Chương 116: Lòng Dạ Con Người.
Hải Lang
23/09/2021
Nằm yên một lát không nói gì, Gia Nguyên bỗng ngồi dậy nhìn sang chiếc nôi của An Lạc mà thở dài:
"Lời nói trước đây của anh thật chẳng còn hiệu lực nữa rồi. Bây giờ An Lạc đã có em trai cùng cha khác mẹ, anh đã đi vào vết xe đổ của ông nội. Sau này An Lạc lớn lên lại phải có tranh chấp.."
Cô nghe xong bất giác cũng suy tư: "Phải, An Lạc sẽ phải tranh chấp nhưng trong cái nhà trọng nam khinh nữ này nó có được bao nhiêu quyền? Rồi sau này anh sẽ thương đứa con trai kia hơn mà thôi, An Lạc giờ đã dư thừa."
Gia Nguyên quay đầu nhìn lại cô, cậu cúi nhẹ người hôn lên trán cô:
"Sẽ không có chuyện đó đâu, An Lạc mãi mãi không dư thừa, nó là tình yêu của chúng ta.. Cũng đã lấy nhau gần 2 năm rồi, em vẫn là người phụ nữ duy nhất anh yêu thương, cho dù có ra sao em cũng đừng rời xa anh có được không?"
Cô mỉm cười sờ nhẹ lên tóc cậu: "Chúng ta ràng buộc nhau bằng thứ gì, khi nào thứ đó còn thì em sẽ không xa anh."
"Vậy chúng ta đang ràng buộc nhau bằng thứ gì?"
"Theo anh là thứ gì?"
"Là tình yêu, anh chỉ vì yêu nên mới tới cùng em thôi. Còn em?"
"Em à? Em vì tấm giấy đăng ký kết hôn."
Nghe câu này mặt Gia Nguyên liền đông lại, cậu bất giác bóp chặt cổ tay cô, ánh mắt trở nên rất dữ, nghiêm giọng hỏi lại:
"Em nói gì? Nói lại anh nghe xem."
Giao Giao bật cười khúc khít:
"Thế anh muốn nghe em nói là vì gì đây?"
"Nói vì yêu anh. Em nói đi."
"Được được, vì yêu anh. Ha ha ha ha.."
Cậu nghiến răng đầy tức tối, cảm thấy cô rất đang bị phạt nên cậu ngồi dậy kéo tủ nhỏ lấy ra một cái bao cao su. Vừa thấy nó cô liền nít cười ngay, mặt nghiêm túc lại:
"Anh, anh định làm gì? Giờ này khuya rồi, đi ngủ đi."
Cậu không bỏ lời đó vào tai, cậu xé bao ra rồi tiếp khóa khóa chặt môi cô. Xem ra đêm nay cô không được ngủ ngon rồi..
Đúng thật là gần hai năm nay Gia Nguyên vẫn chưa từng dừng yêu Giao Giao, có lẽ cậu đã định là trọn đời. Nhưng còn cô, một người luôn muốn sự tự do không chấp nhận sống cùng một người có quá nhiều thứ khiến mình phải gò bó, mai này rồi cô sẽ tính tới chia tay.
* * *
Chẳng bao lâu sau, con trai của Gia Nguyên đầy tháng và đặt tên là Gia Hưng. Thế nhưng, Gia Nguyên không công khai nhận thằng bé đó làm con mà chỉ có mỗi Thùy Duyên là mẹ mà thôi. Sau khi có con trai, mãn hạn tang chế một năm, chuyện gì tới cũng phải tới, Gia Nguyên lấy con gái của ông Tấn làm vợ. Ôi chao, còn gì đau bằng nhìn chồng mình có con bên ngoài rồi giờ lại đi bàn hôn sự với người khác. Giao Giao bây giờ như kẻ vô hồn chỉ còn đứa con gái duy nhất để dựa vào. Mọi chuyện định đoạt đã xong xuôi, cuối tuần sau hôn lễ tiến hành. Ngày hôm nay bà Khánh họp mặt Giao Giao và Gia Nguyên lại ngồi vào bàn, đặt lên bàn một tờ giấy ly hôn và nói:
"Hai đứa ký vào để Gia Nguyên đăng ký kết hôn với người khác."
