Chương 96: Chọn Đúng Người Thế Giới Sẽ Tốt Đẹp Lên.
Hải Lang
20/09/2021
Cô dựa vào lòng chú Kính, đôi tay nắm chặt bờ vai chú, khóc lớn:
"Tôi mệt mỏi, mệt mỏi quá rồi! Tôi muốn tự do, tôi muốn làm việc mình thích. Tại sao chuyện đơn giản là được quyết định cuộc đời tôi cũng không có vậy hả? Nhà các người độc ác lắm, cứ ép tôi vào đường cùng mà thôi."
Chú Kính cũng rưng rưng nước mắt, chú ôm chặt lấy cô giống như cũng muốn chia sẻ một phần đau khổ với cô, giọng của chú trầm xuống, nhẹ nhàng nói vào tai cô:
"Không sao cả, có chú ở đây rồi, chú sẽ không để cho con chịu nhiều thiệt thòi như khi ở bên Gia Nguyên đâu. Sinh đứa trẻ này ra, chú dám chắc sẽ đảm bảo cuộc sống tốt đẹp nhất cho con và đứa bé, sẽ không ai dám khinh thường hay dè bỉu mẹ con con cả. Hãy dựa vào chú, tin tưởng chú, chú không thề thốt nhưng những gì đã nói chú nhất định sẽ làm được."
Mặt yếu đuối nhất của cô đã để cho chú Kính nhìn thấy, người khác không ai biết trong suốt thời gian qua cô đã chịu những áp lực và gò bó đến mức nào, Gia Nguyên cũng chưa hiểu được, chỉ có mỗi chú Kính là ngày ngày nhìn từng dáng đi, tướng ngồi của cô, thấu hiểu nỗi lòng trong từng ánh mắt cô. Không hiểu vì sao khi cô ở bên chú Kính cô cảm thấy an toàn và vững chãi hơn khi ở cạnh Gia Nguyên. Chú Kính, người đàn ông từng trải thấu hiểu nhân tình thế thái dường như mới là điểm tựa vào cô nên chọn cho cuộc đời của mình. Cô ngước mặt nhìn chú Kính, hai ánh mắt, hai tâm trạng, họ dành cho nhau một chút gì đó tình cảm. Không kiềm được lòng, chú đã hôn cô, một nụ hôn mà chú đã chờ đợi rất lâu, rất lâu rồi. Ban đầu cô còn phản kháng nhưng lúc sau đã không còn, cô dần chìm vào nụ hôn đó, cảm nhận được đến cả cách hôn của chú cũng khác hẳn Gia Nguyên. Gia Nguyên thì thường dồn dập ham khám phá, chiếm hữu như muốn nuốt trọn cô, trong khi chú Kính từ mạnh chuyển sang nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng đầy tình yêu. Trong lòng cô tự hỏi, chẳng nhẽ đàn ông và con trai khác nhau là ở điểm này hay sao?
Nụ hôn đấm đuối đó rồi cũng trôi qua, chút giận hờn mấy tháng nay cũng tan. Cả hai buông nhau ra với gương mặt đỏ ửng, cô rụt rè vội tránh ánh mắt của chú còn chú thì trong mắt bây giờ chỉ có cô, đôi tay chú chạm nhẹ lên bụng cô, giọng thều thảo hỏi:
"Cho phép chú trở thành chỗ dựa cho con và đứa trẻ này có được không? Con không muốn ở trong tối làm một cỗ máy sinh sản, vậy con có từng nghĩ tới đi cùng chú giúp chú có một gia đình hoàn chỉnh hay không?"
"Ý.. ý chú là gì?"
"Làm vợ chú đi. Sinh con xong, cắt đứt hết quan hệ với Gia Nguyên, con và chú sẽ đến với nhau mặc kệ người khác có nói gì."
"Chú điên rồi sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần là chỉ muốn âm thầm.."
