Chương 107: Xung Đột.
Hải Lang
21/09/2021
Sau vụ việc hôm đó, chú Kính bắt đầu kiểm kê lại tài sản từ nguồn vốn của chính mình tạo ra dồn vào hết một tài khoản, có lẽ đây là cách phòng bị của chú để trừ trường hợp xấu nhất là chú mất chiếc ghế chủ tịch.
Trong thời gian chờ đợi kết quả mọi chuyện Giao Giao thật sự rất quan tâm đến tình hình của chú Kính, chú Kính đã không đến tìm cô và chơi với An Lạc nữa mà dành phần lớn thời gian ở bên ngoài. Chuyện huyết thống dòng họ là chuyện lớn nên cần điều tra kĩ, nếu tính thì ít nhất phải hơn một tuần nữa mới có cuộc họp nội bộ gia đình công bố kết quả.
Một đêm nọ, Giao Giao đang ngủ thì bất chợt nghe có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, cô giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh, Gia Nguyên đang ôm con nằm ngủ ở sau lưng cô và chú Kính không hề có mặt trong phòng ba hôm nay. Cô vội buột tóc lại, chỉnh trang quần áo rồi đi ra mở cửa, không ngờ rằng người gõ cửa lại là chú Kính, người chú còn đang mặc vest và nồng nạc mùi rượu. Thấy chú cô liền vội kéo chú đén cuối dãy hành lang để nói chuyện tránh để Gia Nguyên phát hiện, cô nhìn kĩ không có ai rồi mới hỏi chú:
"Ba hôm nay sao chú không về nhà, chú đã đi đâu thế?"
Người chú tuy nồng nặc mùi rượu nhưng vẫn còn tỉnh táo, chú trả lời cô:
"Chú đi chuẩn bị mọi thứ cho tương lai của chúng ta. Chú không phải con ruột của ông Gia Thành, sớm muộn gì cũng bị phát hiện và đẩy ra đường mà thôi. Sau này chú sẽ không được giàu có như bây giờ nữa, con có muốn đi cùng chú không?"
Giao Giao ra thái độ rất ngạc nhiên:
"Chú không phải con ruột thật sao?"
"Thật. Con có còn muốn đi với chú không?"
Cô không đắng đo đáp lại ngay:
"Tôi đã nói trước rồi mà, khi nào li hôn thì tôi mới đi theo chú. Bây giờ mà chú có mất hết tất cả rời khỏi đây chỉ cần là chú không cắt đứt liên lạc với tôi thì tôi sẽ vẫn bên cạnh chú. Mười mấy năm nay tôi không ngờ đến chú không phải con ruột của ông Thành, nếu sự thật bị phây phui chú phải sống thế nào đây?"
Chú Kính thở dài:
"Hầy.. Thì chắc phải rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây tức là rời khỏi tập đoàn phải không? Chú không thể rời tập đoàn được, tập đoàn có công sức của chú trong đó, mười năm chú tiếp quản tập đoàn khó khăn tới mức nào. Gây ra chuyện là người đời trước làm không thể để mình chú chịu như vậy được. Khó khăn lắm chú mới làm cho tập đoàn thêm lớn mạnh như thế, bây giờ chú mà đi thì cái tốt không phải cho không chú ba hết sao? Công bằng cho chú ở đâu?"
"Làm gì có cái gọi là công bằng, từ nhỏ đến lớn không phải là chú luôn là người đi trước trải thảm cho em trai đi hay sao? Con cũng thấy cách mà cha chú chia tài sản rồi đó, Gia Thiên đi biệt tâm hơn hai mươi năm trời không chăm sóc được gia đình ngày nào mà nó vẫn có phần nhiều hơn chú, chú làm nhiều chuyện như thế suy cho cùng cũng chỉ là con ghẻ không đáng gì mà thôi."
Lúc nói câu này mặt chú Kính rất buồn bã lại thêm giọng điệu ảm đạm càng khiến cho người khác cảm thấy đồng cảm mủi lòng. Bây giờ Giao Giao nhìn thấy hoàn cảnh của chú ấy chẳng hơn mình bao nhiêu cả, cả hai người đều là những kẻ phải phục vụ cho nhà họ Tăng đến sức đầu mẻ trán nhưng vẫn không được công nhận. Cảm thương cho người đàn ông chịu nhiều khó khăn tóc đã điểm bạc trước mặt, cô mềm lòng tiến đến gần nắm lấy tay chú an ủi:
"Chú đừng buồn, chú còn có tôi mà. Đợi tôi xong nợ nần với nhà họ tôi sẽ cùng chú và An Lạc rời khỏi nơi này không quan tâm đến họ nữa."