Cả hai người nhìn vào tờ giấy đó, trong lòng đầy phân vân. Gia Nguyên nội tâm đầy hỗn loạn, cậu hỏi cô:
"Đây chỉ là tờ giấy thôi phải không? Sẽ không có vấn đề gì với chúng ta có đúng không Giao?"
Cô cũng đầy hoang mang nhưng vẫn gật đầu: "Ừm, đúng vậy."
Nói rồi, cô cầm viết lên và ký vào đó không đắng đo thêm nữa. Còn cậu, thấy cô ký rồi thì cậu càng đắng đo, nhưng rồi cậu cũng đã ký vào đó. Thế là cuộc hôn nhân hợp pháp hai năm của họ chấm dứt.. Trong một tuần chờ cưới đó, Gia Nguyên đêm nào cũng muốn cùng Giao Giao nồng nàn không muốn dừng như những ngày mới có nhau, đó là vì cậu lo sợ, lo sợ nếu dừng một ngày thì cô sẽ quên mất dù hai người không là vợ chồng hợp pháp nữa nhưng cô vẫn là của cậu. Đã ly hôn với Gia Nguyên khiến cô cũng còn ràn buộc gì nữa, cô tìm đến chú Kính nhiều hơn và họ không nói gì nhưng vẫn biết đã sắp tới lúc họ thuộc về nhau rồi.
Chủ nhật cuối tuần đó, hôn lễ đã cử hạnh. Ở trong nhà hàng cưới, trong phòng thay đồ của chú rễ Giao Giao chuẩn bị quần áo cho Gia Nguyên đi cưới vợ, tâm trạng như một đóng bùi nhùi khó tả. Cô cũng mặc váy trắng nhưng không phải váy cưới, đám cưới mơ ước của cậu bây giờ cô dâu không phải là cô mà là một người con gái khác. Hai người nhìn nhau mà không biết nói gì cả. Sau khi đã chuẩn bị xong cho Gia Nguyên cô bế con gái đến cho cậu ôm con một lần trước khi đến lễ đường. Không hiểu trong lúc ôm con nhỏ trong tay cậu đột nhiên lại thấy hối hận không muốn cưới nữa, nhưng bà Khánh vẫn luôn đứng bên cậu thúc giục cậu đi nhanh, bà ta kêu phụ rễ kéo cậu đi xa khỏi mẹ con Giao Giao. Lúc này đây Giao Giao bế con nhìn về phía người đàn ông đó, bên cạnh cô không chỉ có bà Khánh mà còn có cả Thùy Duyên cũng đang ôm con của Gia Nguyên. Cô từng nói sẽ không chịu cảnh chung chồng nhưng giờ thì không tránh khỏi, đúng là nói trước bước không qua.
Lát sau, ở trên lễ đường Giao Giao ngồi cạnh chú Kính với tư cách là vợ của chú và An Lạc đường đường chính chính được chú bế trong vòng tay ngay trước mặt mọi người và Gia Nguyên. Gia Nguyên đứng trên lễ đường chờ cô dâu vào mà cứu nhìn về phía Giao Giao không ngừng, nước mắt cậu rưng rưng nhưng không dám khóc. Trong lòng cô cũng nhói đau nhưng cô mạnh mẽ kiềm chế được cảm xúc, trong khi đó Thùy Duyên đã khóc rồi chạy ra ngoài trước rồi, có lẽ bây giờ cô ta đã hối hận chăng? Lời mà Giao Giao báo trước cô ta không nghe, bây giờ đích thân trải nghiệm mới thấy nó đau đớn tới mức nào. Con bế trên tay mà đứng nhìn chồng lấy vợ khác là loại cảm giác uất ức, thống khổ và đớn đau muôn phần.