"Âm thầm để làm gì? Âm thầm là cho cả thế giới biết con là vợ của chú nhưng tối đến con lại ngủ cùng Gia Nguyên ư? Con muốn như thế sao? Cái âm thầm của con chính là giấu một mình Gia Nguyên, thế giới thấy con không sợ mà lại đi sợ một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn cả mình, nó đâu phải là thế giới của con, thế giới của con là thứ rộng lớn ngoài kia."
"Tôi, tôi không muốn trở thành vợ của hai bác cháu cùng một nhà, làm như vậy làm sao mà chấp nhận được!"
"Con là bạn gái của chú là việc cả nước đều biết, chú lấy con làm vợ là chuyện rất bình thường. Gia Nguyên ép con đăng ký kết hôn, ép con mang thai nhưng vẫn chưa cho con được một đám cưới nở mài nở mặt, con tội gì phải nghĩ cho nó?"
"Chúng ta làm như vậy sau này ở trong nhà tôi phải nhìn mặt Gia Nguyên thế nào đây? Cậu ta có để yên hay không? Không được, tôi không thể!"
Nói dứt lời, cô đẩy chú Kính ra, mặt quay về một hướng khác. Chú Kính trong lòng đầy oán hận, vẻ mặt tức tối đạp mạnh tay vào vô lăn:
"Con sẽ hối hận cho xem."
Ngay sau đó, chú kéo cà vạt trên cổ lỏng ra rồi tăng tốc chạy rất nhanh, vẻ mặt tức giận này là lần đầu tiên cô nhìn thấy ở chú Kính. Chú Kính sắp phát điên rồi, chú không chạy về nhà mà rẻ vào đường cao tốc, chạy xe vô cùng nhanh. Giao Giao sợ hãi nắm chặt lấy tay chú, cầu xin chú bình bĩnh lại:
"Chú hai, chú bình tĩnh lại đi! Chú đừng như vậy mà, đừng làm khó tôi! Cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định sẽ suy nghĩ lại lời chú nói. Mau dừng lại đi!"
Chú Kính mặc kệ lời của cô, tốc độ xe cứ tăng lên theo từng giây. Giao Giao chẳng còn biết phải làm gì cả, nhìn ánh mắt chú chẳng có chút gì là đùa giỡn cả. Đi cùng với nổi sợ của cô, đứa bé dường như cũng sợ, nó đạp bụng cô liên tục làm cô đau nhói, buộc lòng cô phải nghĩ ra hạ sách để chặn chú Kính lại, cô hét lên:
"Chúng ta có thể cùng nhau chết nhưng đứa trẻ thì vô tội! Chú muốn con gái của mình chết theo chú hay sao?"
Nghe câu này, chú chợt tỉnh ra, ánh mắt sắc thép của chú dần nhẹ nhàng lại, chú hốt hoảng giảm tốc độ xuống. Đường cao tốc lúc này cũng vừa hết rồi, chú rẻ vào một ngã rẻ để đi ngược lại vào thành phố và dừng xe lại bên đường. Đứa trẻ trong bụng Giao Giao vì quá hoảng loạn hay sao mà cứ đạp bụng cô không ngừng, cô đau đớn nhăn mặt một chút, chú Kính thấy thế liền hốt hoảng đỡ lấy eo cô, hỏi:
"Con sao vậy? Đau bụng sao?"
Giao Giao hít thở sâu, tay tháo dây an toàn ra rồi bám vào tay chú Kính:
"Không sao, nó đạp hơi mạnh chút thôi. Chú đừng chạy nhanh như thế nữa, cho tôi thời gian suy nghĩ để quyết định đã."
Lúc này chú đã nhận thức được cái sai của mình, ánh mắt chú đầy sự hối lỗi. Giao Giao cũng nhận ra điều đó, cô không trách chú mà còn nằm tay chú đặt lên bụng mình:
"Con bé đạp rồi, chú cảm nhận được không? Bình thường cả Gia Nguyên còn không thấy được nó đạp đâu."
