Chương 115: Lòng Dạ Con Người.
Hải Lang
22/09/2021
Tới bàn bạn của chú Kính, người đầu tiên cô nhận ra trong bàn đó là ông Phong mà ngày trước từng gặp ở nhà hàng khi đi ăn cùng chú Kính. Ông Phong vừa gặp cô thì đã hô lên trêu cô:
"A! Cháu Giao đây sao? Lần đầu gặp ở nhà hàng là cháu gái, lần thứ hai gặp ở họp báo là bạn gái, lần thứ ba gặp ở tiệc đầy tháng là vợ, lần này gặp lại thành bà chủ tiệm rồi!"
Giao Giao cười gượng không biết phải nói gì, cô chỉ có thể gãi đầu:
"Thôi chú đừng có chọc con nữa. Chuyện qua lâu rồi mà."
Ông Phong bật cười đứng dậy kéo cô ngồi xuống bên cạnh vợ mình rồi nói với vợ tên Ly:
"Ly, em thấy con bé này trẻ đẹp như vậy mà đi lấy thằng Kính già chát coi có tức không? Phải chi lấy cháu trai mình là êm rồi!"
Chú Kính vừa nghe câu nói đó liền thẳng tay đánh lên đầu ông Phong một cái:
"Bớt cái miệng mày lại đi, ngứa đòn hả gì?"
Ông Phong ôm đầu đáp lại:
"Già cả hết rồi mà mày chơi đánh trên đầu vậy hả? Tao nói đúng chứ nói có sai đâu."
Thấy hai người họ nói chuyện như vậy Giao Giao rất lo lắng cứ tưởng họ cãi thiệt nên định đứng dậy cản họ nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị bà Ly vợ của ông Phong kéo lại, nói: "Em đừng có lo, hai ổng cứ hay cãi nhau như vậy đó. Bình thường trong công việc hay có mặt người lạ thì xưng anh-chú lịch sự lắm, đến lúc không có ai là xưng mày tao, đánh nhau là chuyện như cơm bữa đó mà."
Nghe bà Ly nói vậy cô chỉ biết cười cho đỡ gượng, trước nay cô không hề biết một chủ tịch với một cổ đông lại có thể có mối quan hệ thân đến mức như vậy. Quả đúng như lời bà Ly nói, hai ông bạn già sau khi cãi xong liền trở quay ra thách đầu vật tay cô ai thắng thì khao tiền mọi người một bữa. Trên bàn ăn có 6 người bạn của chú Kính, gồm 3 năm 3 nữ, cùng với mỗi người dắt theo vợ chồng của mình nên thành ra cả bàn tiệc tính luôn cả chú Kính và Giao Giao thì có tới 14 người. Mấy người bạn là nữ của chú Kính không phải là dạng phụ nữ dịu dàng, họ chơi như đàn ông vậy, cũng có vật tay với nhau rồi uống rượu rất dữ. Người ta thường nói nhìn vào bạn bè của họ để đánh giá người đó, bây giờ bạn bè của chú Kính toàn là người cởi mở chịu chơi thế này thì chắc hắn chú ấy cũng là dạng như vậy, nhưng chắc là do bị gò bó với vị trí con trưởng quá nên chú Kính mới khép nép, thận trọng với mọi người để chờ đến khi có bạn bè thì đúng một phát bộc lộ hết bản chất con người của chú ra ngoài.
Lát sau, tiệm đóng cửa, bên trong tiệm chỉ còn bạn bè của chú và nhân viên quán ở lại dùng tiệc. Tiệm bánh theo phong cách trẻ trung đáng yêu này chẳng mấy chốc đã thành một quán karaoke, rượu chè bê tha, chú Kính vui quá cũng uống vài lon bia, Giao Giao vốn không phải dạng vừa nên được dịp có bạn đúng gu cô chơi rất sung không ngán ai hết, bao nhiêu bia đều uống. Tất cả mọi người đều vui vẻ chỉ tội mỗi An Lạc phải ngồi một mình trong xe đẩy nhìn mẹ mình hát karaoke.
