữu của mình. Quá đau xót, cô chỉ còn mình chú Kính để dựa vào. Bản thân chú Kính cũng đang rất chậc vật tìm cách rút vốn của mình khỏi tập đoàn và đầu tư vào những dự án khác để tạo sự nghiệp riêng không dựa vào tập đoàn của nhà họ Tăng nữa, chú đã thuê chung cư bên ngoài và ít khi ở nhà biệt thư qua đêm. Mỗi lần đến chú đều lựa lúc Gia Nguyên vắng nhà để được chơi đùa cùng An Lạc.
Trong khoảng thời gian này, Giao Giao cùng chú Kính hợp tác người lên ý tưởng, người góp vốn để định làm một tiệm bánh. Giao Giao là người học kinh doanh, lúc học đại học cô đã rất xuất sắc và có cả doanh nghiệp muốn mời cô về làm việc nhưng vì chuyện của Gia Nguyên mà sau khi học xong cô đã phải ở nhà làm như nội trợ. Bây giờ đối với Gia Nguyên cũng chẳng còn gì sợ nữa, có đứa con gái là An Lạc cậu cũng thay đổi ít ghen tuông hơn trước. Bởi vì không yêu nên cô sống với cậu chỉ như là trách nhiệm, trong thời gian bên nhau họ chẳng có cãi cọ cũng không có bất đồng ý kiến, mọi thứ cô đều nghe cậu. Khác một trời một vực với Gia Nguyên thích kiểm soát lúc nào cũng muốn cô ở nhà chăm con không được đi ra đường, chú Kính lại là người đàn ông phóng khoáng thích cho người mình yêu biết thêm và học hỏi nhiều thứ. Lâu lâu rãnh, cô và chú Kính hay lén lút dẫn An Lạc đi chơi, nào là đi công viên, đi hồ bơi, đi mua sắm. Thậm chí, chú còn đăng ký cho cô đi sự vài cuộc hội thảo học tập kinh nghiệm kinh doanh còn chú thì sẵn sàng đứng ôm An Lạc chờ bên ngoài mấy tiếng. Những điều mà chú làm nhìn thì không lãng mạn nhưng nó ấm áp hơn bất kỳ điều gì mà Gia Nguyên từng làm cho cô.
Vài tháng sau khi lên ý tưởng, tiệm bánh của hai người đã được khai trương mang tên Lạc Lạc. Tiệm bánh này là tiệm bánh ngọt và những thứ ngọt mà thôi, tiệm không lớn nhưng là ao ước bấy lâu của chú Kính và là tâm quyết lên ý tưởng của Giao Giao. Quán khai trương trong âm thầm không cho nhà họ Tăng biết, cô cũng giấu tuyệt đối với Gia Nguyên chuyện mình cùng chú mở tiệm. Tiệm Lạc Lạc có mặt tiền và nằm gần trường học, cách khu trường đại học lại có thiết kế trẻ trung mà Giao Giao lên ý tưởng nên rất thu hút người trẻ và khá đông khách. Ban đầu tiệm chỉ có hai thợ làm bánh và ba nhân viện phục vụ thôi nên chú Kính cũng sắn tay áo làm phục vụ cho kịp khách hàng, công việc này đối với chú còn vui hơn cả làm chủ tịch tập đoàn. Tròn một tháng khai trương, tiệm bánh được rất nhiều khách hàng ủng hộ và có cả bạn bè của Giao Giao và chú Kính tới ăn. Để chúc mừng tiệm khai trương thành công, chú Kính tổ chức một bàn tiệc nhỏ vào buổi tối có mời bạn bè thân thiết đến cùng chung vui.
Đêm đó để tới buổi tiệc, Giao Giao đã nói dối với Gia Nguyên là dẫn con đi dạo phố để đi. Gia Nguyên không nghi ngờ gì cô cả, cậu cho cô đi một mình cùng con bởi vì cậu không được phép xuất hiện cùng cô ở bên ngoài. Tuy rằng giấy tờ hợp pháp họ là vợ chồng nhưng trong mắt báo giờ và người khác họ là quan hệ cháu chồng- bác gái, vì đề phòng bị chó săn của đối thủ tìm ra bằng chứng nên họ không bao giờ xuất hiện cùng nhau cả.