* * *
Cùng với tiếng nhạc cưới long trọng vang lên, cô dâu mặc độ váy trắng tinh tươm được cha mình dẫn tay vào. Ông Tấn có vẻ rất vui khi gả con gái của mình còn cô con gái thì chẳng biết gì chỉ cười mà thôi. Cô dâu năm nay chỉ vừa tròn mười tám tuổi, tên là Bảo Giang, trông cô ta không xinh đẹp xuất sắc nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn, tuy nhiên nhìn cô dâu hơi ốm yếu, có lẽ là vì bệnh. Đáng lẽ hôn lễ này phải thuộc về Giao Giao nhưng hôm nay mọi thứ đều được dành cho Bảo Giang cả. Nhẫn trao tay, lời thề ước, sự chúc phúc. V.. v. Tất cả diễn ra đúng như một đám cưới hoàn mỹ đầy hạnh phúc. Chẳng bao lâu sau khi làm lễ xong, Bảo Giang được gia đình đưa về phòng nghỉ ngơi, bao nhiêu đó đủ để thấy cô gái ấy yếu ớt tới mức nào. Đám cưới diễn ra rất nhanh, ăn uống đãi tiệc xong tới tối lại ai về nhà nấy.
Tối đó là đêm tân hôn, phòng của Giao Giao và Gia Nguyên được trang hoàn để làm phòng cưới, đồ đạc của Giao Giao và con gái đều bi đem sang phòng khác rồi. Màn đêm buông xuống thì ai về phòng nấy, Gia Nguyên đêm nay ngủ cùng vợ mới chỉ có cô là ngủ một mình. Trong phòng tân hôn, Gia Nguyên nằm cạnh Bảo Giang nhưng họ không làm gì hết, Bảo Giang đã rất buồn ngủ rồi nhưng vẫn mở lời với cậu:
"Anh.. anh Nguyên, mẹ nói.. nói tối nay anh phải.. phải làm gì đó với Giang."
Cậu quay sang nhìn Giang rồi mỉm cười hiền từ trả lời:
"Em ngủ đi, khi em ngủ anh sẽ làm."
"Có.. có thiệt không? Mẹ nói á, đêm nay mà không làm gì thì không có được đâu. Nhưng mẹ còn nói là.. là Giang nhắc anh không có được làm lâu, bởi vì Giang sẽ bị mệt."
"Anh biết rồi, Giang ngủ đi."
"Dạ. Anh.. anh nhớ làm cái đó nha."
"Ừm."
Tin lời của Gia Nguyên, Bảo Giang ngây thơ ngắm mắt ngủ. Đợi sau khi vợ mình ngủ say cậu lập tức rời phòng để đến tìm Giao Giao.
Đêm đó là đêm tân hôn nhưng cậu lại vô cùng buồn bã, đến khi nằm được bên cạnh Giao Giao rồi cậu mới có được chút cảm giác nhẹ nhõm, cậu thì thầm nói với cô rằng:
"Ngày trước anh luôn sợ mất em, sợ em chê anh, sợ em tìm người khác. Giờ đã là vợ chồng hai năm, có một đứa con như anh vẫn không bớt sợ. Có thật sự là em sẽ cả đời ở bên anh không?"
Giao Giao nằm lặng thinh nghe cậu nói, từ lúc cậu dứt lời thì cô đã có câu trả lời trong lòng rồi, xưa nay cô chưa từng nghĩ sẽ sống với người đàn ông này cả đời. Thế nhưng, bây giờ ai mà lại đi nói thật tâm mình ra như vậy, cô vẫn mang bộ mặt giả tạo đó mà làm vui lòng cậu:
"Đương nhiên em sẽ ở cạnh anh cả đời rồi."