Đêm đó sau khi quẩy tơi bời, chú Kính đưa Giao Giao về chung cư của mình để cô tắm rửa cho sạch mùi bia rượu. Về tới chung cư, Giao Giao mệt mỏi nằm vật ra giường của chú Kính vươn vai lăn qua lăn lại mấy vòng, chú Kính lo bế An Lạc thay tả cho con bé, trông chú rất giống một người chồng mẫu mực. Tính ra thì chú vẫn luôn coi An Lạc là con gái của mình mặc dù chú và Giao Giao vẫn chưa hề làm gì đi quá xa cả. Sau khi tắm rửa xong, chú Kính lại chở mẹ con họ về bằng ô tô riêng. Khi về đến nhà thì đã gần 11 giờ đêm rồi, Gia Nguyên đang ngồi đới cô ở phòng khách, vừa thấy cô ló mặt về cậu liền khó chịu đi lại trước mặt hỏi ngay:
"Em dẫn con đi đâu mà khuya dữ vậy? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Cô giả vờ cười nhìn đồng hồ tỏ ra bất ngờ rồi cười cho qua chuyện:
"Mười một giờ rồi sao? Em tưởng mới mười giờ chứ! Anh bế con đi ngủ giùm em đi, em kiếm cái gì ăn cái đã."
Nói rồi cô bế con lên đẩy qua cho Gia Nguyên. Không làm được gì cô khiến cậu ra bực bội nhưng rồi thấy con buồn ngủ nên cậu cũng bỏ qua mà bế con gái lên phòng.
Lát sau, cậu vừa cho con ngủ xong thì Giao Giao đem theo một tô mì vào phòng đi lại sofa ngồi ăn rất thản nhiên. Thấy cô như vậy cậu liền đi lại trước mặt, ngồi xuống hỏi một cách rất căng thẳng:
"Từ sớm tới giờ em đã đi đâu vậy? Có thể nói cho anh được không?"
Biết cậu ghen nhưng cô vẫn lạc quan trả lời:
"Em dẫn con đi hội chợ, đi công viên rồi đi ăn, ăn xong ghé qua khu vui chơi cho con chơi một chút thì về."
"Em kể giờ khắc rõ ra cho anh."
Nghe câu này cô liền sựng lại một chút, miếng mì trong miệng cũng không thèm nhai mà nhìn cậu:
"Cần tới mức như vậy sao?"
Mặt cậu rất nghiêm túc khẳng khái trả lời:
"Cần, rất cần. Em đi lúc mấy giờ? Mấy giờ thì vào hội chợ? Mấy giờ vào công viên? Hội chợ là hội chợ gì? Công viên gì? Đi ăn quán nào? Khu vui chơi ở đâu? Kể hết tường tận ra cho anh."
"Làm sao mà em nhớ rõ như vậy được? Em không nhớ nổi đâu."
"Không nhớ thời gian thì chắc nhớ tên. Kể tên đi."
Cô lập tức bỏ đũa xuống, trong đầu bắt đầu thấy bực bội rồi nhưng vẫn cố nhịn, coi như đùa mà trả lời:
"Em làm gì xấu xa đâu mà anh hỏi dữ vậy? Em đi cùng con mà, không có đàn ông nào nhìn em đâu."
Cậu trừng mắt: "Không nói được có nghĩa là em nói dối. Nói đi, em đã đi đâu?"
"Anh kì thật! Ghen cái gì mà ghen không biết! Thôi khuya rồi chúng ta đi ngủ đi, em buồn ngủ lắm rồi."
"Không có ngủ gì hết! Không nói rõ ra thì đừng mơ tới chuyện ngủ."
Đến đây thì cô bắt đầu bất lực rồi, cô thở dài một hơi đem hết sự bực tức, ấm ức trong lòng mình ra nói để đánh lạc hướng cuộc nói chuyện đi:
"Anh hình như ghen quá mức rồi đó, bình thường anh đi đâu làm gì em có bao giờ hỏi anh tiếng nào không? Anh đã không thể dắt em với con đi chơi đâu đó thì cũng phải cho em đi chứ! Chẳng lẽ giờ không có anh em phải ngồi ở nhà để như đứa tự kĩ sao? Anh hay ghen là vì cái gì? Vì em đẹp á? Hay vì sợ thằng khác nuôi con giùm anh? Em không chịu nổi cảnh gò bó, em cần được thư giãn."
Mặt cậu lúc đó tràn đầy thất vọng, cậu đứng dậy đi lại tủ lấy ra một tập hồ sơ bệnh án đem tới ném lên bàn, nói:
"Anh chờ em về để thông báo với em chuyện này vậy mà em đi lâu như vậy anh không có quyền ghen sao?"