Lát sau, cô lên taxi bế theo An Lạc với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Khi đến tiệm bánh thì chỉ mới 8 giờ tối, khách trong tiệm vẫn còn đông. Đẩy xe chở An Lạc cùng ước vào quán, cô nhìn thấy chú Kính đang mặc đồng phục phục vụ đeo cà vạt nơ vui cười niềm nở với một bàn khách nữa. Lúc này không biết có phải vì ghen hay không mà mặt cô không vui, cô đi vào quầy pha chế nước hỏi nhỏ anh chàng pha chế:
" Này, chú Kính hôm nay trong vui vẻ hơn mọi ngày nhỉ? "
Anh chàng pha chế nghe giọng cô nhìn giật mình nhìn lại, lúc này anh ta hào hứng trả lời"
"Chị Giao đó sao? Chị hỏi ông chủ làm sao vui vẻ hả? Mấy cô gái đó là con gái của bạn ông chủ đó. Họ hay đến đây ủng hộ lắm."
"Vậy sao? Bạn của chú ấy có con gái lớn thế à?"
"Nhìn vậy thôi chứ mới 15, 16 tuổi thôi đấy."
"À à, vậy tôi hiểu rồi."
Cô vừa gật đầu nói xong với anh chàng pha chế thì nhìn qua thấy chú Kính đang đi lại phía mình, mặt chú hào hứng còn hơn cả gặp thần tài. Vừa chạy tới chú ôm hôn lên trán cô ngay. Cô hơi ngại một chút còn xoa trán mình nhìn xung quanh coi có ai cười không thì chú Kính đã cất lời, nói:
"Con với An Lạc tới được làm chú vui quá, tiệm hôm nay hơi đông khách nên chắc một lúc nữa mới đóng cửa được. Con có muốn ăn gì không?"
Cô xấu hổ cúi mặt nói nhỏ giọng lại:
"Chú hôn đâu giữ chợ vậy, người ta thấy cười cho đấy!"
Chú Kính bật cười khoác tay lên vai cô: "Ở đây ai chả biết con là vợ của chú, chú hôn vợ có gì sai đâu?"
"Nhưng mà kì."
"Kì gì mà kì! Thôi, chú đưa còn với An Lạc đi ra mắt bạn, có bạn của chú ở đây rất đông đó."
Nói rồi, chú hôn lên má cô một cái nữa rồi buông ra, sau đó khom ngồi bế An Lạc ra khỏi xe đẩy rồi nắm tay cô kéo cô đem lại bàn của bạn bè mình. Cô nhìn theo dáng người của chú Kính mà bất giác bật cười, trong mắt cô chú ấy dù đã không còn trẻ nữa nhưng lại rất đẹp, đẹp nhất là khi dịu dàng bế con gái trong lòng. Người đàn ông chỉ khi bế con trong tay mới tôn lên toàn bộ vẻ đẹp.
"Bác đang làm gì vậy? Ai cho phép bác làm thế hả?
Nghe tiếng cậu Giao Giao giật mình thức giấc ngơ ngác ngồi dậy:
" Sao.. sao vậy hả? Lại có chuyện gì? "
Gia Nguyên tức đến đỏ cả mặt chỉ tay vào cô:
" Sao em có thể cho con chú thoải mái trước mặt người đàn ông khác như vậy? Ít nhất em phải lấy gì che chứ! "
Chú Kính sợ hai người họ cãi nhau nên chen vào vội nhận lỗi về mình:
" Là do bác, khi nãy thấy bác ngủ rồi nên Giao mới cho con bú sau đó thì Giao ngủ say, bác thức dậy thấy tả của An Lạc có mùi nên mới thay cho nó. "
Gia Nguyên quay lại nhìn chú Kính với vẻ mặt thịnh nộ:
" Vậy ra là bác cố ý muốn nhìn ngực của vợ tôi. "
Chú Kính:" Không có, không đời nào bác lại suy nghĩ vậy cả. "
Giao Giao ngồi bế con mà cảm thấy quá mệt mỏi, cô lắc đầu ngao ngán rồi lại nằm xuống giường tiếp tục cho con bú tiếp mặc kệ hai gã đàn ông muốn đâm chém làm gì thì làm.
Gia Nguyên lớn tiếng trách chú Kính một hồi rồi đuổi thẳng chú ra khỏi phòng, chú đành nghe theo rời khỏi căn phòng đó nhưng trong lòng chẳng cam tâm chút nào. Sau khi đuổi người đi, Gia Nguyên nhanh chân leo lên giường nằm cùng luôn với Giao Giao rồi kéo mặt cô xoay lại nhìn mình, nói:
" Sau này em đừng có cho con bú ở nơi có người khác nghe chưa. Anh ghen lắm đó, em chỉ có thể để anh nhìn thôi. "
Cô mệt mỏi đáp lại:
" Anh lúc nào cũng ghen như vậy sẽ khiến em khó chịu đó. Bác hai chăm sóc con giúp chúng ta con gì, anh hải biết ơn mới đúng. "
" Bác ấy không có con nên mới thương An Lạc, mình cho bác ấy đến gần An Lạc là bà ấy phải cảm ơn mình chứ! "
" Em thật không nói nổi anh nữa rồi, "
" Anh yêu em nhiều nên mới ghen nhiều thôi. Anh không muốn ai giành em với anh cả. "
Nói rồi, cậu hôn lên môi cô sau đó nằm xuống dang tay ôm cả con gái và cô vào lòng mình ngủ, cô không nói được gì cũng đành cho qua.