Nghe câu này Gia Nguyên vô cùng hạnh phúc ôm chầm lấy cô, trong lòng cậu vẫn chẳng có người phụ nữ nào sánh bằng cô được. Cạnh nhau đã bao lâu nhưng khi tiếp xúc cậu vẫn cảm giác được hứng thú không hề phai nhạt đi chút nào, được một lúc, cậu hôn lên môi cô rồi nói nhỏ:
"An Lạc cũng đã 1 tuổi rồi, hay là gì mình sinh đứa nữa có được không?"
Cô có chút đắng đo: "Sinh tiếp sao? Em thấy vẫn nên đợi An Lạc 3 tuổi rồi tính tiếp, anh còn trẻ mà sợ gì?"
"Anh còn trẻ nhưng em thì không, năm nay em đã 28 tuổi rồi, đợi đến lúc con được 3 tuổi thì em đã 30. Ba mươi tuổi là lúc nên nghỉ ngơi rồi."
"Nhưng kỳ đó em sinh mổ, bác sĩ nói cách hai năm mới nên có con tiếp."
"Vậy sao?"
"Ừm."
Biết chuyện Gia Nguyên có hơi buồn một chút nhưng vẫn không kiềm được ham muốn của mình, cậu luôn tay vào trong áo của cô, mân mê. Bị như thế này cô đã quá quen rồi, cô muốn đây là lần cuối để cho bàn tay ấy chạm vào người. Có lẽ đêm nay sẽ là lần cuối cô chiều ý này của cậu, mai này cô sẽ tìm cách rời đi, còn việc có dẫn theo An Lạc hay không cô vẫn đang đắng đo..
Sáng hôm sau, nhà vợ của Gia Nguyên đến chơi. Lúc này thấy cậu không có thời gian để ý đến mình, Giao Giao âm thầm bế con gái đi đến tiệm bánh tìm chú Kính. Giờ đây không còn ràng buộc đạo lý hay pháp lý, cô đã là người độc thân, chút tình cảm của Gia Nguyên và món nợ còn động lại chút ít không đủ để níu chân cô mạnh mẽ như ngày xưa nữa.
"Lời nói trước đây của anh thật chẳng còn hiệu lực nữa rồi. Bây giờ An Lạc đã có em trai cùng cha khác mẹ, anh đã đi vào vết xe đổ của ông nội. Sau này An Lạc lớn lên lại phải có tranh chấp.."
Cô nghe xong bất giác cũng suy tư: "Phải, An Lạc sẽ phải tranh chấp nhưng trong cái nhà trọng nam khinh nữ này nó có được bao nhiêu quyền? Rồi sau này anh sẽ thương đứa con trai kia hơn mà thôi, An Lạc giờ đã dư thừa."
Gia Nguyên quay đầu nhìn lại cô, cậu cúi nhẹ người hôn lên trán cô:
"Sẽ không có chuyện đó đâu, An Lạc mãi mãi không dư thừa, nó là tình yêu của chúng ta.. Cũng đã lấy nhau gần 2 năm rồi, em vẫn là người phụ nữ duy nhất anh yêu thương, cho dù có ra sao em cũng đừng rời xa anh có được không?"
Cô mỉm cười sờ nhẹ lên tóc cậu: "Chúng ta ràng buộc nhau bằng thứ gì, khi nào thứ đó còn thì em sẽ không xa anh."
"Vậy chúng ta đang ràng buộc nhau bằng thứ gì?"
"Theo anh là thứ gì?"
"Là tình yêu, anh chỉ vì yêu nên mới tới cùng em thôi. Còn em?"
"Em à? Em vì tấm giấy đăng ký kết hôn."
Nghe câu này mặt Gia Nguyên liền đông lại, cậu bất giác bóp chặt cổ tay cô, ánh mắt trở nên rất dữ, nghiêm giọng hỏi lại:
"Em nói gì? Nói lại anh nghe xem."