Cô hiếu kì cầm tập hồ sơ lên, trên đó là tên của Gia Nguyên. Nhất thời không hiểu chuyện gì cô liền đứng dậy hỏi lại:
"Hồ sơ bệnh án là sao?"
"Ngày mai anh sẽ làm phẫu thuật kéo xương một bên chân. Tuần trước khi khám bác sĩ nói chân anh bây giờ rất tốt nhưng do một bên bị gãy trong lần bị tai nạn phát triển không kịp với chân kia nên mới tạo ra tật. Ngày mai anh làm phẫu thuật rồi tập vật lý trị liệu nửa năm thì sẽ có thể như người bình thường."
"Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá còn gì?"
Câu nhăn mặt, khó chịu:
"Tốt? Tốt chỗ nào? Anh còn đi được mà em đã lọng hành không coi anh ra gì rồi, sau này anh đi xe lăn nửa năm thì em còn để anh trong mắt không? Anh nói cho em biết, ngày mai anh làm phẫu thuật em phải ở ngoài đợi anh, anh ra mà không thấy mặt em thì em chết chắc với anh. Thời gian tập vật lý trị liệu của anh em cũng phải túc trực không rời, đêm nay anh cho em đi chơi một lần cuối, nửa năm sau anh ở đâu thì em phải ở đó. Nghe rõ chưa?"
Cô hoàn toàn căm lặng trước yêu cầu này của cậu. Thế chẳng khác nào quay về cái hồi mười mấy năm trước cô chăm cậu lúc vừa bị tai nạn xong?
Đúng như cậu đã thông báo, ngay hôm sau cậu đã làm phẫu thuật nhưng chẳng phải một lần duy nhất là xong, cậu trải qua năm cuộc phẫu thuật để kéo chiếc chân ngắn hơn cho bằng chiều dài chân còn lại. Sau khi đã cố định xong tất cả, Gia Nguyên bắt đầu vào quá trình dưỡng bệnh và tập vật lý trí liệu. Lúc này cậu đã làm y như lời mình nói trước đó, cậu không cho phép cô đi đâu xa mình qua 10 phút cả, suốt ngày cô cứ ở nhà lo cho con gái và cậu mà thôi. Không thể rời khỏi Gia Nguyên nhưng cô vẫn lén lút nhắn tin qua lại với chú Kính, tình cảm của bọn họ cũng không có gì xung đột.
* * *Cứ thế, mọi thứ trôi qua, tám tháng sau. Mãi đến lúc Thùy Duyên to bụng 10 tháng rồi trở dạ sinh con mà Gia Nguyên vẫn không nói không rằng gì một lời về cô ta với cô. Cái đêm mà Thùy Duyên đi sinh Gia Nguyên đã không đến mà ở lại ngủ cùng cô, cô nằm cạnh cậu nhưng lòng lại bất an, trằn trọc. Loay hoay một hồi, cuối cùng cô không giữ miệng được nữa mà hỏi cậu:
"Thùy Duyên sinh rồi, anh không định đi thăm con của mình sao?"
Gia Nguyên nhắm mắt trả lời:
"Là con trai anh biết rồi thì có gì đâu nữa mà xem? Em đừng lo cho cô ta, bà nội nhất định sẽ chăm sóc cho cô ta và đứa nhỏ."
"Anh tới tận bây giờ vẫn không muốn giải thích về đứa trẻ đó với em sao?"
"Không có gì để giải thích cả, đó là một đứa trẻ sắp đặt, một đứa trẻ có được bằng phương pháp nhân tạo, anh chẳng quan tâm đến nó. Anh chỉ có một đứa con là An Lạc mà thôi."
Nghe cậu nói vậy không hiểu sao lại thấy buồn cho Thùy Duyên, cô ta mang nặng 10 tháng mà chẳng được cái ngó ngàng gì của Gia Nguyên cả, bản thân cô ta không phải là kẻ biết điều nhưng cũng không làm gì quá đáng trong nhà. Sáu tháng kể từ ngày cậu làm phẫu thuật chân của cậu đã ổn định hơn nhiều, có thể nói là đi đứng như bình thường rồi chỉ là vẫn phải chờ thêm thời gian để xương chắc hơn. Bây giờ tự dưng thấy cậu đi đứng bình thường không còn tật nữa cô lại càm thấy mình trả gần hết nợ cho cậu rồi. Mười lăm năm rồi, cũng chẳng còn gì có thể cho cậu thêm nữa, chẳng biết khi nào mới là xong nợ bởi vì đổi bằng tình thì có phép quy đổi nào đâu!