Được cô nắm tay chú Kính không nén nổi xúc động mà dang rộng vòng tay ôm lấy cô xiết chặt, cô hơi bất ngờ một chút nhưng thấy chú đáng thương nên cô bỏ qua. Cô vừa không phản kháng thì chú đã lấn tới, chú kéo cô ép vào tường, cọ mũi vào mũi cô thì thầm hỏi nhỏ:
"Đến khi nào con mới ly hôn đây? Liệu chú có chờ được tới lúc đó không?"
Cô lo lắng sợ chú ấy sờ mó lung tung nên liền nắm tay kiềm chú lại, rồi nói:
"Chú đừng có nói điềm gỡ, chú không cần lo đợi không được, tôi đoán là chừng một năm nữa là tôi sẽ ly hôn rồi."
"Sao con lại đoán vậy?"
"Gia Nguyên rất muốn tôi sinh con trai trong năm tới, tôi không muốn sinh tiếp sẽ rất dễ khiến cậu ta đi tìm người khác sinh giúp. Chỉ cần tôi biết cậu ta ngoại tình thì có quỳ lạy tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu ta."
"Con đoán Gia Nguyên sẽ thế sao?"
"Tôi không đoán, đây là loại trừ trường hợp, bản thân tôi cũng không vui vẻ gì nếu cậu ta chỉ vì một đứa con trai mà ngoại tình. Tôi mong cậu ta sẽ không làm vậy."
"Chú cũng không mong con có thể ly hôn bằng cách này, sau này An Lạc lớn lên mà biết cha của nó như vậy nó cũng sẽ không vui vẻ."
"Tôi biết mà, cầu trời cho Gia Nguyên không chọn sai bước đi.. Nhưng mà chú này.."
"Sao?"
"Chú.. chú sau này có thể đừng đến sát như này để nói chuyện có được không? Tôi không được thoải mái.."
Nghe cô nói vậy chú Kính liền cười, hai bàn tay đang bị cô kìm chặt cũng thoát ra và ôm chặt lấy eo cô, vẻ mặt của chú rất lém lỉnh, nói:
"Con không cần lo, trước khi đến đây chú đã chuẩn bị hết rồi. Chú đã đánh răng rất kĩ, có cả xịt nước thơm miệng nữa, không có mùi rượu đâu."
Vừa nói chú vừa đến gần hơn, bị chú ôm chặt như vậy khiến cô rất căng thẳng, cô nhìn vào mắt chú, đôi môi đó sắp chạm vào môi cô rồi, cô ngay lập tức cúi gập đầu xuống để tránh. Không muốn để cơ hội hôm nay bị mất, chú lập tức kéo mặt cô lên rồi nhanh chóng khóa chặt môi cô. Đây là lần thứ ba họ hôn nhau và lần nào cũng là bị chú ấy ép như vậy, cô cảm thấy mình không nên làm chuyện thế này khi đang là người đã có chồng nhưng dù đã trốn tránh và nói rất rõ nhưng chú ấy vẫn muốn làm thế, điều đó nói lên chú ấy đã không chờ được lâu thêm nữa.. Sau khi nụ hôn dừng lại, nét mặt của cô ngượng ngùng vội giấu đi còn chú thì tỏ ra rất đắc ý, chú còn vén tóc bên tai cho cô, hôn lên trên tóc cô. Không ngờ chú Kính đã tới tuổi này rồi mà vẫn còn sung sức như thế, cô còn cảm giác được cái chú ấy muốn chẳng kém cạnh gì với Gia Nguyên nhưng lại thể hiện rất nhẹ nhàng không suồng xả. Trong lúc chú đang còn vương vấn trên tóc cô, cô liền trách móc chú:
"Tôi đã nói là không muốn làm gì vượt qua ranh giới trước khi ly hôn mà sao chú không bao giờ chịu nghe vậy? Chú đã bốn mươi mấy tuổi rồi, không động tới phụ nữ hai mươi mấy năm không sao, bây giờ nhẫn nhịn theo chút cũng không được sao?"
Nghe cô nói, chú Kính liền dừng lại và trả lời nay:
"Chính là vì đã bốn mươi mấy tuổi rồi nên chú càng muốn. Từ khi con và chú tỏ lòng với nhau, chú ngày nào cũng giống như hồi xuân vậy, chú không chờ được nữa."
