Chương 95: Nổi Đắng Đo.
Hải Lang
19/09/2021
Vừa trở về chú liền đến phòng của Giao Giao, khi đó Giao Giao đang ngồi trên giường ăn sữa chua lấy sức sau khi vừa tập xong mấy bài tập dành cho bà bầu, trên người cô chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn và một chiếc áo thể thao để lộ bụng. Chú Kính không gõ cửa mà xông vào phòng kiến cô giật mình làm đỗ sữa chua lên bụng, không kịp trở tay gì thì chú Kính đã đến trước mặt ngồi lên giường của cô. Tình huống khó xử này khiến cô rất bối rối, cô không lau vết sữa chua nữa mà trực tiếp kéo chăn lên che người lại, ngại ngùng hỏi:
"Chú tìm tôi có việc gì à?"
Chú Kính vui vẻ mỉm cười, nắm lấy tay cô đặt lên tay mình, ánh mắt đầy tình ý, nói:
"Không có Gia Nguyên ở nhà, chú muốn bên cạnh con cũng không được sao?"
Cô không thích ở cạnh thân thiết với chú Kính khi có Gia Nguyên, cô rất sợ bị phát hiện, vẻ mặt cô có chút gượng gạo, tay nắm chặt lại rồi lấy tay ra khỏi bàn tay của chú, mắt nhìn nơi khác:
"Chú đừng có như vậy nữa, tôi vẫn là vợ của Gia Nguyên mà, Gia Nguyên giờ lại ở đây, giữ khoảng cách một chút sẽ tốt hơn."
Nghe câu này chú Kính chả vui chút nào, chú càng tiến lại sát cô hơn, giọng điệu nhẹ nhàng trau chuốt ân ái chậm rãi như đánh vào lòng cô:
"Ngày trước là con chủ động với chú, khơi màu cho chú hi vọng, bây giờ khi chú muốn gần gũi với con thì con lại xa lánh chú. Thế là thế nào đây? Chú không sợ bị phát hiện thì con sợ cái gì cơ chứ?"
Cô vẫn không dám nhìn vào mắt chút, giọng điệu lại có chút lạnh lùng:
"Lúc trước tôi chẳng bao giờ chủ động với chú cả, là do chú có tình cảm trước nên mới thấy vậy thôi. Tôi cứ nghĩ chú là người cổ hủ có nghĩ tới cũng sẽ không dám làm lộ liễu những chuyện đi ngược đạo lý như vậy, ai mà ngờ chú được nước lấn tới, tôi thấy chú cũng không có đứng đắn gì."
"Ấy, sao con lại nói chú như thế? Trước đây chẳng phải con cũng không kịch liệt phản đối chú sao?"
"Đó là do tôi sợ làm mất lòng chú thôi, cho chú ôm cũng không chết."
"Đấy! Cho chú ôm con còn không lo, vậy chú nắm tay sao còn lại gạt ra?"
Giao Giao tức giận quay mặt nhìn chú một cách đáng sợ rồi đáp lại:
"Chú chả biết điểm dừng gì cả, tôi không nói chú cũng phải biết dừng chứ! Chú không thể nào im lặng yêu tôi giống như ngày trước sao? Chú nó đã có tình cảm với tôi lâu như vậy mà vẫn có thể nhìn tôi rơi vào tay Gia Nguyên, tại sao bây giờ khi tôi đã là vợ của người ta rồi chú lại không thể âm thầm yêu thương bảo vệ? Chú muốn người đời khinh bỉ nhìn tôi, miệt thị tôi thì mới vừa lòng à? Cả cái nhà này người giúp việc trên dưới đều nghi ngờ rồi, chú muốn người ta bắt tại trận mới chịu sao? Chú nghĩ cho tôi một chút đi, chú đừng như Gia Nguyên chỉ biết nghĩ đến bản thân như thế!"