Giao Giao bật cười khúc khít:
"Thế anh muốn nghe em nói là vì gì đây?"
"Nói vì yêu anh. Em nói đi."
"Được được, vì yêu anh. Ha ha ha ha.."
Cậu nghiến răng đầy tức tối, cảm thấy cô rất đang bị phạt nên cậu ngồi dậy kéo tủ nhỏ lấy ra một cái bao cao su. Vừa thấy nó cô liền nít cười ngay, mặt nghiêm túc lại:
"Anh, anh định làm gì? Giờ này khuya rồi, đi ngủ đi."
Cậu không bỏ lời đó vào tai, cậu xé bao ra rồi tiếp khóa khóa chặt môi cô. Xem ra đêm nay cô không được ngủ ngon rồi..
Đúng thật là gần hai năm nay Gia Nguyên vẫn chưa từng dừng yêu Giao Giao, có lẽ cậu đã định là trọn đời. Nhưng còn cô, một người luôn muốn sự tự do không chấp nhận sống cùng một người có quá nhiều thứ khiến mình phải gò bó, mai này rồi cô sẽ tính tới chia tay.
* * *
Chẳng bao lâu sau, con trai của Gia Nguyên đầy tháng và đặt tên là Gia Hưng. Thế nhưng, Gia Nguyên không công khai nhận thằng bé đó làm con mà chỉ có mỗi Thùy Duyên là mẹ mà thôi. Sau khi có con trai, mãn hạn tang chế một năm, chuyện gì tới cũng phải tới, Gia Nguyên lấy con gái của ông Tấn làm vợ. Ôi chao, còn gì đau bằng nhìn chồng mình có con bên ngoài rồi giờ lại đi bàn hôn sự với người khác. Giao Giao bây giờ như kẻ vô hồn chỉ còn đứa con gái duy nhất để dựa vào. Mọi chuyện định đoạt đã xong xuôi, cuối tuần sau hôn lễ tiến hành. Ngày hôm nay bà Khánh họp mặt Giao Giao và Gia Nguyên lại ngồi vào bàn, đặt lên bàn một tờ giấy ly hôn và nói:
"Hai đứa ký vào để Gia Nguyên đăng ký kết hôn với người khác."
Cả hai người nhìn vào tờ giấy đó, trong lòng đầy phân vân. Gia Nguyên nội tâm đầy hỗn loạn, cậu hỏi cô:
"Đây chỉ là tờ giấy thôi phải không? Sẽ không có vấn đề gì với chúng ta có đúng không Giao?"
Cô cũng đầy hoang mang nhưng vẫn gật đầu: "Ừm, đúng vậy."
Nói rồi, cô cầm viết lên và ký vào đó không đắng đo thêm nữa. Còn cậu, thấy cô ký rồi thì cậu càng đắng đo, nhưng rồi cậu cũng đã ký vào đó. Thế là cuộc hôn nhân hợp pháp hai năm của họ chấm dứt.. Trong một tuần chờ cưới đó, Gia Nguyên đêm nào cũng muốn cùng Giao Giao nồng nàn không muốn dừng như những ngày mới có nhau, đó là vì cậu lo sợ, lo sợ nếu dừng một ngày thì cô sẽ quên mất dù hai người không là vợ chồng hợp pháp nữa nhưng cô vẫn là của cậu. Đã ly hôn với Gia Nguyên khiến cô cũng còn ràn buộc gì nữa, cô tìm đến chú Kính nhiều hơn và họ không nói gì nhưng vẫn biết đã sắp tới lúc họ thuộc về nhau rồi.