"Chú làm như vậy nhiều lần tôi sẽ không thích đâu. Bây giờ tôi phải về phòng rồi, chú buông tôi ra đi."
"Đừng, đừng đi mà. Cho chú bên con thêm một chút nữa thôi."
Giao Giao không hề mảy may tới lời cầu xin của chú, cô gạt tay chú ra rồi bỏ đi khiến chú đau lòng nhìn theo trong mắt đầy tiếc nuối..
Sau khi về phòng, lòng cô đầy phiền não ngồi xuống giường, thấy Gia Nguyên vẫn còn đang ngủ say khiến cô nhẹ lòng đôi chút. Nghĩ ngợi một hồi lâu cô mới nằm xuống giường rồi thở dài một hơi nhắm mắt lại cố gắng ngủ. Lúc này tiếng thở dài của cô vô tình làm cho Gia Nguyên tỉnh giấc, cậu quay người nhìn sang cô, khẽ hỏi:
"Có chuyện gì à? Em không ngủ được hả?"
Tiếng hỏi của cậu làm cô giật mình, cô mở mắt ra trong trạng thái rất kinh ngạc:
"Anh thức à?"
Thấy cô kinh ngạc cậu liền quay sang ôm lấy cô:
"Em vừa làm chuyện gì có lỗi với anh hay sao mà có tật giật mình vậy? Có phải vừa rồi em đi đâu phải không? Anh ngửi thấy trên người em có mùi rượu."
Cô túng lúng vội bật dậy giải thích:
"Không có, nãy giờ em ngủ chứ có đi đâu đâu, anh đừng có đa nghi như vậy."
"Anh không đa nghi được sao? Em sinh con đã ba tháng rồi, rõ ràng sức khỏe đã rất tốt vậy mà vẫn không cho anh.. có phải chán anh rồi phải không?"
"Em nào có ý đó đâu chứ, em không muốn tại vì không có hứng mà thôi. Anh đừng có tạo áp lực vô cớ như vậy nữa, em sinh con, chăm con đã mệt mỏi lắm rồi anh không thấy sao?"
"Anh biết em mệt mỏi, cả anh cũng mệt vậy. Từ ngày biết có thai tới lúc sinh ra đã là 11 tháng rồi, con một tháng nữa là tròn một năm. Anh chịu không nổi.."
Vừa nói câu này cậu vừa đưa tay sờ xuống phần dưới của cô, cô phô ra vẻ mặt mệt mỏi gạt tay cậu ra rồi nghiêng người quay mặt đi:
"Em buồn ngủ rồi."
Gia Nguyên hụt hẫng nhưng vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục sờ tay lên eo cô mà năn nỉ:
"Em, cho anh một lần thôi, anh có mua bao rồi, một lần thôi có được không?"
Giao Giao chán nản tiếp tục gạt tay cậu ra rồi đứng dậy đi sang bên kia giường đẩy con gái vào giữa rồi nằm ngoài bìa nghiêng người nhắm mắt ngủ. Bây giờ có con gái nằm giữ ngăn hai người ra nên cậu không thể sờ mó được nữa, cậu vô cùng khó chịu cảm thấy như cô đang cố tình né tránh mình. Quá bực tức, cậu gác tay trên trán hằn hộc nói:
"Em mà không cho anh sẽ đi tìm người khác đó."
Câu này của cậu nói ra như động vào tim cô, cô không cản cậu cũng không mắng cậu mà chỉ nói duy nhất một câu:
"Anh làm sao cho An Lạc tôn trọng anh thì làm."
Gia Nguyên liền đáp lại:
"An Lạc sau này có tôn trọng anh không thì anh không biết, anh chỉ biết bây giờ em không coi anh là chồng mà thôi. Không muốn cũng được, coi như sinh con xong thì nạnh ai nấy sống, em muốn làm sao thì làm đi."
Dứt lời, Gia Nguyên đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nhìn cậu rời đi, lúc này Giao Giao thật sự rất áp lực, cô cố trấn tỉnh bản thân nhưng đúng lúc này sữa lại rỉ ra ướt áo, cô không thể chịu nổi nữa mà đỏ hoe mắt, An Lạc nghe tiếng cô khóc nên nó thức dậy, Giao Giao liền vội vàng bế con cho bú. Cô nhìn con gái trong làn nước mắt, bây giờ nó là chỗ dựa duy nhất của cô, từ trước tới giờ cô chưa từng tin rằng mình và Gia Nguyên sẽ có một gia đình và êm ấm bên nhau trọn đời. Sớm hay muộn gì ngày họ xa nhau cũng đến vì bản chất họ đến với nhau đều là vì bản thân họ.