Sau hôm đó, Giao Giao thấy con gái hết sốt rồi nên xin xuất viện về nhà. Mọi việc cứ như cũ mà diễn ra không có gì đặc biệt đến mức Giao Giao không hề biết rằng vào một ngày đẹp trời nào đó cậu đã đến bệnh viện để tạo ra đứa con trai mơ ước với Thùy Duyên.
Mọi sự yên bình cho tới một tháng sau, Thùy Duyên có thai. Sự việc không truyền tới tai Giao Giao một cách bất ngờ bằng một thông báo mà cô từ từ nhận ra qua mỗi lần nhìn thấy Duyên ốm nghén. Một người từng mang thai và là người thông mình thì cô cũng có thể chủ của cái thai đó không ai ngoài Gia Nguyên. Khi biết chuyện cô đã rất buồn, cô mong rằng cậu sẽ là người thông báo với mình và cho biết đứa bé đó có là khi nào, nhưng không, cậu coi mọi thứ như chưa từng có gì xảy ra mà vui vẻ bên con gái và cô. Cậu không nói gì nhưng bà Khánh và Thùy Duyên đã luôn rỉ bên tai cô những lời khó nghe. Cô nuốt giận cho qua tất cả, cuộc đời cô từ lúc đầu đã chẳng hề vui vẻ rồi.
Ngày An Lạc tròn 6 tháng tuổi thì cái thai trong bụng của Thùy Duyên đã được hai tháng, lúc này Gia Nguyên vẫn muốn giấu cô cứ nghĩ rằng cô không biết gì nhưng chẳng qua là cô giả vờ mà thôi. Bây giờ mẹ con cô đã bị người giúp việc và bà Khánh cho ra rìa, họ nấu món ngon vật lạ cho Thùy Duyên mà bỏ quên mất đứa cháu gái đang hiện hữu của mình. Quá đau xót, cô chỉ còn mình chú Kính để dựa vào. Bản thân chú Kính cũng đang rất chậc vật tìm cách rút vốn của mình khỏi tập đoàn và đầu tư vào những dự án khác để tạo sự nghiệp riêng không dựa vào tập đoàn của nhà họ Tăng nữa, chú đã thuê chung cư bên ngoài và ít khi ở nhà biệt thư qua đêm. Mỗi lần đến chú đều lựa lúc Gia Nguyên vắng nhà để được chơi đùa cùng An Lạc.
Trong khoảng thời gian này, Giao Giao cùng chú Kính hợp tác người lên ý tưởng, người góp vốn để định làm một tiệm bánh. Giao Giao là người học kinh doanh, lúc học đại học cô đã rất xuất sắc và có cả doanh nghiệp muốn mời cô về làm việc nhưng vì chuyện của Gia Nguyên mà sau khi học xong cô đã phải ở nhà làm như nội trợ. Bây giờ đối với Gia Nguyên cũng chẳng còn gì sợ nữa, có đứa con gái là An Lạc cậu cũng thay đổi ít ghen tuông hơn trước. Bởi vì không yêu nên cô sống với cậu chỉ như là trách nhiệm, trong thời gian bên nhau họ chẳng có cãi cọ cũng không có bất đồng ý kiến, mọi thứ cô đều nghe cậu. Khác một trời một vực với Gia Nguyên thích kiểm soát lúc nào cũng muốn cô ở nhà chăm con không được đi ra đường, chú Kính lại là người đàn ông phóng khoáng thích cho người mình yêu biết thêm và học hỏi nhiều thứ. Lâu lâu rãnh, cô và chú Kính hay lén lút dẫn An Lạc đi chơi, nào là đi công viên, đi hồ bơi, đi mua sắm. Thậm chí, chú còn đăng ký cho cô đi sự vài cuộc hội thảo học tập kinh nghiệm kinh doanh còn chú thì sẵn sàng đứng ôm An Lạc chờ bên ngoài mấy tiếng. Những điều mà chú làm nhìn thì không lãng mạn nhưng nó ấm áp hơn bất kỳ điều gì mà Gia Nguyên từng làm cho cô.