Chú Kính mở to mắt nhìn lên bụng cô, chú cảm nhận được từng cái đạp của đứa trẻ, chú thấy có một cảm giác rất lạ, chú cảm động đến rưng rưng nước mắt bởi vì cả đời chú chưa từng dám mơ đến một ngày có thể cảm nhận được cảm giác này. Nhìn Giao Giao, chú thấy cô như một thiên thần, con tim đạp loạn nhịp và khi ấy chú chợt nhớ ra ba từ "con gái của mình" mà khi nãy cô vừa nói, chú xúc động nắm lấy tay cô:
"Có phải, có phải khi nãy con nói đứa bé là con của chú có phải không?"
Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, liền lập tức trả lời chú:
"Sau này nó sinh ra không được cha ruột nhận mà phải gọi chú là cha, nó không phải con của chú thì là con của ai nữa?"
Chú Kính nghe câu này, xúc động đến mức vừa cười vừa khóc:
"Phải, đúng là con của chú rồi. Cuối cùng thì chú cũng được người ta gọi là cha rồi.."
"Chú làm gì mà xúc động thế chứ, đã biết lâu rồi mà."
"Đúng là biết lâu nhưng đây là do mẹ của nó chấp nhận chú là cha của nó, chú phải vui chứ."
Hai ánh mắt của họ lại nhìn nhau, cảm xúc là thứ khó kiềm chế được. Lần đầu tiên cô thấy có một người đàn ông bảo vệ con của người khác nhưng chính con ruột của mình. Cô đã run động với người đàn ông này từ lâu lắm rồi, có khi còn đã yêu chú mà không hay biết. Thấy chú vui cô cũng bất giác vui theo, đôi bàn tay mềm mại của cô chạm nhẹ lên mặt chú rồi vút nhẹ xuống cổ áo chỉnh cà vạt lại giúp. Trước hành động của cô chú cảm giác tim mình đập loạn xạ, không cầm được lòng, chú ôm chầm lấy cô, cô cũng không phản kháng mà vui vẻ mỉm cười hôn nhẹ lên trái tay của chú, nói nhỏ:
"Về nhà thôi."
Chú sung sướng khôn nguôi nhưng vẫm làm theo lời cô, chú Kính bắt đầu cho xe chạy về nhà, nhưng việc sờ được vào bụng cô khiến chú luyến tiếc sợ không có cơ hội lần sau nên cứ để mãi không buông ra. Giao Giao biết chú rất muốn có con mà không được nên cũng hiểu cho tâm trạng của chú, cho phép chú đặt tay lên bụng mình suốt cả đường về.
* * *
Chừng mười ngày sau, nhà họ Tăng có tiệc mừng thọ ông cố, cả nhà Gia Nguyên đều nghỉ việc để đi đến nơi được gọi là nhà tổ, đây cũng là thứ hai Giao Giao được quay lại đây. Nhà tổ không ở thành phố mà là ở ngoại tỉnh, đi một đoạn đường hơn 2 tiếng xe chạy mới tới được địa điểm. Lần này về nhà tổ Giao Giao đi chung xe với cả chú Kính và Gia Nguyên, cả ba ngồi chung ở ghế, phía trước nhà anh vệ sĩ Khôi cùng tài xế. Cả ba người cùng ngồi một ghế thật sự có hơi chật chọi, đáng lý ra cô chỉ đi cùng Gia Nguyên mà thôi, tại chú Kính không cam tâm nhìn hai nhìn cười đùa hạnh phúc trên đường đi nên mới chen vào. Bụng đã to gần 8 tháng rồi mà lại phải đi đường xa nên cô cảm thấy rất mệt, vừa lên xe được 10 phút cô đã đưa đầu vào vai Gia Nguyên ngủ thiếp đi, ngủ được nửa tiếng lại thức dậy đòi ăn, xe đành dừng