Trong thời gian chờ đợi kết quả mọi chuyện Giao Giao thật sự rất quan tâm đến tình hình của chú Kính, chú Kính đã không đến tìm cô và chơi với An Lạc nữa mà dành phần lớn thời gian ở bên ngoài. Chuyện huyết thống dòng họ là chuyện lớn nên cần điều tra kĩ, nếu tính thì ít nhất phải hơn một tuần nữa mới có cuộc họp nội bộ gia đình công bố kết quả.
Một đêm nọ, Giao Giao đang ngủ thì bất chợt nghe có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, cô giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh, Gia Nguyên đang ôm con nằm ngủ ở sau lưng cô và chú Kính không hề có mặt trong phòng ba hôm nay. Cô vội buột tóc lại, chỉnh trang quần áo rồi đi ra mở cửa, không ngờ rằng người gõ cửa lại là chú Kính, người chú còn đang mặc vest và nồng nạc mùi rượu. Thấy chú cô liền vội kéo chú đén cuối dãy hành lang để nói chuyện tránh để Gia Nguyên phát hiện, cô nhìn kĩ không có ai rồi mới hỏi chú:
"Ba hôm nay sao chú không về nhà, chú đã đi đâu thế?"
Người chú tuy nồng nặc mùi rượu nhưng vẫn còn tỉnh táo, chú trả lời cô:
"Chú đi chuẩn bị mọi thứ cho tương lai của chúng ta. Chú không phải con ruột của ông Gia Thành, sớm muộn gì cũng bị phát hiện và đẩy ra đường mà thôi. Sau này chú sẽ không được giàu có như bây giờ nữa, con có muốn đi cùng chú không?"
Giao Giao ra thái độ rất ngạc nhiên:
"Chú không phải con ruột thật sao?"
"Thật. Con có còn muốn đi với chú không?"
Cô không đắng đo đáp lại ngay:
"Tôi đã nói trước rồi mà, khi nào li hôn thì tôi mới đi theo chú. Bây giờ mà chú có mất hết tất cả rời khỏi đây chỉ cần là chú không cắt đứt liên lạc với tôi thì tôi sẽ vẫn bên cạnh chú. Mười mấy năm nay tôi không ngờ đến chú không phải con ruột của ông Thành, nếu sự thật bị phây phui chú phải sống thế nào đây?"
Chú Kính thở dài:
"Hầy.. Thì chắc phải rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây tức là rời khỏi tập đoàn phải không? Chú không thể rời tập đoàn được, tập đoàn có công sức của chú trong đó, mười năm chú tiếp quản tập đoàn khó khăn tới mức nào. Gây ra chuyện là người đời trước làm không thể để mình chú chịu như vậy được. Khó khăn lắm chú mới làm cho tập đoàn thêm lớn mạnh như thế, bây giờ chú mà đi thì cái tốt không phải cho không chú ba hết sao? Công bằng cho chú ở đâu?"
"Làm gì có cái gọi là công bằng, từ nhỏ đến lớn không phải là chú luôn là người đi trước trải thảm cho em trai đi hay sao? Con cũng thấy cách mà cha chú chia tài sản rồi đó, Gia Thiên đi biệt tâm hơn hai mươi năm trời không chăm sóc được gia đình ngày nào mà nó vẫn có phần nhiều hơn chú, chú làm nhiều chuyện như thế suy cho cùng cũng chỉ là con ghẻ không đáng gì mà thôi."
Lúc nói câu này mặt chú Kính rất buồn bã lại thêm giọng điệu ảm đạm càng khiến cho người khác cảm thấy đồng cảm mủi lòng. Bây giờ Giao Giao nhìn thấy hoàn cảnh của chú ấy chẳng hơn mình bao nhiêu cả, cả hai người đều là những kẻ phải phục vụ cho nhà họ Tăng đến sức đầu mẻ trán nhưng vẫn không được công nhận. Cảm thương cho người đàn ông chịu nhiều khó khăn tóc đã điểm bạc trước mặt, cô mềm lòng tiến đến gần nắm lấy tay chú an ủi:
"Chú đừng buồn, chú còn có tôi mà. Đợi tôi xong nợ nần với nhà họ tôi sẽ cùng chú và An Lạc rời khỏi nơi này không quan tâm đến họ nữa."
