Chương 18:
Đồng Hoa
07/08/2021
Ngô Thiến Thiến nói: “Nhân lúc có đợt giảm giá, mình đi dạo trung tâm mua sắm đã tiện thể mua rồi.”
Ngụy Đồng nói: “Chị họ của mình có hai bộ mặc không vừa liền quăng qua cho mình, nên tạm thời không cần mua.”
“Ừ, mình đi một mình vậy!”
Học đại học ba năm, Nhan Hiểu Thần đã dùng quá nhiều thời gian để đi làm thêm, mỗi một khoản tiền đều tính toán chi dùng, có hoạt động gì phải tiêu tiền cô đều cố gắng không tham gia, cho dù chỉ là ra ngoài dạo chơi thôi, cô cũng không muốn đi, thử hỏi có nơi nào mà không dùng đến tiền? Lúc đầu, có người còn gọi cô đi cùng, dần dà, ai cũng có bạn của mình, cho nên chẳng ai tìm cô nữa. Nhan Hiểu Thần ở trong lớp giống như ngươi vô hình vậy, mọi người đối với cô không có ấn tượng gì, cô đối với mọi người cũng chẳng thân quen, chỉ có những người bạn cùng phòng ba năm sống chung đối với Nhan Hiểu Thần mới là thân nhất, nhưng bọn họ cũng có khoảng cách nhất định, những dịp đại loại như đi dạo, ăn cơm, tiêu tiền tuyệt nhiên sẽ không tìm đến cô.
Ba năm sống tại thành phố Thượng Hải, Nhan Hiểu Thần còn chưa có dịp đi đến trung tâm mua sắm, lần đầu tiên đi mua mà còn phải mua đồ rất quan trọng, cô muốn đầu tư một bộ có chất lượng thật tốt, nhưng hoàn toàn chẳng biết nên mua ở đâu.
Đang mò mẫm tra cứu trên mạng tìm chổ mua đồ tốt thì di động rung lên vài cái.
Là tin nhắn của Thẩm Hầu: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Mình ở phòng vi tính, còn cậu?”
“Bài tập pháp luật kinh tế mình không có thời gian làm, cậu giúp mình nhé?”
“Được.”
“Cảm ơn cậu, sẽ mời cậu ăn cơm sau.”
Nhan Hiểu Thần ngẫm nghĩ, rồi nhắn lại: “Mình muốn có đề nghị khác, được không?
“Cậu nói đi!”
“Mình muốn mua một bộ quần áo mới để đi phỏng vấn, cậu có thể đi mua với mình không?”
“Được thôi! Khi nào thì đi? Đừng đi cuối tuần, đông người lắm.”
“Ngày mai hai chúng ta đều không có tiết, ngày mai đi nhé?”
“Được.”
“Mình định mua trong vòng 500 đồng thôi, tìm chổ nào rẻ rẻ ấy.”
“Cậu cả ngày vội vàng cực khổ kiếm tiền, tiền đi đâu hết rồi?”
Nhan Hiểu Thần không biết trả lời thế nào, ngẩn người nhìn màn hình vi tính, chần chừ chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Hầu.
Một lát sau, Thẩm hầu nhắn thêm một tin nữa: “Nhà cậu gặp chuyện gì khó khăn à?”
Nhan Hiểu Thần lập tức hồi âm: “Không có.”
“Thôi, mình không hỏi nữa. Ngày mai mười giờ mình đến tìm cậu.”
Buổi sáng, đúng 9 giờ 45, Nhan Hiểu Thần nhắn tin cho Thẩm Hầu: “Cậu đang ở đâu vậy? Mình đến đó nhé?”
Thẩm Hầu gọi điện trực tiếp cho cô, “Mình đang trên đường, có chút kẹt xe.”
“Cậu không ở trường học à?”
“Mấy ngày nay mình ở ngoài trường. Nửa tiếng nữa, cậu đến cổng phía Nam đợi mình.”