lại tiệm tạp hóa bên đường mua bánh cho cô. Cô muốn rời khỏi xe để ra lựa đồ ăn vặt thì được cả hai chú cháu dìu tay dắt đi, hành động này của chú Kính cũng không biết là vô tình hay cố ý nhưng nó như cái gai chọt vào mắt cậu vậy. Cô đi một vòng tiệm tạp hóa, mua mỗi loại đồ ăn vặt một thứ rồi trở về xe. Xe lúc này ngoài chật do người còn chật thêm cho đồ ăn vặt nữa. Những điều này cô cũng không để tâm lắm, bây giờ cô chỉ biết phải nhanh chóng lắp đầy cái bụng đói, cô cứ xé snack ăn nhồn nhoàm, hết chú Kính xé gói bánh mới lại tới Gia Nguyên đút, cô bây giờ chẳng khác gì nữ hoàng cả. Đi được thêm một đoạn dài nữa, ông bà Khánh thấy mệt nên dừng lại một quán nước khá sang trọng bên đường nghỉ ngơi. Giao Giao được dìu bước khỏi xe đỡ ngồi lên ghế trong sự nâng niu của hai người đàn ông, mà dường như sớm giờ Gia Nguyên nhịn chú Kính lâu rồi nên nhịn không nổi nữa, vừa đặt cô ngồi xuống cậu liền nhắc nhở chú ngay:
"Giao Giao là vợ con, một mình con lo là đủ rồi sao bác cứ xen tay vào vậy?"
Bà Khánh nghe câu này của cậu chưa biết thực hư ra sau đã trách chú Kính:
"Kính, con xa xa hai đứa nhỏ ra đi, để Gia Nguyên bực bội rồi thấy không?"
Chú Kính rõ ràng là cố tình làm cho cậu tức nhưng vẫn tỏ vẻ ấm ức nhìn bà Khánh:
"Con đỡ tiếp nó cũng la, nó đi còn chưa vững nữa thì làm sao đỡ bà bầu đi vững được?"
Gia Nguyên tiếp lời ngay:
"Bác đi ra đi là tự động con đỡ được à, bác làm thế là chen ngang giữa vợ chồng con đấy!"
Khí thế của hai người lúc này như đang sắp cãi nhau vậy, Giao Giao ngồi giữa hai người mà cũng chẳng biết nên làm gì, đánh nắm tay Gia Nguyên kéo xuống nói với cậu:
"Thôi cho qua đi, chú Kính muốn tốt cho em thôi mà. Bây giờ anh dẫn em đi vệ sinh đi."
Nghe cô nói vậy Gia Nguyên mới chịu nhường bước bỏ qua cho chú Kính, cậu nắm tay cô đỡ đứng dậy, xoay người định đỡ cô đi. Ai ngờ ngay lúc này bà Khánh lại đứng dậy ngăn lại:
"Gia Nguyên, con đi đâu đó? Nó tự đi vệ sinh không được à? Để nó tự đi đi. Đã mang con gái thì cũng phải biết điều một chút, có phải mang con trai đâu mà đòi sống như bà hoàng, suốt ngày ăn rồi ngủ chả làm được tích sự gì!"
Giao Giao nghe câu này cảm thấy như có dao nhọn đâm vào tim, cô quay đầu nhìn bà ta, nhìn thấy được sự ghét bỏ khinh thường đó, cô tủi thân cúi đầu lấy tay mình ra khỏi tay Gia Nguyên:
"Thôi để em tự đi, anh ở đây nghỉ ngơi đi."
Nói rồi, cô chạm rãi chống tay sau lưng lặng lẽ đi về hướng chỉ nhà vệ sinh. Gia Nguyên cảm thấy khó chịu, lập tức liếc nhìn bà Khánh như dằn mặt rồi vội chạy theo sau cô. Chú Kính ở lại nhìn bà Khánh cũng chả có chút thiện cảm gì, chú vừa lườm vừa bỏ đi chỗ khác. Bà Khánh thấy thế liền ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
"Hai bác cháu nó sao thế nhỉ? Sao đứa làm cũng liếc tôi hết vậy?"
