Chương 106: Xung Đột.
Hải Lang
21/09/2021
Nghe câu này chú liền nhận ra mình đã hơi mất bình tĩnh rồi, nhưng mà giờ cô đang trong bộ đồ tập yoga bó sát gợi cảm, chú thật sự không cưỡng lại được sức hút đó. Mặc dù biết là cô không thích gần gũi với chú khi vẫn còn là vợ của Gia Nguyên nhưng chú vẫn muốn thử một lần, chú đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đường cong ở hông của cô, ánh mắt rất thành khẩn, nói:
"Cho chú gần con 5 phút thôi có được không?"
Cô không đồng ý đẩy chú ra rồi đi ra cửa, vừa định mở cửa thì chú bỗng từ phía sau đi tới ôm lấy eo cô. Không để cô kịp phản kháng, chú thì thào vào tai cô:
"Năm phút thôi, cho chú được gần con một lần, một lần là đủ rồi."
Nói dứt lời, chú ngậm lấy vành tai của cô rồi vừa hôn vừa nâng niu cơ thể của cô, cảm giác đê mê như muốn gục ngã suýt chút đã đứng không vững rồi, không biết đã bao nhiêu năm chú không được ngửi lại mùi phụ nữ như thế nào bao nhiêu cảm giác trai trẻ ùa về như một luồn gió xuân thổi vào lòng chú, bây giờ chứ mới biết thế nào là hồi xuân. Đang thư giản trên mây thì chú bất ngờ bị cô thúc khủy tay ngược lại vào bụng, chú đau đớn lập tức ôm bụng mà bỏ cô ra, nhân cơ hội này cô liền đi ra khỏi nhà tắm đi lại chỗ con gái đang ngủ. Chú Kính vừa đau đớn vừa tiếc nuối cảm giác mới nãy, còn chưa được hai phút cuộc đời mà dừng lại nhanh quá, chú ước gì mình có thể tiếp tục đến cuối cùng bên cô.
Mặc dù vừa bị chú Kính làm thế nhưng Giao Giao vẫn tỏ ra rất bình thường không giận chú. Buổi tối Gia Nguyên trở về nhà, cậu vừa lên đến phòng liền lập tức ôm hôn cô thắm thiết ngay cả khi biết chú Kính đang ở bàn đọc sách. Chú Kính dù ghen nhưng chỉ biết nuốt đắng nhìn nơi khác coi như không nhìn thấy gì mà thôi. Sau khi hôn cô xong, Gia Nguyên kéo cô ngồi xuống giường rồi nắm tay cô nghiêm túc hỏi chuyện, cậu nói:
"Sáng giờ anh tới gặp ông cố, ông cố nói chuyện liên quan tới vị hôn thê kia, họ nói sẽ cho anh và cô ta kết hôn trước một năm tức làm năm sau anh sẽ phải cưới đó. Họ còn nói trong năm sau anh nhất định phải có con trai, Giao à, em có đồng ý vì anh một lần sinh con nữa không?"
Nghe chuyện này Giao Giao liền lập tức căng thẳng, cô gạt tay cậu ra, bức xúc nói:
"Anh bị điên rồi à? Anh có biết là em vừa sinh mổ ít nhất phải 2 năm sau mới sinh được tiếp nữa, hơn thế sức khỏe em không tốt, lúc sinh con xem suýt chết anh không thấy sao? Ở đâu ra cái đòi hỏi vô lý như thế, em đâu phải cái máy đẻ!"
Gia Nguyên lo lắng cố hạ giọng giải thích lại với cô:
"Anh biết, nhưng mà hoàn cảnh đã thế rồi. Nếu như An Lạc là con trai thì ít rắc rối biết mấy. Em không thấy cũng đắng đo lắm sao?"
"Con trai con trai, suốt ngày con trai! Con trai tốt lắm à? Con trai mới là người à? Nếu không phải do anh nghe theo lời bà nội thì An Lạc sinh ra có là con gái vẫn có thể thừa kế tập đoàn, bản thân anh vô dụng còn muốn về nhà bắt em sinh con để chiều dòng họ anh sao? Nếu lỡ lần sau em lại sinh con gái thì anh lại bắt em sinh tiếp à? Em cho anh biết, sinh ra con gái là do đàn ông các anh, đừng có hở chút là đày dọa phụ nữ! Nếu muốn em bán mạng sinh tiếp trừ khi anh để người khác mổ bụng giống em bị đi!"