Thái độ của cô làm chú rất bất ngờ, khi cô dứt lời chú đã như được tỉnh táo lại, mất một lúc để chú đắng đo suy ngẫm lời của cô. Sau khi đã có đáp án của chính mình, chú hạ giọng trả lời:
"Chú đã nghĩ cho cái nhà này nửa đời rồi, bây giờ nghĩ cho bản thân một chút cũng sai sao? Trước đây đúng là chú không có cản Gia Nguyên đến với con, nhưng đó chỉ là do chú nghĩ đơn giản nếu đúng kế hoạch thì đằng nào con cũng sẽ phải công khai làm vợ chú, chú không cần gì hết chỉ cần người khác nhìn vào biết con chính là người phụ nữ của chú là được, cho dù biết thực chất con chính là của Gia Nguyên chú cũng chấp nhận. Chú đó chú đã suy nghĩ bao dung quá, chú luôn không dám nhận phần hơn, chú luôn nhường nhịn cho gia đình này, chú cũng chẳng dám công khai thổ lộ tình cảm với con bởi vì chú biết chú sẽ không cho con được hạnh phúc trọn vẹn.. Kể từ sau khi con chịu tiếp xúc nhiều với chú, chú cảm thấy mình như đang mơ vậy, nhìn những lúc con đau đớn, con khóc vì Gia Nguyên chú không cầm lòng được. Từ đó, chú biết chú phải hành động để bảo vệ con, chú không thể rụt rè tự ti chấp nhận đứng sau nhường nhịn người nào nữa, kể cả đó là Gia Nguyên, chính bản thân con cũng không yêu Gia Nguyên, chú không thể chấp nhận con bị người không yêu hành hạ thể xác và tinh thần như thế. Chú thay đổi như bây giờ là vì con mà thôi.."
Nói dứt lời, chú Kính kéo cô vào lòng mình ôm rất chặt, cô cảm thấy khó thở liên tục đẩy chú ra:
"Chú làm vậy là đang không tôn trọng tôi có biết không? Tôi không cản chú yêu tôi nhưng tôi cấm chú nghĩ tới chuyện vượt qua giới hạn với tôi, không đời nào tôi muốn thân mật với chú cả! Đợi khi tôi ly hôn đi."
Nói xong, cô đứng dậy đi vào phòng tắm khóa chặt cửa lại. Chú Kính lúc này vừa thấy tổn thương vừa thấy đau, ánh mắt chút rất tức giận gần như không khống chế được bản thân mà đi tới đập mạnh vào cửa phòng tắm, hét lên:
"Không muốn thân mật với chú vậy sao hôm ở bệnh viện con lại thân mật, nhẹ nhàng với chú.. còn cười với chú nữa? Còn cả quãng thời gian chúng ta cùng nhau đi du lịch. Con muốn chơi đùa với trái tim của chú sao? Con nói đi!"
Từ trong phòng tắm, cô không chút nghĩ suy mà lạnh lùng nói ra sự thật trong lòng mình:
"Lúc đó không có Gia Nguyên, bây giờ có cậu ta, tôi không muốn bác cháu các người nảy sinh mâu thuẫn. Chú ráng đợi đến khi tôi ly hôn đi."
Những lời cô thốt ra như dao đâm vào tim chú. Lại phải chờ nữa sao? Chú bất lực dựa đầu vào cửa kính, trong mắt đầy sự thất vọng và oán tránh.
Vụ việc ngày hôm đó đã để lại vết thương hằn sau trong lòng chú Kính, chú không còn dám mơ được gần gũi với cô nữa, chỉ muốn như trước im lặng đứng từ xa quan sát. Thế nhưng, cô đã giận chú, đều nhỏ nhoi mà chú mong mỏi Giao Giao cũng không muốn cho, cô sợ bị người khác nhìn ra ẩn tình của hai người nên đã tránh mặt chú, đôi lúc bắt buộc gặp mặt nhau cô cũng không nhìn thẳng vào mắt chú lần nào. Đó là vì cô sợ Gia Nguyên ghen, cậu ta ghen rất đáng sợ. Có những lúc cô nhớ đến tên bạn trai Anh Hiển bị rạch mặt, cô sợ chú Kính cũng sẽ bị cậu ta đối xử như vậy.