Ông Gia Thành ngồi trên ghế lắc đầu thở dài, dự đoán trong lòng ông hình như đã biết được gì đó.
"Tôi mệt mỏi, mệt mỏi quá rồi! Tôi muốn tự do, tôi muốn làm việc mình thích. Tại sao chuyện đơn giản là được quyết định cuộc đời tôi cũng không có vậy hả? Nhà các người độc ác lắm, cứ ép tôi vào đường cùng mà thôi."
Chú Kính cũng rưng rưng nước mắt, chú ôm chặt lấy cô giống như cũng muốn chia sẻ một phần đau khổ với cô, giọng của chú trầm xuống, nhẹ nhàng nói vào tai cô:
"Không sao cả, có chú ở đây rồi, chú sẽ không để cho con chịu nhiều thiệt thòi như khi ở bên Gia Nguyên đâu. Sinh đứa trẻ này ra, chú dám chắc sẽ đảm bảo cuộc sống tốt đẹp nhất cho con và đứa bé, sẽ không ai dám khinh thường hay dè bỉu mẹ con con cả. Hãy dựa vào chú, tin tưởng chú, chú không thề thốt nhưng những gì đã nói chú nhất định sẽ làm được."
Mặt yếu đuối nhất của cô đã để cho chú Kính nhìn thấy, người khác không ai biết trong suốt thời gian qua cô đã chịu những áp lực và gò bó đến mức nào, Gia Nguyên cũng chưa hiểu được, chỉ có mỗi chú Kính là ngày ngày nhìn từng dáng đi, tướng ngồi của cô, thấu hiểu nỗi lòng trong từng ánh mắt cô. Không hiểu vì sao khi cô ở bên chú Kính cô cảm thấy an toàn và vững chãi hơn khi ở cạnh Gia Nguyên. Chú Kính, người đàn ông từng trải thấu hiểu nhân tình thế thái dường như mới là điểm tựa vào cô nên chọn cho cuộc đời của mình. Cô ngước mặt nhìn chú Kính, hai ánh mắt, hai tâm trạng, họ dành cho nhau một chút gì đó tình cảm. Không kiềm được lòng, chú đã hôn cô, một nụ hôn mà chú đã chờ đợi rất lâu, rất lâu rồi. Ban đầu cô còn phản kháng nhưng lúc sau đã không còn, cô dần chìm vào nụ hôn đó, cảm nhận được đến cả cách hôn của chú cũng khác hẳn Gia Nguyên. Gia Nguyên thì thường dồn dập ham khám phá, chiếm hữu như muốn nuốt trọn cô, trong khi chú Kính từ mạnh chuyển sang nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng đầy tình yêu. Trong lòng cô tự hỏi, chẳng nhẽ đàn ông và con trai khác nhau là ở điểm này hay sao?
Nụ hôn đấm đuối đó rồi cũng trôi qua, chút giận hờn mấy tháng nay cũng tan. Cả hai buông nhau ra với gương mặt đỏ ửng, cô rụt rè vội tránh ánh mắt của chú còn chú thì trong mắt bây giờ chỉ có cô, đôi tay chú chạm nhẹ lên bụng cô, giọng thều thảo hỏi:
"Cho phép chú trở thành chỗ dựa cho con và đứa trẻ này có được không? Con không muốn ở trong tối làm một cỗ máy sinh sản, vậy con có từng nghĩ tới đi cùng chú giúp chú có một gia đình hoàn chỉnh hay không?"
"Ý.. ý chú là gì?"
"Làm vợ chú đi. Sinh con xong, cắt đứt hết quan hệ với Gia Nguyên, con và chú sẽ đến với nhau mặc kệ người khác có nói gì."
"Chú điên rồi sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần là chỉ muốn âm thầm.."