Nói dứt câu, Giao Giao đứng dậy tức giận ôm An Lạc rời khỏi phòng. Chú Kính từ xa nhìn thấy họ cãi nhau trong lòng liền vui như nở hoa nhưng vẫn giả vờ lo lắng đi lại gần Gia Nguyên hỏi han:
"Sao thế Gia Nguyên? Thật sự là phải có con gấp vậy à?"
Gia Nguyên vừa bị cô lớn tiếng xong nên có chút buồn bã, cậu cũng không biết tương lai sẽ ra sao. Khi nghe chú Kính hỏi cậu liền rầu rĩ trả lời:
"Rất gấp rồi, dòng họ xưa nay người thừa kế từ 19, 20 tuổi đã có con nối dõi, bây giờ con đã 21 mà vẫn chưa có ai cả. Nếu không phải năm nay ông nội mất phải chịu tang thì ông cố còn tính trong năm nay đám cưới luôn rồi. Thật sự bây giờ con cũng không biết phải làm sao nữa."
"Con thử nghĩ xem còn cách nào khác hay không, còn nhiều cách có thể giúp được mà. Con cứ từ từ nghĩ cách còn chú sẽ đến gặp ông cố hỏi lại việc này, con đừng lo nữa.."
Nói xong, chú bước ra khỏi phòng, vẻ mặt sau đó liền đắc ý mà cười, trong đầu thầm nghĩ ngày Gia Nguyên đẩy Giao Giao về mình chẳng còn xa nữa.
* * *
Sáng ngày hôm sau, mọi người có liên quan tới ông Gia Thành bao gồm một vài người trong hội đồng trưởng tộc họ Tăng đều tụ họp lại phòng khách, để nghe đọc di chúc, đợi khi mọi người đã ổn định thì luật sư bắt đầu đọc, nội dung văn bản ban đầu không có gì chỉ tới lúc chia tài sản thì mới có bất ngờ, nội dung chia tài sản nếu chia ra mức phần trăm chính là Gia Thiên sẽ có 30 % tài sản, Gia Nguyên 20%, Gia Thắng 10%, Gia Kính 20%, An Lạc 20%. Đọc xong di chúc ai nấy đều vỡ òa vì không nghĩ chú Kính lại được ít hơn em trai và họ cũng không thể ngờ ông Gia Thành con chia cho cả đứa cháu gái vừa ba tháng tuổi của mình. Giao Giao biết được tin này thì vui mừng lắm, cô ôm con gái trong lòng mà thầm nghĩ tương lai nó có thể tốt đẹp, sáng lạng hơn mình rồi. Giữa lúc tất cả mọi người trong phòng khách xôn xao bàn tán thì bất ngờ cô Hồng vợ cũ của chú Kính đột nhiên xuất hiện, cô ta dẫn theo thằng con trai của mình xông thẳng vào phòng khách rồi lớn tiếng nói:
"Di chúc này vẫn còn thiếu phần của tôi, tôi mới chính là con gái ruột của ông Gia Thành."
Vừa nói dứt lời cô ta đặt ngay lên bàn một tập hồ sơ, chú Kính và bà Khánh vừa nghe cô ta nói thế thì bất ngờ hơn ai hết, họ đồng loạt đứng bật dậy, chú Kính vội cãi lại lời của cô ta vừa nói:
"Này cô kia, cô đừng có ăn nói bây bạ, ở đây có có chỗ của cô!"
Cô Hồng tỏ ra rất tự tin, cô ta mở tập hồ sơ ra phát cho mỗi người có mặt ở đó một tờ giấy, đó giấy photo, đó chính là giấy xét nghiệm ADN và giấy khám thai chứng minh năm đó bà Khánh sinh ra là con gái. Đọc được tin này mọi người trong nhà đều rất sốc không ai dám tin cả, cô Hồng thấy thế liền lấy bản gốc ra giơ lên cao và nói:
"Những gì mọi người đàn xem là được photo ra từ bản gốc tôi đang cầm. Đây toàn bộ là sự thật, năm đó tôi đã bị hoàn đổi với ông ta dưới sự sắp xếp của bà Khánh. Nếu các người không tin thì có thể lấy AND của ông Kính, ông Thiên và tôi để xét nghiệm, tôi tin chắc kết quả sẽ chỉ ra rằng tôi và Gia Thiên có quan hệ huyết thống."