Nhan Hiểu Thần làm thêm bài tập một lúc, xem chừng gần đến giờ hẹn thì vội vàng rời khỏi ký túc xá.
Ngụy Đồng nói: “Chị họ của mình có hai bộ mặc không vừa liền quăng qua cho mình, nên tạm thời không cần mua.”
“Ừ, mình đi một mình vậy!”
Học đại học ba năm, Nhan Hiểu Thần đã dùng quá nhiều thời gian để đi làm thêm, mỗi một khoản tiền đều tính toán chi dùng, có hoạt động gì phải tiêu tiền cô đều cố gắng không tham gia, cho dù chỉ là ra ngoài dạo chơi thôi, cô cũng không muốn đi, thử hỏi có nơi nào mà không dùng đến tiền? Lúc đầu, có người còn gọi cô đi cùng, dần dà, ai cũng có bạn của mình, cho nên chẳng ai tìm cô nữa. Nhan Hiểu Thần ở trong lớp giống như ngươi vô hình vậy, mọi người đối với cô không có ấn tượng gì, cô đối với mọi người cũng chẳng thân quen, chỉ có những người bạn cùng phòng ba năm sống chung đối với Nhan Hiểu Thần mới là thân nhất, nhưng bọn họ cũng có khoảng cách nhất định, những dịp đại loại như đi dạo, ăn cơm, tiêu tiền tuyệt nhiên sẽ không tìm đến cô.
Ba năm sống tại thành phố Thượng Hải, Nhan Hiểu Thần còn chưa có dịp đi đến trung tâm mua sắm, lần đầu tiên đi mua mà còn phải mua đồ rất quan trọng, cô muốn đầu tư một bộ có chất lượng thật tốt, nhưng hoàn toàn chẳng biết nên mua ở đâu.
Đang mò mẫm tra cứu trên mạng tìm chổ mua đồ tốt thì di động rung lên vài cái.
Là tin nhắn của Thẩm Hầu: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Mình ở phòng vi tính, còn cậu?”
“Bài tập pháp luật kinh tế mình không có thời gian làm, cậu giúp mình nhé?”
“Được.”
“Cảm ơn cậu, sẽ mời cậu ăn cơm sau.”
Nhan Hiểu Thần ngẫm nghĩ, rồi nhắn lại: “Mình muốn có đề nghị khác, được không?
“Cậu nói đi!”
“Mình muốn mua một bộ quần áo mới để đi phỏng vấn, cậu có thể đi mua với mình không?”
“Được thôi! Khi nào thì đi? Đừng đi cuối tuần, đông người lắm.”
“Ngày mai hai chúng ta đều không có tiết, ngày mai đi nhé?”
“Được.”
“Mình định mua trong vòng 500 đồng thôi, tìm chổ nào rẻ rẻ ấy.”
“Cậu cả ngày vội vàng cực khổ kiếm tiền, tiền đi đâu hết rồi?”
Nhan Hiểu Thần không biết trả lời thế nào, ngẩn người nhìn màn hình vi tính, chần chừ chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Hầu.
Một lát sau, Thẩm hầu nhắn thêm một tin nữa: “Nhà cậu gặp chuyện gì khó khăn à?”
Nhan Hiểu Thần lập tức hồi âm: “Không có.”
“Thôi, mình không hỏi nữa. Ngày mai mười giờ mình đến tìm cậu.”
Buổi sáng, đúng 9 giờ 45, Nhan Hiểu Thần nhắn tin cho Thẩm Hầu: “Cậu đang ở đâu vậy? Mình đến đó nhé?”
Thẩm Hầu gọi điện trực tiếp cho cô, “Mình đang trên đường, có chút kẹt xe.”
“Cậu không ở trường học à?”
“Mấy ngày nay mình ở ngoài trường. Nửa tiếng nữa, cậu đến cổng phía Nam đợi mình.”
Nhan Hiểu Thần làm thêm bài tập một lúc, xem chừng gần đến giờ hẹn thì vội vàng rời khỏi ký túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.