"Âm thầm để làm gì? Âm thầm là cho cả thế giới biết con là vợ của chú nhưng tối đến con lại ngủ cùng Gia Nguyên ư? Con muốn như thế sao? Cái âm thầm của con chính là giấu một mình Gia Nguyên, thế giới thấy con không sợ mà lại đi sợ một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn cả mình, nó đâu phải là thế giới của con, thế giới của con là thứ rộng lớn ngoài kia."
"Tôi, tôi không muốn trở thành vợ của hai bác cháu cùng một nhà, làm như vậy làm sao mà chấp nhận được!"
"Con là bạn gái của chú là việc cả nước đều biết, chú lấy con làm vợ là chuyện rất bình thường. Gia Nguyên ép con đăng ký kết hôn, ép con mang thai nhưng vẫn chưa cho con được một đám cưới nở mài nở mặt, con tội gì phải nghĩ cho nó?"
"Chúng ta làm như vậy sau này ở trong nhà tôi phải nhìn mặt Gia Nguyên thế nào đây? Cậu ta có để yên hay không? Không được, tôi không thể!"
Nói dứt lời, cô đẩy chú Kính ra, mặt quay về một hướng khác. Chú Kính trong lòng đầy oán hận, vẻ mặt tức tối đạp mạnh tay vào vô lăn:
"Con sẽ hối hận cho xem."
Ngay sau đó, chú kéo cà vạt trên cổ lỏng ra rồi tăng tốc chạy rất nhanh, vẻ mặt tức giận này là lần đầu tiên cô nhìn thấy ở chú Kính. Chú Kính sắp phát điên rồi, chú không chạy về nhà mà rẻ vào đường cao tốc, chạy xe vô cùng nhanh. Giao Giao sợ hãi nắm chặt lấy tay chú, cầu xin chú bình bĩnh lại:
"Chú hai, chú bình tĩnh lại đi! Chú đừng như vậy mà, đừng làm khó tôi! Cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định sẽ suy nghĩ lại lời chú nói. Mau dừng lại đi!"
Chú Kính mặc kệ lời của cô, tốc độ xe cứ tăng lên theo từng giây. Giao Giao chẳng còn biết phải làm gì cả, nhìn ánh mắt chú chẳng có chút gì là đùa giỡn cả. Đi cùng với nổi sợ của cô, đứa bé dường như cũng sợ, nó đạp bụng cô liên tục làm cô đau nhói, buộc lòng cô phải nghĩ ra hạ sách để chặn chú Kính lại, cô hét lên:
"Chúng ta có thể cùng nhau chết nhưng đứa trẻ thì vô tội! Chú muốn con gái của mình chết theo chú hay sao?"
Nghe câu này, chú chợt tỉnh ra, ánh mắt sắc thép của chú dần nhẹ nhàng lại, chú hốt hoảng giảm tốc độ xuống. Đường cao tốc lúc này cũng vừa hết rồi, chú rẻ vào một ngã rẻ để đi ngược lại vào thành phố và dừng xe lại bên đường. Đứa trẻ trong bụng Giao Giao vì quá hoảng loạn hay sao mà cứ đạp bụng cô không ngừng, cô đau đớn nhăn mặt một chút, chú Kính thấy thế liền hốt hoảng đỡ lấy eo cô, hỏi:
"Con sao vậy? Đau bụng sao?"
Giao Giao hít thở sâu, tay tháo dây an toàn ra rồi bám vào tay chú Kính:
"Không sao, nó đạp hơi mạnh chút thôi. Chú đừng chạy nhanh như thế nữa, cho tôi thời gian suy nghĩ để quyết định đã."
Lúc này chú đã nhận thức được cái sai của mình, ánh mắt chú đầy sự hối lỗi. Giao Giao cũng nhận ra điều đó, cô không trách chú mà còn nằm tay chú đặt lên bụng mình:
"Con bé đạp rồi, chú cảm nhận được không? Bình thường cả Gia Nguyên còn không thấy được nó đạp đâu."