Ông Gia Thiên lúc này nổi nóng đứng dậy đi tới chỗ cô ta định đuổi đi nhưng bị con trai của cô ta đẩy ra, ngay sau đó Gia Thắng và Gia Nguyên không thể ngồi yên mà nhảy vào xảy ra xô sát với con trai cô Hồng, cảnh tượng lúc này hỗn loạn vô cùng. Trước cảnh tượng đó mà bà Khánh không hề phản bác lại thông tin khiến cho những người trong hội đồng trưởng tộc cảm thấy nghi ngờ, một người trong đó liền đứng lên nói:
"Thôi được rồi, việc này thông qua kiểm tra thì sẽ có kết quả rõ ràng. Ông Gia Thành bây giờ mất rồi, mọi thứ đều nên minh bạch nếu không sẽ có lời ra tiếng vào. Việc điều tra sẽ do người trong tộc làm, nếu là thật thì sẽ bàn bạc, còn nếu cô ta nói là giả thì nhất định sẽ phải trả giá cho sự náo loạn ngày hôm nay."
Ông ta chỉ nói bao nhiêu đó thôi thì tất cả người đang xô sát đều dừng lại, người trong hội đồng trưởng tộc đều đứng dậy rồi cầm tập hồ sơ kia rời đi, cô Hồng thấy thế liền đỡ thằng con trai vừa bị đánh bầm dập của mình đứng dậy rồi chạy theo họ. Trong nhà lúc này chỉ còn những người thân thuộc, tất cả mọi người đều nhìn về hướng của chú Kính và bà Khánh, hai người họ đều không nói gì nhưng trái với chú Kính sắc mặt lạnh lùng thì bà Khánh lại thất thần ngồi xuống sofa như một kẻ mất hồn. Thấy sự việc đã đến mức như thế chú Kính chỉ biết mỉm cười rồi nhìn sang Giao Giao, nói:
"Em và Gia Nguyên đưa An Lạc lên phòng ngủ đi, anh ở đây có chuyện cần nói riêng với mẹ và Gia Thiên."
Nghe vậy Giao Giao liền ngoan ngoãn ôm con đi lên phòng, Gia Nguyên cũng biết không nên ở lại nên cũng chạy đi theo cô.. Cuộc nói chuyện riêng của ba mẹ con họ sau đó trở nên rất căng thẳng, bà Khánh cuối cùng cũng chịu đem mọi chuyện nói hết ra và cả chuyện ông Gia Thành bị đau tim mà chết cũng là vì biết Gia Kính không phải con ruột của mình. Sau khi nghe hết mọi chuyện, ông Gia Thiên không tỏ ra sốc nhiều mà chỉ hơi khó tin một chút, ông ta đứng dậy lẳng lặng đi về phòng của mình mà không nói lời nào cả. Cho dù bên ngoài người ta có tỏ thái độ ra sao thì chú Kính vẫn giữ một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ như vậy, dường như chú đã có chuẩn bị tinh thần từ trước cả rồi.
"Cho chú gần con 5 phút thôi có được không?"
Cô không đồng ý đẩy chú ra rồi đi ra cửa, vừa định mở cửa thì chú bỗng từ phía sau đi tới ôm lấy eo cô. Không để cô kịp phản kháng, chú thì thào vào tai cô:
"Năm phút thôi, cho chú được gần con một lần, một lần là đủ rồi."
Nói dứt lời, chú ngậm lấy vành tai của cô rồi vừa hôn vừa nâng niu cơ thể của cô, cảm giác đê mê như muốn gục ngã suýt chút đã đứng không vững rồi, không biết đã bao nhiêu năm chú không được ngửi lại mùi phụ nữ như thế nào bao nhiêu cảm giác trai trẻ ùa về như một luồn gió xuân thổi vào lòng chú, bây giờ chứ mới biết thế nào là hồi xuân. Đang thư giản trên mây thì chú bất ngờ bị cô thúc khủy tay ngược lại vào bụng, chú đau đớn lập tức ôm bụng mà bỏ cô ra, nhân cơ hội này cô liền đi ra khỏi nhà tắm đi lại chỗ con gái đang ngủ. Chú Kính vừa đau đớn vừa tiếc nuối cảm giác mới nãy, còn chưa được hai phút cuộc đời mà dừng lại nhanh quá, chú ước gì mình có thể tiếp tục đến cuối cùng bên cô.
Mặc dù vừa bị chú Kính làm thế nhưng Giao Giao vẫn tỏ ra rất bình thường không giận chú. Buổi tối Gia Nguyên trở về nhà, cậu vừa lên đến phòng liền lập tức ôm hôn cô thắm thiết ngay cả khi biết chú Kính đang ở bàn đọc sách. Chú Kính dù ghen nhưng chỉ biết nuốt đắng nhìn nơi khác coi như không nhìn thấy gì mà thôi. Sau khi hôn cô xong, Gia Nguyên kéo cô ngồi xuống giường rồi nắm tay cô nghiêm túc hỏi chuyện, cậu nói:
"Sáng giờ anh tới gặp ông cố, ông cố nói chuyện liên quan tới vị hôn thê kia, họ nói sẽ cho anh và cô ta kết hôn trước một năm tức làm năm sau anh sẽ phải cưới đó. Họ còn nói trong năm sau anh nhất định phải có con trai, Giao à, em có đồng ý vì anh một lần sinh con nữa không?"