Vài tháng sau khi lên ý tưởng, tiệm bánh của hai người đã được khai trương mang tên Lạc Lạc. Tiệm bánh này là tiệm bánh ngọt và những thứ ngọt mà thôi, tiệm không lớn nhưng là ao ước bấy lâu của chú Kính và là tâm quyết lên ý tưởng của Giao Giao. Quán khai trương trong âm thầm không cho nhà họ Tăng biết, cô cũng giấu tuyệt đối với Gia Nguyên chuyện mình cùng chú mở tiệm. Tiệm Lạc Lạc có mặt tiền và nằm gần trường học, cách khu trường đại học lại có thiết kế trẻ trung mà Giao Giao lên ý tưởng nên rất thu hút người trẻ và khá đông khách. Ban đầu tiệm chỉ có hai thợ làm bánh và ba nhân viện phục vụ thôi nên chú Kính cũng sắn tay áo làm phục vụ cho kịp khách hàng, công việc này đối với chú còn vui hơn cả làm chủ tịch tập đoàn. Tròn một tháng khai trương, tiệm bánh được rất nhiều khách hàng ủng hộ và có cả bạn bè của Giao Giao và chú Kính tới ăn. Để chúc mừng tiệm khai trương thành công, chú Kính tổ chức một bàn tiệc nhỏ vào buổi tối có mời bạn bè thân thiết đến cùng chung vui.
Đêm đó để tới buổi tiệc, Giao Giao đã nói dối với Gia Nguyên là dẫn con đi dạo phố để đi. Gia Nguyên không nghi ngờ gì cô cả, cậu cho cô đi một mình cùng con bởi vì cậu không được phép xuất hiện cùng cô ở bên ngoài. Tuy rằng giấy tờ hợp pháp họ là vợ chồng nhưng trong mắt báo giờ và người khác họ là quan hệ cháu chồng- bác gái, vì đề phòng bị chó săn của đối thủ tìm ra bằng chứng nên họ không bao giờ xuất hiện cùng nhau cả.
Lát sau, cô lên taxi bế theo An Lạc với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Khi đến tiệm bánh thì chỉ mới 8 giờ tối, khách trong tiệm vẫn còn đông. Đẩy xe chở An Lạc cùng ước vào quán, cô nhìn thấy chú Kính đang mặc đồng phục phục vụ đeo cà vạt nơ vui cười niềm nở với một bàn khách nữa. Lúc này không biết có phải vì ghen hay không mà mặt cô không vui, cô đi vào quầy pha chế nước hỏi nhỏ anh chàng pha chế:
" Này, chú Kính hôm nay trong vui vẻ hơn mọi ngày nhỉ? "
Anh chàng pha chế nghe giọng cô nhìn giật mình nhìn lại, lúc này anh ta hào hứng trả lời"
"Chị Giao đó sao? Chị hỏi ông chủ làm sao vui vẻ hả? Mấy cô gái đó là con gái của bạn ông chủ đó. Họ hay đến đây ủng hộ lắm."
"Vậy sao? Bạn của chú ấy có con gái lớn thế à?"
"Nhìn vậy thôi chứ mới 15, 16 tuổi thôi đấy."
"À à, vậy tôi hiểu rồi."
Cô vừa gật đầu nói xong với anh chàng pha chế thì nhìn qua thấy chú Kính đang đi lại phía mình, mặt chú hào hứng còn hơn cả gặp thần tài. Vừa chạy tới chú ôm hôn lên trán cô ngay. Cô hơi ngại một chút còn xoa trán mình nhìn xung quanh coi có ai cười không thì chú Kính đã cất lời, nói:
"Con với An Lạc tới được làm chú vui quá, tiệm hôm nay hơi đông khách nên chắc một lúc nữa mới đóng cửa được. Con có muốn ăn gì không?"
Cô xấu hổ cúi mặt nói nhỏ giọng lại:
"Chú hôn đâu giữ chợ vậy, người ta thấy cười cho đấy!"
Chú Kính bật cười khoác tay lên vai cô: "Ở đây ai chả biết con là vợ của chú, chú hôn vợ có gì sai đâu?"
"Nhưng mà kì."
"Kì gì mà kì! Thôi, chú đưa còn với An Lạc đi ra mắt bạn, có bạn của chú ở đây rất đông đó."
Nói rồi, chú hôn lên má cô một cái nữa rồi buông ra, sau đó khom ngồi bế An Lạc ra khỏi xe đẩy rồi nắm tay cô kéo cô đem lại bàn của bạn bè mình. Cô nhìn theo dáng người của chú Kính mà bất giác bật cười, trong mắt cô chú ấy dù đã không còn trẻ nữa nhưng lại rất đẹp, đẹp nhất là khi dịu dàng bế con gái trong lòng. Người đàn ông chỉ khi bế con trong tay mới tôn lên toàn bộ vẻ đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.