Chú Kính mở to mắt nhìn lên bụng cô, chú cảm nhận được từng cái đạp của đứa trẻ, chú thấy có một cảm giác rất lạ, chú cảm động đến rưng rưng nước mắt bởi vì cả đời chú chưa từng dám mơ đến một ngày có thể cảm nhận được cảm giác này. Nhìn Giao Giao, chú thấy cô như một thiên thần, con tim đạp loạn nhịp và khi ấy chú chợt nhớ ra ba từ "con gái của mình" mà khi nãy cô vừa nói, chú xúc động nắm lấy tay cô:
"Có phải, có phải khi nãy con nói đứa bé là con của chú có phải không?"
Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, liền lập tức trả lời chú:
"Sau này nó sinh ra không được cha ruột nhận mà phải gọi chú là cha, nó không phải con của chú thì là con của ai nữa?"
Chú Kính nghe câu này, xúc động đến mức vừa cười vừa khóc:
"Phải, đúng là con của chú rồi. Cuối cùng thì chú cũng được người ta gọi là cha rồi.."
"Chú làm gì mà xúc động thế chứ, đã biết lâu rồi mà."
"Đúng là biết lâu nhưng đây là do mẹ của nó chấp nhận chú là cha của nó, chú phải vui chứ."
Hai ánh mắt của họ lại nhìn nhau, cảm xúc là thứ khó kiềm chế được. Lần đầu tiên cô thấy có một người đàn ông bảo vệ con của người khác nhưng chính con ruột của mình. Cô đã run động với người đàn ông này từ lâu lắm rồi, có khi còn đã yêu chú mà không hay biết. Thấy chú vui cô cũng bất giác vui theo, đôi bàn tay mềm mại của cô chạm nhẹ lên mặt chú rồi vút nhẹ xuống cổ áo chỉnh cà vạt lại giúp. Trước hành động của cô chú cảm giác tim mình đập loạn xạ, không cầm được lòng, chú ôm chầm lấy cô, cô cũng không phản kháng mà vui vẻ mỉm cười hôn nhẹ lên trái tay của chú, nói nhỏ:
"Về nhà thôi."
Chú sung sướng khôn nguôi nhưng vẫm làm theo lời cô, chú Kính bắt đầu cho xe chạy về nhà, nhưng việc sờ được vào bụng cô khiến chú luyến tiếc sợ không có cơ hội lần sau nên cứ để mãi không buông ra. Giao Giao biết chú rất muốn có con mà không được nên cũng hiểu cho tâm trạng của chú, cho phép chú đặt tay lên bụng mình suốt cả đường về.
* * *
Chừng mười ngày sau, nhà họ Tăng có tiệc mừng thọ ông cố, cả nhà Gia Nguyên đều nghỉ việc để đi đến nơi được gọi là nhà tổ, đây cũng là thứ hai Giao Giao được quay lại đây. Nhà tổ không ở thành phố mà là ở ngoại tỉnh, đi một đoạn đường hơn 2 tiếng xe chạy mới tới được địa điểm. Lần này về nhà tổ Giao Giao đi chung xe với cả chú Kính và Gia Nguyên, cả ba ngồi chung ở ghế, phía trước nhà anh vệ sĩ Khôi cùng tài xế. Cả ba người cùng ngồi một ghế thật sự có hơi chật chọi, đáng lý ra cô chỉ đi cùng Gia Nguyên mà thôi, tại chú Kính không cam tâm nhìn hai nhìn cười đùa hạnh phúc trên đường đi nên mới chen vào. Bụng đã to gần 8 tháng rồi mà lại phải đi đường xa nên cô cảm thấy rất mệt, vừa lên xe được 10 phút cô đã đưa đầu vào vai Gia Nguyên ngủ thiếp đi, ngủ được nửa tiếng lại thức dậy đòi ăn, xe đành dừng lại tiệm tạp hóa bên đường mua bánh cho cô. Cô muốn rời khỏi xe để ra lựa