Nghe chuyện này Giao Giao liền lập tức căng thẳng, cô gạt tay cậu ra, bức xúc nói:
"Anh bị điên rồi à? Anh có biết là em vừa sinh mổ ít nhất phải 2 năm sau mới sinh được tiếp nữa, hơn thế sức khỏe em không tốt, lúc sinh con xem suýt chết anh không thấy sao? Ở đâu ra cái đòi hỏi vô lý như thế, em đâu phải cái máy đẻ!"
Gia Nguyên lo lắng cố hạ giọng giải thích lại với cô:
"Anh biết, nhưng mà hoàn cảnh đã thế rồi. Nếu như An Lạc là con trai thì ít rắc rối biết mấy. Em không thấy cũng đắng đo lắm sao?"
"Con trai con trai, suốt ngày con trai! Con trai tốt lắm à? Con trai mới là người à? Nếu không phải do anh nghe theo lời bà nội thì An Lạc sinh ra có là con gái vẫn có thể thừa kế tập đoàn, bản thân anh vô dụng còn muốn về nhà bắt em sinh con để chiều dòng họ anh sao? Nếu lỡ lần sau em lại sinh con gái thì anh lại bắt em sinh tiếp à? Em cho anh biết, sinh ra con gái là do đàn ông các anh, đừng có hở chút là đày dọa phụ nữ! Nếu muốn em bán mạng sinh tiếp trừ khi anh để người khác mổ bụng giống em bị đi!"
Nói dứt câu, Giao Giao đứng dậy tức giận ôm An Lạc rời khỏi phòng. Chú Kính từ xa nhìn thấy họ cãi nhau trong lòng liền vui như nở hoa nhưng vẫn giả vờ lo lắng đi lại gần Gia Nguyên hỏi han:
"Sao thế Gia Nguyên? Thật sự là phải có con gấp vậy à?"
Gia Nguyên vừa bị cô lớn tiếng xong nên có chút buồn bã, cậu cũng không biết tương lai sẽ ra sao. Khi nghe chú Kính hỏi cậu liền rầu rĩ trả lời:
"Rất gấp rồi, dòng họ xưa nay người thừa kế từ 19, 20 tuổi đã có con nối dõi, bây giờ con đã 21 mà vẫn chưa có ai cả. Nếu không phải năm nay ông nội mất phải chịu tang thì ông cố còn tính trong năm nay đám cưới luôn rồi. Thật sự bây giờ con cũng không biết phải làm sao nữa."
"Con thử nghĩ xem còn cách nào khác hay không, còn nhiều cách có thể giúp được mà. Con cứ từ từ nghĩ cách còn chú sẽ đến gặp ông cố hỏi lại việc này, con đừng lo nữa.."
Nói xong, chú bước ra khỏi phòng, vẻ mặt sau đó liền đắc ý mà cười, trong đầu thầm nghĩ ngày Gia Nguyên đẩy Giao Giao về mình chẳng còn xa nữa.
* * *
Sáng ngày hôm sau, mọi người có liên quan tới ông Gia Thành bao gồm một vài người trong hội đồng trưởng tộc họ Tăng đều tụ họp lại phòng khách, để nghe đọc di chúc, đợi khi mọi người đã ổn định thì luật sư bắt đầu đọc, nội dung văn bản ban đầu không có gì chỉ tới lúc chia tài sản thì mới có bất ngờ, nội dung chia tài sản nếu chia ra mức phần trăm chính là Gia Thiên sẽ có 30 % tài sản, Gia Nguyên 20%, Gia Thắng 10%, Gia Kính 20%, An Lạc 20%. Đọc xong di chúc ai nấy đều vỡ òa vì không nghĩ chú Kính lại được ít hơn em trai và họ cũng không thể ngờ ông Gia Thành con chia cho cả đứa cháu gái vừa ba tháng tuổi của mình. Giao Giao biết được tin này thì vui mừng lắm, cô ôm con gái trong lòng mà thầm nghĩ tương lai nó có thể tốt đẹp, sáng lạng hơn mình rồi. Giữa lúc tất cả mọi người trong phòng khách xôn xao bàn tán thì bất ngờ cô Hồng vợ cũ của chú Kính đột nhiên xuất hiện, cô ta dẫn theo thằng con trai của mình xông thẳng vào phòng khách rồi lớn tiếng nói:
"Di chúc này vẫn còn thiếu phần của tôi, tôi mới chính là con gái ruột của ông Gia Thành."