"A! Cháu Giao đây sao? Lần đầu gặp ở nhà hàng là cháu gái, lần thứ hai gặp ở họp báo là bạn gái, lần thứ ba gặp ở tiệc đầy tháng là vợ, lần này gặp lại thành bà chủ tiệm rồi!"
Giao Giao cười gượng không biết phải nói gì, cô chỉ có thể gãi đầu:
"Thôi chú đừng có chọc con nữa. Chuyện qua lâu rồi mà."
Ông Phong bật cười đứng dậy kéo cô ngồi xuống bên cạnh vợ mình rồi nói với vợ tên Ly:
"Ly, em thấy con bé này trẻ đẹp như vậy mà đi lấy thằng Kính già chát coi có tức không? Phải chi lấy cháu trai mình là êm rồi!"
Chú Kính vừa nghe câu nói đó liền thẳng tay đánh lên đầu ông Phong một cái:
"Bớt cái miệng mày lại đi, ngứa đòn hả gì?"
Ông Phong ôm đầu đáp lại:
"Già cả hết rồi mà mày chơi đánh trên đầu vậy hả? Tao nói đúng chứ nói có sai đâu."
Thấy hai người họ nói chuyện như vậy Giao Giao rất lo lắng cứ tưởng họ cãi thiệt nên định đứng dậy cản họ nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị bà Ly vợ của ông Phong kéo lại, nói: "Em đừng có lo, hai ổng cứ hay cãi nhau như vậy đó. Bình thường trong công việc hay có mặt người lạ thì xưng anh-chú lịch sự lắm, đến lúc không có ai là xưng mày tao, đánh nhau là chuyện như cơm bữa đó mà."
Nghe bà Ly nói vậy cô chỉ biết cười cho đỡ gượng, trước nay cô không hề biết một chủ tịch với một cổ đông lại có thể có mối quan hệ thân đến mức như vậy. Quả đúng như lời bà Ly nói, hai ông bạn già sau khi cãi xong liền trở quay ra thách đầu vật tay cô ai thắng thì khao tiền mọi người một bữa. Trên bàn ăn có 6 người bạn của chú Kính, gồm 3 năm 3 nữ, cùng với mỗi người dắt theo vợ chồng của mình nên thành ra cả bàn tiệc tính luôn cả chú Kính và Giao Giao thì có tới 14 người. Mấy người bạn là nữ của chú Kính không phải là dạng phụ nữ dịu dàng, họ chơi như đàn ông vậy, cũng có vật tay với nhau rồi uống rượu rất dữ. Người ta thường nói nhìn vào bạn bè của họ để đánh giá người đó, bây giờ bạn bè của chú Kính toàn là người cởi mở chịu chơi thế này thì chắc hắn chú ấy cũng là dạng như vậy, nhưng chắc là do bị gò bó với vị trí con trưởng quá nên chú Kính mới khép nép, thận trọng với mọi người để chờ đến khi có bạn bè thì đúng một phát bộc lộ hết bản chất con người của chú ra ngoài.
Lát sau, tiệm đóng cửa, bên trong tiệm chỉ còn bạn bè của chú và nhân viên quán ở lại dùng tiệc. Tiệm bánh theo phong cách trẻ trung đáng yêu này chẳng mấy chốc đã thành một quán karaoke, rượu chè bê tha, chú Kính vui quá cũng uống vài lon bia, Giao Giao vốn không phải dạng vừa nên được dịp có bạn đúng gu cô chơi rất sung không ngán ai hết, bao nhiêu bia đều uống. Tất cả mọi người đều vui vẻ chỉ tội mỗi An Lạc phải ngồi một mình trong xe đẩy nhìn mẹ mình hát karaoke.