Thấy cô như thế chú đau lòng vô cùng, chú cảm thấy mình đã sai và rất muốn nói một lời xin lỗi với cô. Trong lòng cô bây giờ đã ám ảnh việc bị Gia Nguyên phát hiện rồi cho nên càng muốn bảo vệ chú thì cô càng hạn chế tiếp xúc. Thời gian này vì cô còn giận nên chú không thể ở sát bên cô nên cũng tạo điều kiện cho Gia Nguyên có nhiều thời gian hơn để bên cạnh cô, chú muốn coi đó là một cách thể hiện thành ý xin lỗi với Giao Giao. Con của cô sắp sinh mà chú cũng cảm thấy nôn nao giống như sắp được làm cha vậy, tra cứu trên mạng thấy người ta nói trẻ sơ sinh mới sinh rất yếu nên phải mặc nhiều đồ để giữ ấm chú liền nảy lên ý tưởng đích thân làm quần áo cho em bé. Chú không biết may vá chỉ biết duy nhất việc đan len nên chú quyết định đan nón len tặng cho đứa bé sắp chào đời. Suốt thời gian Giao Giao lạnh nhạt với chú và quấn quýt bên Gia Nguyên, chú im lặng chịu đựng như ngày trước không phá đám họ nữa mà thay vào đó là tập trung cho việc đan len, bởi vì chú biết đứa con trong bụng Giao Giao chính là thuộc về chú không ai giành giật được cả. Từng ngày từng ngày trôi qua, bộ siêu tập nón len của chú cũng đã chục cái, các nón đủ kích cỡ, đủ kiểu và cả nón giành riêng cho gia đình ba người nữa, chú rất hãnh diện với thành quả của mình.
Qua hơn nửa tháng, hôm đó chú Kính đưa Giao Giao đi khám thai, bởi vì tai mắt đối thủ trên thương trường nhiều, chó săn ở khắp nơi chú sợ nếu để Gia Nguyên đưa đi sẽ dễ bị soi mói nên mới muốn để mình đưa cô đi, đằng nào thì từ lúc cô có thai cũng đều là chú đưa cô đi khám. Bụng của Giao Giao lúc này đã lớn lắm rồi, cô đi đứng không được nhanh nhẹn như trước mà phải níu lấy tay chú Kính để đi, trông cô hôm nay có vẻ rất không khỏe. Vào phòng khám, cô được làm một loạt xét nghiệm và kiểm tra trước. Chờ khá lâu mới có kết quả nhưng chưa cầm được tờ kết quả thì đã bị gọi vào siêu âm. Tới phần này chú Kính đặc biệt rất phần khích, chú ngồi bên cạnh xem bác sĩ siêu âm cho cô, nhìn đứa bé hiện lên trước màn hình khiến chú không giấu nổi niềm vui mà mỉm cười, chú còn hỏi bác sĩ một cách rất tự nhiên rằng:
"Con của tôi khỏe không bác sĩ? Mẹ và bé đều khỏe hết có phải không?"
Bác sĩ không vội trả lời ngay mà nhìn kĩ càng một lúc, sau đó cầm tờ bệnh án của cô xem kĩ một lượt nữa rồi mới nói, vẻ mặt khi ấy vô cùng nghiêm trọng:
"Em bé hơi nhẹ cân, cơ thể của người mẹ hơi suy nhược cộng với bệnh về phổi, cần phải tịnh dưỡng nhiều hơn."
Lúc này Giao Giao bèn ngồi dậy, cô hỏi bác sĩ:
"Càng ngày tôi càng thấy mệt, sức khỏe tôi vốn yếu, bác sĩ có cách nào làm tôi không phải chịu cơn đau chuyển dạ không? Hoặc là sinh mổ cũng được."
Bác sĩ quay sang trả lời cô:
"Cơn đau chuyển dạ là không thể tránh được, còn chuyện sinh thường hay sinh mổ tới lúc sinh bác sĩ khác sẽ quyết định."
Nghe xong câu này Giao Giao càng thấy lo lắng hơn. Lúc lên xe về nhà, cô sờ tay lên bụng mình trầm ngâm một hồi rồi tự nhiên bật khóc. Phát hiện cô đang khóc, chú Kính lo lắng chạy xe chậm lại hỏi cô:
"Con làm sao vậy? Sao lại khóc?"
Giao Giao lấy tay che miệng nức nở đáp lại:
"Tôi chưa sẵn sàn sinh, tôi không muốn sinh chút nào cả. Bây giờ tôi xấu xí, người mập, da nám, chẳng còn là tôi nữa rồi. Đều tại món nợ kia, nếu không nợ tôi đã không phải sinh con khi chưa muốn thế này."