Được cô nắm tay chú Kính không nén nổi xúc động mà dang rộng vòng tay ôm lấy cô xiết chặt, cô hơi bất ngờ một chút nhưng thấy chú đáng thương nên cô bỏ qua. Cô vừa không phản kháng thì chú đã lấn tới, chú kéo cô ép vào tường, cọ mũi vào mũi cô thì thầm hỏi nhỏ:
"Đến khi nào con mới ly hôn đây? Liệu chú có chờ được tới lúc đó không?"
Cô lo lắng sợ chú ấy sờ mó lung tung nên liền nắm tay kiềm chú lại, rồi nói:
"Chú đừng có nói điềm gỡ, chú không cần lo đợi không được, tôi đoán là chừng một năm nữa là tôi sẽ ly hôn rồi."
"Sao con lại đoán vậy?"
"Gia Nguyên rất muốn tôi sinh con trai trong năm tới, tôi không muốn sinh tiếp sẽ rất dễ khiến cậu ta đi tìm người khác sinh giúp. Chỉ cần tôi biết cậu ta ngoại tình thì có quỳ lạy tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu ta."
"Con đoán Gia Nguyên sẽ thế sao?"
"Tôi không đoán, đây là loại trừ trường hợp, bản thân tôi cũng không vui vẻ gì nếu cậu ta chỉ vì một đứa con trai mà ngoại tình. Tôi mong cậu ta sẽ không làm vậy."
"Chú cũng không mong con có thể ly hôn bằng cách này, sau này An Lạc lớn lên mà biết cha của nó như vậy nó cũng sẽ không vui vẻ."
"Tôi biết mà, cầu trời cho Gia Nguyên không chọn sai bước đi.. Nhưng mà chú này.."
"Sao?"
"Chú.. chú sau này có thể đừng đến sát như này để nói chuyện có được không? Tôi không được thoải mái.."
Nghe cô nói vậy chú Kính liền cười, hai bàn tay đang bị cô kìm chặt cũng thoát ra và ôm chặt lấy eo cô, vẻ mặt của chú rất lém lỉnh, nói:
"Con không cần lo, trước khi đến đây chú đã chuẩn bị hết rồi. Chú đã đánh răng rất kĩ, có cả xịt nước thơm miệng nữa, không có mùi rượu đâu."
Vừa nói chú vừa đến gần hơn, bị chú ôm chặt như vậy khiến cô rất căng thẳng, cô nhìn vào mắt chú, đôi môi đó sắp chạm vào môi cô rồi, cô ngay lập tức cúi gập đầu xuống để tránh. Không muốn để cơ hội hôm nay bị mất, chú lập tức kéo mặt cô lên rồi nhanh chóng khóa chặt môi cô. Đây là lần thứ ba họ hôn nhau và lần nào cũng là bị chú ấy ép như vậy, cô cảm thấy mình không nên làm chuyện thế này khi đang là người đã có chồng nhưng dù đã trốn tránh và nói rất rõ nhưng chú ấy vẫn muốn làm thế, điều đó nói lên chú ấy đã không chờ được lâu thêm nữa.. Sau khi nụ hôn dừng lại, nét mặt của cô ngượng ngùng vội giấu đi còn chú thì tỏ ra rất đắc ý, chú còn vén tóc bên tai cho cô, hôn lên trên tóc cô. Không ngờ chú Kính đã tới tuổi này rồi mà vẫn còn sung sức như thế, cô còn cảm giác được cái chú ấy muốn chẳng kém cạnh gì với Gia Nguyên nhưng lại thể hiện rất nhẹ nhàng không suồng xả. Trong lúc chú đang còn vương vấn trên tóc cô, cô liền trách móc chú:
"Tôi đã nói là không muốn làm gì vượt qua ranh giới trước khi ly hôn mà sao chú không bao giờ chịu nghe vậy? Chú đã bốn mươi mấy tuổi rồi, không động tới phụ nữ hai mươi mấy năm không sao, bây giờ nhẫn nhịn theo chút cũng không được sao?"
Nghe cô nói, chú Kính liền dừng lại và trả lời nay:
"Chính là vì đã bốn mươi mấy tuổi rồi nên chú càng muốn. Từ khi con và chú tỏ lòng với nhau, chú ngày nào cũng giống như hồi xuân vậy, chú không chờ được nữa."
"Chú làm như vậy nhiều lần tôi sẽ không thích đâu. Bây giờ tôi phải về phòng rồi, chú buông tôi ra đi."