Chủ nhật cuối tuần đó, hôn lễ đã cử hạnh. Ở trong nhà hàng cưới, trong phòng thay đồ của chú rễ Giao Giao chuẩn bị quần áo cho Gia Nguyên đi cưới vợ, tâm trạng như một đóng bùi nhùi khó tả. Cô cũng mặc váy trắng nhưng không phải váy cưới, đám cưới mơ ước của cậu bây giờ cô dâu không phải là cô mà là một người con gái khác. Hai người nhìn nhau mà không biết nói gì cả. Sau khi đã chuẩn bị xong cho Gia Nguyên cô bế con gái đến cho cậu ôm con một lần trước khi đến lễ đường. Không hiểu trong lúc ôm con nhỏ trong tay cậu đột nhiên lại thấy hối hận không muốn cưới nữa, nhưng bà Khánh vẫn luôn đứng bên cậu thúc giục cậu đi nhanh, bà ta kêu phụ rễ kéo cậu đi xa khỏi mẹ con Giao Giao. Lúc này đây Giao Giao bế con nhìn về phía người đàn ông đó, bên cạnh cô không chỉ có bà Khánh mà còn có cả Thùy Duyên cũng đang ôm con của Gia Nguyên. Cô từng nói sẽ không chịu cảnh chung chồng nhưng giờ thì không tránh khỏi, đúng là nói trước bước không qua.
Lát sau, ở trên lễ đường Giao Giao ngồi cạnh chú Kính với tư cách là vợ của chú và An Lạc đường đường chính chính được chú bế trong vòng tay ngay trước mặt mọi người và Gia Nguyên. Gia Nguyên đứng trên lễ đường chờ cô dâu vào mà cứu nhìn về phía Giao Giao không ngừng, nước mắt cậu rưng rưng nhưng không dám khóc. Trong lòng cô cũng nhói đau nhưng cô mạnh mẽ kiềm chế được cảm xúc, trong khi đó Thùy Duyên đã khóc rồi chạy ra ngoài trước rồi, có lẽ bây giờ cô ta đã hối hận chăng? Lời mà Giao Giao báo trước cô ta không nghe, bây giờ đích thân trải nghiệm mới thấy nó đau đớn tới mức nào. Con bế trên tay mà đứng nhìn chồng lấy vợ khác là loại cảm giác uất ức, thống khổ và đớn đau muôn phần.
* * *
Cùng với tiếng nhạc cưới long trọng vang lên, cô dâu mặc độ váy trắng tinh tươm được cha mình dẫn tay vào. Ông Tấn có vẻ rất vui khi gả con gái của mình còn cô con gái thì chẳng biết gì chỉ cười mà thôi. Cô dâu năm nay chỉ vừa tròn mười tám tuổi, tên là Bảo Giang, trông cô ta không xinh đẹp xuất sắc nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn, tuy nhiên nhìn cô dâu hơi ốm yếu, có lẽ là vì bệnh. Đáng lẽ hôn lễ này phải thuộc về Giao Giao nhưng hôm nay mọi thứ đều được dành cho Bảo Giang cả. Nhẫn trao tay, lời thề ước, sự chúc phúc. V.. v. Tất cả diễn ra đúng như một đám cưới hoàn mỹ đầy hạnh phúc. Chẳng bao lâu sau khi làm lễ xong, Bảo Giang được gia đình đưa về phòng nghỉ ngơi, bao nhiêu đó đủ để thấy cô gái ấy yếu ớt tới mức nào. Đám cưới diễn ra rất nhanh, ăn uống đãi tiệc xong tới tối lại ai về nhà nấy.
Tối đó là đêm tân hôn, phòng của Giao Giao và Gia Nguyên được trang hoàn để làm phòng cưới, đồ đạc của Giao Giao và con gái đều bi đem sang phòng khác rồi. Màn đêm buông xuống thì ai về phòng nấy, Gia Nguyên đêm nay ngủ cùng vợ mới chỉ có cô là ngủ một mình. Trong phòng tân hôn, Gia Nguyên nằm cạnh Bảo Giang nhưng họ không làm gì hết, Bảo Giang đã rất buồn ngủ rồi nhưng vẫn mở lời với cậu:
"Anh.. anh Nguyên, mẹ nói.. nói tối nay anh phải.. phải làm gì đó với Giang."