Đêm đó sau khi quẩy tơi bời, chú Kính đưa Giao Giao về chung cư của mình để cô tắm rửa cho sạch mùi bia rượu. Về tới chung cư, Giao Giao mệt mỏi nằm vật ra giường của chú Kính vươn vai lăn qua lăn lại mấy vòng, chú Kính lo bế An Lạc thay tả cho con bé, trông chú rất giống một người chồng mẫu mực. Tính ra thì chú vẫn luôn coi An Lạc là con gái của mình mặc dù chú và Giao Giao vẫn chưa hề làm gì đi quá xa cả. Sau khi tắm rửa xong, chú Kính lại chở mẹ con họ về bằng ô tô riêng. Khi về đến nhà thì đã gần 11 giờ đêm rồi, Gia Nguyên đang ngồi đới cô ở phòng khách, vừa thấy cô ló mặt về cậu liền khó chịu đi lại trước mặt hỏi ngay:
"Em dẫn con đi đâu mà khuya dữ vậy? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Cô giả vờ cười nhìn đồng hồ tỏ ra bất ngờ rồi cười cho qua chuyện:
"Mười một giờ rồi sao? Em tưởng mới mười giờ chứ! Anh bế con đi ngủ giùm em đi, em kiếm cái gì ăn cái đã."
Nói rồi cô bế con lên đẩy qua cho Gia Nguyên. Không làm được gì cô khiến cậu ra bực bội nhưng rồi thấy con buồn ngủ nên cậu cũng bỏ qua mà bế con gái lên phòng.
Lát sau, cậu vừa cho con ngủ xong thì Giao Giao đem theo một tô mì vào phòng đi lại sofa ngồi ăn rất thản nhiên. Thấy cô như vậy cậu liền đi lại trước mặt, ngồi xuống hỏi một cách rất căng thẳng:
"Từ sớm tới giờ em đã đi đâu vậy? Có thể nói cho anh được không?"
Biết cậu ghen nhưng cô vẫn lạc quan trả lời:
"Em dẫn con đi hội chợ, đi công viên rồi đi ăn, ăn xong ghé qua khu vui chơi cho con chơi một chút thì về."
"Em kể giờ khắc rõ ra cho anh."
Nghe câu này cô liền sựng lại một chút, miếng mì trong miệng cũng không thèm nhai mà nhìn cậu:
"Cần tới mức như vậy sao?"
Mặt cậu rất nghiêm túc khẳng khái trả lời:
"Cần, rất cần. Em đi lúc mấy giờ? Mấy giờ thì vào hội chợ? Mấy giờ vào công viên? Hội chợ là hội chợ gì? Công viên gì? Đi ăn quán nào? Khu vui chơi ở đâu? Kể hết tường tận ra cho anh."
"Làm sao mà em nhớ rõ như vậy được? Em không nhớ nổi đâu."
"Không nhớ thời gian thì chắc nhớ tên. Kể tên đi."
Cô lập tức bỏ đũa xuống, trong đầu bắt đầu thấy bực bội rồi nhưng vẫn cố nhịn, coi như đùa mà trả lời:
"Em làm gì xấu xa đâu mà anh hỏi dữ vậy? Em đi cùng con mà, không có đàn ông nào nhìn em đâu."
Cậu trừng mắt: "Không nói được có nghĩa là em nói dối. Nói đi, em đã đi đâu?"
"Anh kì thật! Ghen cái gì mà ghen không biết! Thôi khuya rồi chúng ta đi ngủ đi, em buồn ngủ lắm rồi."
"Không có ngủ gì hết! Không nói rõ ra thì đừng mơ tới chuyện ngủ."
Đến đây thì cô bắt đầu bất lực rồi, cô thở dài một hơi đem hết sự bực tức, ấm ức trong lòng mình ra nói để đánh lạc hướng cuộc nói chuyện đi:
"Anh hình như ghen quá mức rồi đó, bình thường anh đi đâu làm gì em có bao giờ hỏi anh tiếng nào không? Anh đã không thể dắt em với con đi chơi đâu đó thì cũng phải cho em đi chứ! Chẳng lẽ giờ không có anh em phải ngồi ở nhà để như đứa tự kĩ sao? Anh hay ghen là vì cái gì? Vì em đẹp á? Hay vì sợ thằng khác nuôi con giùm anh? Em không chịu nổi cảnh gò bó, em cần được thư giãn."
Mặt cậu lúc đó tràn đầy thất vọng, cậu đứng dậy đi lại tủ lấy ra một tập hồ sơ bệnh án đem tới ném lên bàn, nói:
"Anh chờ em về để thông báo với em chuyện này vậy mà em đi lâu như vậy anh không có quyền ghen sao?"
Cô hiếu kì cầm tập hồ sơ lên, trên đó là tên của Gia Nguyên. Nhất thời không hiểu chuyện gì cô liền đứng dậy hỏi lại:
"Hồ sơ bệnh án là sao?"