"Đừng, đừng đi mà. Cho chú bên con thêm một chút nữa thôi."
Giao Giao không hề mảy may tới lời cầu xin của chú, cô gạt tay chú ra rồi bỏ đi khiến chú đau lòng nhìn theo trong mắt đầy tiếc nuối..
Sau khi về phòng, lòng cô đầy phiền não ngồi xuống giường, thấy Gia Nguyên vẫn còn đang ngủ say khiến cô nhẹ lòng đôi chút. Nghĩ ngợi một hồi lâu cô mới nằm xuống giường rồi thở dài một hơi nhắm mắt lại cố gắng ngủ. Lúc này tiếng thở dài của cô vô tình làm cho Gia Nguyên tỉnh giấc, cậu quay người nhìn sang cô, khẽ hỏi:
"Có chuyện gì à? Em không ngủ được hả?"
Tiếng hỏi của cậu làm cô giật mình, cô mở mắt ra trong trạng thái rất kinh ngạc:
"Anh thức à?"
Thấy cô kinh ngạc cậu liền quay sang ôm lấy cô:
"Em vừa làm chuyện gì có lỗi với anh hay sao mà có tật giật mình vậy? Có phải vừa rồi em đi đâu phải không? Anh ngửi thấy trên người em có mùi rượu."
Cô túng lúng vội bật dậy giải thích:
"Không có, nãy giờ em ngủ chứ có đi đâu đâu, anh đừng có đa nghi như vậy."
"Anh không đa nghi được sao? Em sinh con đã ba tháng rồi, rõ ràng sức khỏe đã rất tốt vậy mà vẫn không cho anh.. có phải chán anh rồi phải không?"
"Em nào có ý đó đâu chứ, em không muốn tại vì không có hứng mà thôi. Anh đừng có tạo áp lực vô cớ như vậy nữa, em sinh con, chăm con đã mệt mỏi lắm rồi anh không thấy sao?"
"Anh biết em mệt mỏi, cả anh cũng mệt vậy. Từ ngày biết có thai tới lúc sinh ra đã là 11 tháng rồi, con một tháng nữa là tròn một năm. Anh chịu không nổi.."
Vừa nói câu này cậu vừa đưa tay sờ xuống phần dưới của cô, cô phô ra vẻ mặt mệt mỏi gạt tay cậu ra rồi nghiêng người quay mặt đi:
"Em buồn ngủ rồi."
Gia Nguyên hụt hẫng nhưng vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục sờ tay lên eo cô mà năn nỉ:
"Em, cho anh một lần thôi, anh có mua bao rồi, một lần thôi có được không?"
Giao Giao chán nản tiếp tục gạt tay cậu ra rồi đứng dậy đi sang bên kia giường đẩy con gái vào giữa rồi nằm ngoài bìa nghiêng người nhắm mắt ngủ. Bây giờ có con gái nằm giữ ngăn hai người ra nên cậu không thể sờ mó được nữa, cậu vô cùng khó chịu cảm thấy như cô đang cố tình né tránh mình. Quá bực tức, cậu gác tay trên trán hằn hộc nói:
"Em mà không cho anh sẽ đi tìm người khác đó."
Câu này của cậu nói ra như động vào tim cô, cô không cản cậu cũng không mắng cậu mà chỉ nói duy nhất một câu:
"Anh làm sao cho An Lạc tôn trọng anh thì làm."
Gia Nguyên liền đáp lại:
"An Lạc sau này có tôn trọng anh không thì anh không biết, anh chỉ biết bây giờ em không coi anh là chồng mà thôi. Không muốn cũng được, coi như sinh con xong thì nạnh ai nấy sống, em muốn làm sao thì làm đi."
Dứt lời, Gia Nguyên đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nhìn cậu rời đi, lúc này Giao Giao thật sự rất áp lực, cô cố trấn tỉnh bản thân nhưng đúng lúc này sữa lại rỉ ra ướt áo, cô không thể chịu nổi nữa mà đỏ hoe mắt, An Lạc nghe tiếng cô khóc nên nó thức dậy, Giao Giao liền vội vàng bế con cho bú. Cô nhìn con gái trong làn nước mắt, bây giờ nó là chỗ dựa duy nhất của cô, từ trước tới giờ cô chưa từng tin rằng mình và Gia Nguyên sẽ có một gia đình và êm ấm bên nhau trọn đời. Sớm hay muộn gì ngày họ xa nhau cũng đến vì bản chất họ đến với nhau đều là vì bản thân họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.