đồ ăn vặt thì được cả hai chú cháu dìu tay dắt đi, hành động này của chú Kính cũng không biết là vô tình hay cố ý nhưng nó như cái gai chọt vào mắt cậu vậy. Cô đi một vòng tiệm tạp hóa, mua mỗi loại đồ ăn vặt một thứ rồi trở về xe. Xe lúc này ngoài chật do người còn chật thêm cho đồ ăn vặt nữa. Những điều này cô cũng không để tâm lắm, bây giờ cô chỉ biết phải nhanh chóng lắp đầy cái bụng đói, cô cứ xé snack ăn nhồn nhoàm, hết chú Kính xé gói bánh mới lại tới Gia Nguyên đút, cô bây giờ chẳng khác gì nữ hoàng cả. Đi được thêm một đoạn dài nữa, ông bà Khánh thấy mệt nên dừng lại một quán nước khá sang trọng bên đường nghỉ ngơi. Giao Giao được dìu bước khỏi xe đỡ ngồi lên ghế trong sự nâng niu của hai người đàn ông, mà dường như sớm giờ Gia Nguyên nhịn chú Kính lâu rồi nên nhịn không nổi nữa, vừa đặt cô ngồi xuống cậu liền nhắc nhở chú ngay:
"Giao Giao là vợ con, một mình con lo là đủ rồi sao bác cứ xen tay vào vậy?"
Bà Khánh nghe câu này của cậu chưa biết thực hư ra sau đã trách chú Kính:
"Kính, con xa xa hai đứa nhỏ ra đi, để Gia Nguyên bực bội rồi thấy không?"
Chú Kính rõ ràng là cố tình làm cho cậu tức nhưng vẫn tỏ vẻ ấm ức nhìn bà Khánh:
"Con đỡ tiếp nó cũng la, nó đi còn chưa vững nữa thì làm sao đỡ bà bầu đi vững được?"
Gia Nguyên tiếp lời ngay:
"Bác đi ra đi là tự động con đỡ được à, bác làm thế là chen ngang giữa vợ chồng con đấy!"
Khí thế của hai người lúc này như đang sắp cãi nhau vậy, Giao Giao ngồi giữa hai người mà cũng chẳng biết nên làm gì, đánh nắm tay Gia Nguyên kéo xuống nói với cậu:
"Thôi cho qua đi, chú Kính muốn tốt cho em thôi mà. Bây giờ anh dẫn em đi vệ sinh đi."
Nghe cô nói vậy Gia Nguyên mới chịu nhường bước bỏ qua cho chú Kính, cậu nắm tay cô đỡ đứng dậy, xoay người định đỡ cô đi. Ai ngờ ngay lúc này bà Khánh lại đứng dậy ngăn lại:
"Gia Nguyên, con đi đâu đó? Nó tự đi vệ sinh không được à? Để nó tự đi đi. Đã mang con gái thì cũng phải biết điều một chút, có phải mang con trai đâu mà đòi sống như bà hoàng, suốt ngày ăn rồi ngủ chả làm được tích sự gì!"
Giao Giao nghe câu này cảm thấy như có dao nhọn đâm vào tim, cô quay đầu nhìn bà ta, nhìn thấy được sự ghét bỏ khinh thường đó, cô tủi thân cúi đầu lấy tay mình ra khỏi tay Gia Nguyên:
"Thôi để em tự đi, anh ở đây nghỉ ngơi đi."
Nói rồi, cô chạm rãi chống tay sau lưng lặng lẽ đi về hướng chỉ nhà vệ sinh. Gia Nguyên cảm thấy khó chịu, lập tức liếc nhìn bà Khánh như dằn mặt rồi vội chạy theo sau cô. Chú Kính ở lại nhìn bà Khánh cũng chả có chút thiện cảm gì, chú vừa lườm vừa bỏ đi chỗ khác. Bà Khánh thấy thế liền ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
"Hai bác cháu nó sao thế nhỉ? Sao đứa làm cũng liếc tôi hết vậy?"
Ông Gia Thành ngồi trên ghế lắc đầu thở dài, dự đoán trong lòng ông hình như đã biết được gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.