Vừa nói dứt lời cô ta đặt ngay lên bàn một tập hồ sơ, chú Kính và bà Khánh vừa nghe cô ta nói thế thì bất ngờ hơn ai hết, họ đồng loạt đứng bật dậy, chú Kính vội cãi lại lời của cô ta vừa nói:
"Này cô kia, cô đừng có ăn nói bây bạ, ở đây có có chỗ của cô!"
Cô Hồng tỏ ra rất tự tin, cô ta mở tập hồ sơ ra phát cho mỗi người có mặt ở đó một tờ giấy, đó giấy photo, đó chính là giấy xét nghiệm ADN và giấy khám thai chứng minh năm đó bà Khánh sinh ra là con gái. Đọc được tin này mọi người trong nhà đều rất sốc không ai dám tin cả, cô Hồng thấy thế liền lấy bản gốc ra giơ lên cao và nói:
"Những gì mọi người đàn xem là được photo ra từ bản gốc tôi đang cầm. Đây toàn bộ là sự thật, năm đó tôi đã bị hoàn đổi với ông ta dưới sự sắp xếp của bà Khánh. Nếu các người không tin thì có thể lấy AND của ông Kính, ông Thiên và tôi để xét nghiệm, tôi tin chắc kết quả sẽ chỉ ra rằng tôi và Gia Thiên có quan hệ huyết thống."
Ông Gia Thiên lúc này nổi nóng đứng dậy đi tới chỗ cô ta định đuổi đi nhưng bị con trai của cô ta đẩy ra, ngay sau đó Gia Thắng và Gia Nguyên không thể ngồi yên mà nhảy vào xảy ra xô sát với con trai cô Hồng, cảnh tượng lúc này hỗn loạn vô cùng. Trước cảnh tượng đó mà bà Khánh không hề phản bác lại thông tin khiến cho những người trong hội đồng trưởng tộc cảm thấy nghi ngờ, một người trong đó liền đứng lên nói:
"Thôi được rồi, việc này thông qua kiểm tra thì sẽ có kết quả rõ ràng. Ông Gia Thành bây giờ mất rồi, mọi thứ đều nên minh bạch nếu không sẽ có lời ra tiếng vào. Việc điều tra sẽ do người trong tộc làm, nếu là thật thì sẽ bàn bạc, còn nếu cô ta nói là giả thì nhất định sẽ phải trả giá cho sự náo loạn ngày hôm nay."
Ông ta chỉ nói bao nhiêu đó thôi thì tất cả người đang xô sát đều dừng lại, người trong hội đồng trưởng tộc đều đứng dậy rồi cầm tập hồ sơ kia rời đi, cô Hồng thấy thế liền đỡ thằng con trai vừa bị đánh bầm dập của mình đứng dậy rồi chạy theo họ. Trong nhà lúc này chỉ còn những người thân thuộc, tất cả mọi người đều nhìn về hướng của chú Kính và bà Khánh, hai người họ đều không nói gì nhưng trái với chú Kính sắc mặt lạnh lùng thì bà Khánh lại thất thần ngồi xuống sofa như một kẻ mất hồn. Thấy sự việc đã đến mức như thế chú Kính chỉ biết mỉm cười rồi nhìn sang Giao Giao, nói:
"Em và Gia Nguyên đưa An Lạc lên phòng ngủ đi, anh ở đây có chuyện cần nói riêng với mẹ và Gia Thiên."
Nghe vậy Giao Giao liền ngoan ngoãn ôm con đi lên phòng, Gia Nguyên cũng biết không nên ở lại nên cũng chạy đi theo cô.. Cuộc nói chuyện riêng của ba mẹ con họ sau đó trở nên rất căng thẳng, bà Khánh cuối cùng cũng chịu đem mọi chuyện nói hết ra và cả chuyện ông Gia Thành bị đau tim mà chết cũng là vì biết Gia Kính không phải con ruột của mình. Sau khi nghe hết mọi chuyện, ông Gia Thiên không tỏ ra sốc nhiều mà chỉ hơi khó tin một chút, ông ta đứng dậy lẳng lặng đi về phòng của mình mà không nói lời nào cả. Cho dù bên ngoài người ta có tỏ thái độ ra sao thì chú Kính vẫn giữ một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ như vậy, dường như chú đã có chuẩn bị tinh thần từ trước cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.