Cậu quay sang nhìn Giang rồi mỉm cười hiền từ trả lời:
"Em ngủ đi, khi em ngủ anh sẽ làm."
"Có.. có thiệt không? Mẹ nói á, đêm nay mà không làm gì thì không có được đâu. Nhưng mẹ còn nói là.. là Giang nhắc anh không có được làm lâu, bởi vì Giang sẽ bị mệt."
"Anh biết rồi, Giang ngủ đi."
"Dạ. Anh.. anh nhớ làm cái đó nha."
"Ừm."
Tin lời của Gia Nguyên, Bảo Giang ngây thơ ngắm mắt ngủ. Đợi sau khi vợ mình ngủ say cậu lập tức rời phòng để đến tìm Giao Giao.
Đêm đó là đêm tân hôn nhưng cậu lại vô cùng buồn bã, đến khi nằm được bên cạnh Giao Giao rồi cậu mới có được chút cảm giác nhẹ nhõm, cậu thì thầm nói với cô rằng:
"Ngày trước anh luôn sợ mất em, sợ em chê anh, sợ em tìm người khác. Giờ đã là vợ chồng hai năm, có một đứa con như anh vẫn không bớt sợ. Có thật sự là em sẽ cả đời ở bên anh không?"
Giao Giao nằm lặng thinh nghe cậu nói, từ lúc cậu dứt lời thì cô đã có câu trả lời trong lòng rồi, xưa nay cô chưa từng nghĩ sẽ sống với người đàn ông này cả đời. Thế nhưng, bây giờ ai mà lại đi nói thật tâm mình ra như vậy, cô vẫn mang bộ mặt giả tạo đó mà làm vui lòng cậu:
"Đương nhiên em sẽ ở cạnh anh cả đời rồi."
Nghe câu này Gia Nguyên vô cùng hạnh phúc ôm chầm lấy cô, trong lòng cậu vẫn chẳng có người phụ nữ nào sánh bằng cô được. Cạnh nhau đã bao lâu nhưng khi tiếp xúc cậu vẫn cảm giác được hứng thú không hề phai nhạt đi chút nào, được một lúc, cậu hôn lên môi cô rồi nói nhỏ:
"An Lạc cũng đã 1 tuổi rồi, hay là gì mình sinh đứa nữa có được không?"
Cô có chút đắng đo: "Sinh tiếp sao? Em thấy vẫn nên đợi An Lạc 3 tuổi rồi tính tiếp, anh còn trẻ mà sợ gì?"
"Anh còn trẻ nhưng em thì không, năm nay em đã 28 tuổi rồi, đợi đến lúc con được 3 tuổi thì em đã 30. Ba mươi tuổi là lúc nên nghỉ ngơi rồi."
"Nhưng kỳ đó em sinh mổ, bác sĩ nói cách hai năm mới nên có con tiếp."
"Vậy sao?"
"Ừm."
Biết chuyện Gia Nguyên có hơi buồn một chút nhưng vẫn không kiềm được ham muốn của mình, cậu luôn tay vào trong áo của cô, mân mê. Bị như thế này cô đã quá quen rồi, cô muốn đây là lần cuối để cho bàn tay ấy chạm vào người. Có lẽ đêm nay sẽ là lần cuối cô chiều ý này của cậu, mai này cô sẽ tìm cách rời đi, còn việc có dẫn theo An Lạc hay không cô vẫn đang đắng đo..
Sáng hôm sau, nhà vợ của Gia Nguyên đến chơi. Lúc này thấy cậu không có thời gian để ý đến mình, Giao Giao âm thầm bế con gái đi đến tiệm bánh tìm chú Kính. Giờ đây không còn ràng buộc đạo lý hay pháp lý, cô đã là người độc thân, chút tình cảm của Gia Nguyên và món nợ còn động lại chút ít không đủ để níu chân cô mạnh mẽ như ngày xưa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.