Chú Kính đau lòng khôn xiết khi nghe cô nói như thế, chú cho xe dừng lại bên đường, lập tức ôm cô vào lòng an ủi:
"Không sao đâu, lúc con sinh chú sẽ ở bên cạnh con, vượt qua một lần này chú sẽ không cho Gia Nguyên làm khổ con nữa."
"Chú tìm tôi có việc gì à?"
Chú Kính vui vẻ mỉm cười, nắm lấy tay cô đặt lên tay mình, ánh mắt đầy tình ý, nói:
"Không có Gia Nguyên ở nhà, chú muốn bên cạnh con cũng không được sao?"
Cô không thích ở cạnh thân thiết với chú Kính khi có Gia Nguyên, cô rất sợ bị phát hiện, vẻ mặt cô có chút gượng gạo, tay nắm chặt lại rồi lấy tay ra khỏi bàn tay của chú, mắt nhìn nơi khác:
"Chú đừng có như vậy nữa, tôi vẫn là vợ của Gia Nguyên mà, Gia Nguyên giờ lại ở đây, giữ khoảng cách một chút sẽ tốt hơn."
Nghe câu này chú Kính chả vui chút nào, chú càng tiến lại sát cô hơn, giọng điệu nhẹ nhàng trau chuốt ân ái chậm rãi như đánh vào lòng cô:
"Ngày trước là con chủ động với chú, khơi màu cho chú hi vọng, bây giờ khi chú muốn gần gũi với con thì con lại xa lánh chú. Thế là thế nào đây? Chú không sợ bị phát hiện thì con sợ cái gì cơ chứ?"
Cô vẫn không dám nhìn vào mắt chút, giọng điệu lại có chút lạnh lùng:
"Lúc trước tôi chẳng bao giờ chủ động với chú cả, là do chú có tình cảm trước nên mới thấy vậy thôi. Tôi cứ nghĩ chú là người cổ hủ có nghĩ tới cũng sẽ không dám làm lộ liễu những chuyện đi ngược đạo lý như vậy, ai mà ngờ chú được nước lấn tới, tôi thấy chú cũng không có đứng đắn gì."
"Ấy, sao con lại nói chú như thế? Trước đây chẳng phải con cũng không kịch liệt phản đối chú sao?"
"Đó là do tôi sợ làm mất lòng chú thôi, cho chú ôm cũng không chết."
"Đấy! Cho chú ôm con còn không lo, vậy chú nắm tay sao còn lại gạt ra?"
Giao Giao tức giận quay mặt nhìn chú một cách đáng sợ rồi đáp lại:
"Chú chả biết điểm dừng gì cả, tôi không nói chú cũng phải biết dừng chứ! Chú không thể nào im lặng yêu tôi giống như ngày trước sao? Chú nó đã có tình cảm với tôi lâu như vậy mà vẫn có thể nhìn tôi rơi vào tay Gia Nguyên, tại sao bây giờ khi tôi đã là vợ của người ta rồi chú lại không thể âm thầm yêu thương bảo vệ? Chú muốn người đời khinh bỉ nhìn tôi, miệt thị tôi thì mới vừa lòng à? Cả cái nhà này người giúp việc trên dưới đều nghi ngờ rồi, chú muốn người ta bắt tại trận mới chịu sao? Chú nghĩ cho tôi một chút đi, chú đừng như Gia Nguyên chỉ biết nghĩ đến bản thân như thế!"