"Ngày mai anh sẽ làm phẫu thuật kéo xương một bên chân. Tuần trước khi khám bác sĩ nói chân anh bây giờ rất tốt nhưng do một bên bị gãy trong lần bị tai nạn phát triển không kịp với chân kia nên mới tạo ra tật. Ngày mai anh làm phẫu thuật rồi tập vật lý trị liệu nửa năm thì sẽ có thể như người bình thường."
"Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá còn gì?"
Câu nhăn mặt, khó chịu:
"Tốt? Tốt chỗ nào? Anh còn đi được mà em đã lọng hành không coi anh ra gì rồi, sau này anh đi xe lăn nửa năm thì em còn để anh trong mắt không? Anh nói cho em biết, ngày mai anh làm phẫu thuật em phải ở ngoài đợi anh, anh ra mà không thấy mặt em thì em chết chắc với anh. Thời gian tập vật lý trị liệu của anh em cũng phải túc trực không rời, đêm nay anh cho em đi chơi một lần cuối, nửa năm sau anh ở đâu thì em phải ở đó. Nghe rõ chưa?"
Cô hoàn toàn căm lặng trước yêu cầu này của cậu. Thế chẳng khác nào quay về cái hồi mười mấy năm trước cô chăm cậu lúc vừa bị tai nạn xong?
Đúng như cậu đã thông báo, ngay hôm sau cậu đã làm phẫu thuật nhưng chẳng phải một lần duy nhất là xong, cậu trải qua năm cuộc phẫu thuật để kéo chiếc chân ngắn hơn cho bằng chiều dài chân còn lại. Sau khi đã cố định xong tất cả, Gia Nguyên bắt đầu vào quá trình dưỡng bệnh và tập vật lý trí liệu. Lúc này cậu đã làm y như lời mình nói trước đó, cậu không cho phép cô đi đâu xa mình qua 10 phút cả, suốt ngày cô cứ ở nhà lo cho con gái và cậu mà thôi. Không thể rời khỏi Gia Nguyên nhưng cô vẫn lén lút nhắn tin qua lại với chú Kính, tình cảm của bọn họ cũng không có gì xung đột.
* * *Cứ thế, mọi thứ trôi qua, tám tháng sau. Mãi đến lúc Thùy Duyên to bụng 10 tháng rồi trở dạ sinh con mà Gia Nguyên vẫn không nói không rằng gì một lời về cô ta với cô. Cái đêm mà Thùy Duyên đi sinh Gia Nguyên đã không đến mà ở lại ngủ cùng cô, cô nằm cạnh cậu nhưng lòng lại bất an, trằn trọc. Loay hoay một hồi, cuối cùng cô không giữ miệng được nữa mà hỏi cậu:
"Thùy Duyên sinh rồi, anh không định đi thăm con của mình sao?"
Gia Nguyên nhắm mắt trả lời:
"Là con trai anh biết rồi thì có gì đâu nữa mà xem? Em đừng lo cho cô ta, bà nội nhất định sẽ chăm sóc cho cô ta và đứa nhỏ."
"Anh tới tận bây giờ vẫn không muốn giải thích về đứa trẻ đó với em sao?"
"Không có gì để giải thích cả, đó là một đứa trẻ sắp đặt, một đứa trẻ có được bằng phương pháp nhân tạo, anh chẳng quan tâm đến nó. Anh chỉ có một đứa con là An Lạc mà thôi."
Nghe cậu nói vậy không hiểu sao lại thấy buồn cho Thùy Duyên, cô ta mang nặng 10 tháng mà chẳng được cái ngó ngàng gì của Gia Nguyên cả, bản thân cô ta không phải là kẻ biết điều nhưng cũng không làm gì quá đáng trong nhà. Sáu tháng kể từ ngày cậu làm phẫu thuật chân của cậu đã ổn định hơn nhiều, có thể nói là đi đứng như bình thường rồi chỉ là vẫn phải chờ thêm thời gian để xương chắc hơn. Bây giờ tự dưng thấy cậu đi đứng bình thường không còn tật nữa cô lại càm thấy mình trả gần hết nợ cho cậu rồi. Mười lăm năm rồi, cũng chẳng còn gì có thể cho cậu thêm nữa, chẳng biết khi nào mới là xong nợ bởi vì đổi bằng tình thì có phép quy đổi nào đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.