Thái độ của cô làm chú rất bất ngờ, khi cô dứt lời chú đã như được tỉnh táo lại, mất một lúc để chú đắng đo suy ngẫm lời của cô. Sau khi đã có đáp án của chính mình, chú hạ giọng trả lời:
"Chú đã nghĩ cho cái nhà này nửa đời rồi, bây giờ nghĩ cho bản thân một chút cũng sai sao? Trước đây đúng là chú không có cản Gia Nguyên đến với con, nhưng đó chỉ là do chú nghĩ đơn giản nếu đúng kế hoạch thì đằng nào con cũng sẽ phải công khai làm vợ chú, chú không cần gì hết chỉ cần người khác nhìn vào biết con chính là người phụ nữ của chú là được, cho dù biết thực chất con chính là của Gia Nguyên chú cũng chấp nhận. Chú đó chú đã suy nghĩ bao dung quá, chú luôn không dám nhận phần hơn, chú luôn nhường nhịn cho gia đình này, chú cũng chẳng dám công khai thổ lộ tình cảm với con bởi vì chú biết chú sẽ không cho con được hạnh phúc trọn vẹn.. Kể từ sau khi con chịu tiếp xúc nhiều với chú, chú cảm thấy mình như đang mơ vậy, nhìn những lúc con đau đớn, con khóc vì Gia Nguyên chú không cầm lòng được. Từ đó, chú biết chú phải hành động để bảo vệ con, chú không thể rụt rè tự ti chấp nhận đứng sau nhường nhịn người nào nữa, kể cả đó là Gia Nguyên, chính bản thân con cũng không yêu Gia Nguyên, chú không thể chấp nhận con bị người không yêu hành hạ thể xác và tinh thần như thế. Chú thay đổi như bây giờ là vì con mà thôi.."
Nói dứt lời, chú Kính kéo cô vào lòng mình ôm rất chặt, cô cảm thấy khó thở liên tục đẩy chú ra:
"Chú làm vậy là đang không tôn trọng tôi có biết không? Tôi không cản chú yêu tôi nhưng tôi cấm chú nghĩ tới chuyện vượt qua giới hạn với tôi, không đời nào tôi muốn thân mật với chú cả! Đợi khi tôi ly hôn đi."
Nói xong, cô đứng dậy đi vào phòng tắm khóa chặt cửa lại. Chú Kính lúc này vừa thấy tổn thương vừa thấy đau, ánh mắt chút rất tức giận gần như không khống chế được bản thân mà đi tới đập mạnh vào cửa phòng tắm, hét lên:
"Không muốn thân mật với chú vậy sao hôm ở bệnh viện con lại thân mật, nhẹ nhàng với chú.. còn cười với chú nữa? Còn cả quãng thời gian chúng ta cùng nhau đi du lịch. Con muốn chơi đùa với trái tim của chú sao? Con nói đi!"
Từ trong phòng tắm, cô không chút nghĩ suy mà lạnh lùng nói ra sự thật trong lòng mình:
"Lúc đó không có Gia Nguyên, bây giờ có cậu ta, tôi không muốn bác cháu các người nảy sinh mâu thuẫn. Chú ráng đợi đến khi tôi ly hôn đi."
Những lời cô thốt ra như dao đâm vào tim chú. Lại phải chờ nữa sao? Chú bất lực dựa đầu vào cửa kính, trong mắt đầy sự thất vọng và oán tránh.
Vụ việc ngày hôm đó đã để lại vết thương hằn sau trong lòng chú Kính, chú không còn dám mơ được gần gũi với cô nữa, chỉ muốn như trước im lặng đứng từ xa quan sát. Thế nhưng, cô đã giận chú, đều nhỏ nhoi mà chú mong mỏi Giao Giao cũng không muốn cho, cô sợ bị người khác nhìn ra ẩn tình của hai người nên đã tránh mặt chú, đôi lúc bắt buộc gặp mặt nhau cô cũng không nhìn thẳng vào mắt chú lần nào. Đó là vì cô sợ Gia Nguyên ghen, cậu ta ghen rất đáng sợ. Có những lúc cô nhớ đến tên bạn trai Anh Hiển bị rạch mặt, cô sợ chú Kính cũng sẽ bị cậu ta đối xử như vậy.
Thấy cô như thế chú đau lòng vô cùng, chú cảm thấy mình đã sai và rất muốn nói một lời xin lỗi với cô. Trong lòng cô bây giờ đã ám ảnh việc bị Gia Nguyên phát hiện rồi cho nên càng muốn bảo vệ chú thì cô càng hạn chế tiếp xúc. Thời gian này vì cô còn giận nên chú không thể ở sát bên cô nên cũng tạo điều kiện cho Gia Nguyên có nhiều thời gian hơn để bên cạnh cô, chú muốn coi đó là một cách thể hiện thành ý xin lỗi với Giao Giao. Con của cô sắp sinh mà chú cũng cảm thấy nôn nao giống như sắp được làm cha vậy, tra cứu trên mạng thấy người ta nói trẻ sơ sinh mới sinh rất yếu nên phải mặc nhiều đồ để giữ ấm chú liền nảy lên ý tưởng đích thân làm quần áo cho em bé. Chú không biết may vá chỉ biết duy nhất việc đan len nên chú quyết định đan nón len tặng cho đứa bé sắp chào đời. Suốt thời gian Giao Giao lạnh nhạt với chú và quấn quýt bên Gia Nguyên, chú im lặng chịu đựng như ngày trước không phá đám họ nữa mà thay vào đó là tập trung cho việc đan len, bởi vì chú biết đứa con trong bụng Giao Giao chính là thuộc về chú không ai giành giật được cả. Từng ngày từng ngày trôi qua, bộ siêu tập nón len của chú cũng đã chục cái, các nón đủ kích cỡ, đủ kiểu và cả nón giành riêng cho gia đình ba người nữa, chú rất hãnh diện với thành quả của mình.
Qua hơn nửa tháng, hôm đó chú Kính đưa Giao Giao đi khám thai, bởi vì tai mắt đối thủ trên thương trường nhiều, chó săn ở khắp nơi chú sợ nếu để Gia Nguyên đưa đi sẽ dễ bị soi mói nên mới muốn để mình đưa cô đi, đằng nào thì từ lúc cô có thai cũng đều là chú đưa cô đi khám. Bụng của Giao Giao lúc này đã lớn lắm rồi, cô đi đứng không được nhanh nhẹn như trước mà phải níu lấy tay chú Kính để đi, trông cô hôm nay có vẻ rất không khỏe. Vào phòng khám, cô được làm một loạt xét nghiệm và kiểm tra trước. Chờ khá lâu mới có kết quả nhưng chưa cầm được tờ kết quả thì đã bị gọi vào siêu âm. Tới phần này chú Kính đặc biệt rất phần khích, chú ngồi bên cạnh xem bác sĩ siêu âm cho cô, nhìn đứa bé hiện lên trước màn hình khiến chú không giấu nổi niềm vui mà mỉm cười, chú còn hỏi bác sĩ một cách rất tự nhiên rằng:
"Con của tôi khỏe không bác sĩ? Mẹ và bé đều khỏe hết có phải không?"
Bác sĩ không vội trả lời ngay mà nhìn kĩ càng một lúc, sau đó cầm tờ bệnh án của cô xem kĩ một lượt nữa rồi mới nói, vẻ mặt khi ấy vô cùng nghiêm trọng:
"Em bé hơi nhẹ cân, cơ thể của người mẹ hơi suy nhược cộng với bệnh về phổi, cần phải tịnh dưỡng nhiều hơn."
Lúc này Giao Giao bèn ngồi dậy, cô hỏi bác sĩ:
"Càng ngày tôi càng thấy mệt, sức khỏe tôi vốn yếu, bác sĩ có cách nào làm tôi không phải chịu cơn đau chuyển dạ không? Hoặc là sinh mổ cũng được."
Bác sĩ quay sang trả lời cô:
"Cơn đau chuyển dạ là không thể tránh được, còn chuyện sinh thường hay sinh mổ tới lúc sinh bác sĩ khác sẽ quyết định."
Nghe xong câu này Giao Giao càng thấy lo lắng hơn. Lúc lên xe về nhà, cô sờ tay lên bụng mình trầm ngâm một hồi rồi tự nhiên bật khóc. Phát hiện cô đang khóc, chú Kính lo lắng chạy xe chậm lại hỏi cô:
"Con làm sao vậy? Sao lại khóc?"
Giao Giao lấy tay che miệng nức nở đáp lại:
"Tôi chưa sẵn sàn sinh, tôi không muốn sinh chút nào cả. Bây giờ tôi xấu xí, người mập, da nám, chẳng còn là tôi nữa rồi. Đều tại món nợ kia, nếu không nợ tôi đã không phải sinh con khi chưa muốn thế này."
Chú Kính đau lòng khôn xiết khi nghe cô nói như thế, chú cho xe dừng lại bên đường, lập tức ôm cô vào lòng an ủi:
"Không sao đâu, lúc con sinh chú sẽ ở bên cạnh con, vượt qua một lần này chú sẽ không cho Gia Nguyên làm khổ con nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.