Chương 19:
Đồng Hoa
07/08/2021
Đến cổng phía Nam, nhìn một vòng xung quanh, không thấy Thẩm Hầu đâu, Nhan Hiểu Thần đang định nhắn tin cho hắn thì một chiếc xe chạy tới trước mặt cô, cửa kính xe trượt xuống, Thẩm Hầu ngồi trên xe, nhìn cô ngoắc ngoắc, “Lên xe.” Nhan Hiểu Thần ngẩn ngơ nhìn hắn.
Hắn thò người ra, kéo gọng kính mát trễ xuống mặt, liếc nhìn Nhan Hiểu Thần: “Sao vậy? Còn muốn mình xuống xe, thân chinh đến mở cửa mời cậu lên à?”
“Không phải.” Nhan Hiểu Thần vội vội vàng vàng lên xe, “Mình tưởng cậu đi xe buýt tới đây, xe này ở đâu ra vậy?” Cô và Thẩm Hầu là cùng quê ở tỉnh, không phải dân Thượng Hải, không thể nào mua xe ở đây được.
Thẩm Hầu vừa đánh tay lái quay đầu xe, vừa nói: “Mình mượn của bạn.”
Nhan Hiểu Thần nhìn người đi đường qua cửa xe, nhẹ giọng nói: “Không chừng ngày mai sẽ có người nói Nhan Hiểu Thần tiếp cận với đàn ông có tiền”
Thẩm Hầu cười nhạo, “Cậu cũng đi để ý mấy lời nói đó à?”
Thái độ của hắn đột nhiên làm cho Nhan Hiểu Thần có chút dũng khí, hỏi hắn một câu mà từ lâu đã rất muốn hỏi, “Vậy cậu nghĩ lời vừa rồi có đúng không?”
“Bạn học bàn tán sau lưng cậu à?”
“Đúng vậy.”
“Mình có chính kiến riêng, làm sao tin lời của họ được?”
“Ý của cậu là cậu tin tưởng chính mình đến vậy à? Cậu nghĩ mình là loại người gì?”
“Là sinh viên giỏi.”
Nhan Hiểu Thần có chút thất vọng, rốt cuộc không biết chính mình muốn nghe được cái gì nữa.
Thẩm Hầu hỏi: “Vậy cậu nghĩ mình là người thế nào?”
“Mình không biết.”
“Không biết mà nói thích mình? Rốt cuộc cậu có hiểu cái gì gọi là yêu thích không vậy?”
Nhan Hiểu Thần lập tức vừa ngượng vừa ấm ức, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng. Tuy rằng cô đã thổ lộ với hắn, nhưng mà lúc đó là tin nhắn, là qua cái màn hình điện thoại, không phải là người thật việc thật ngồi đây!
Thẩm Hầu liếc mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, có vẻ như hắn không nghĩ là tới tuổi này rồi, còn có người xấu hổ đến lỗ tai cũng đỏ bừng, hơn nữa, lại là người mà từ trước tới giờ làm cho hắn luôn hình dung ra một người máy không có cảm xúc có tên Nhan Hiểu Thần.
Hắn sửng sốt một chút, nhe răng vui sướng cười rộ lên, cực kỳ vui vẻ tiếp tục hỏi “Cậu thích mình ở điểm nào?”
Nhan Hiểu Thần quả thực muốn tìm cái gì đó thật to che cái mặt lại, “Cậu có thể đừng bàn đến vấn đề này nữa, được không vậy?”
“Không thể! Mau chóng trả lời mình! Cậu thích mình ở điểm nào?”
Nhan Hiểu Thần ấp úng nói: “Mình thật sự không biết, dù sao chính là cậu rất tốt, cậu nói chuyện làm việc, đều rất tốt!”
Thẩm Hầu có chút nóng bừng mặt, tim đập nhanh, nhưng tư thái vẫn rất tùy tiện, giọng nói vẫn rất lưu manh, “Vậy cậu thích mình từ khi nào? Lúc nào thì cảm thấy mình tốt?”
Nhan Hiểu Thần sửng sốt, dường như cô nhớ ra gì đó, mặt không còn đỏ nữa, mím chặt môi, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Hầu nhận thấy nét mặt Nhan Hiểu Thần cũng đã thay đổi, hắn không còn tươi cười nữa, sắc bén hỏi lại: “Miệng thì nói thích, vậy mà chính cậu còn không biết ngoài “rất tốt” ra, còn điểm gì nữa?”
Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn dòng người và xe cộ như nước chảy không ngừng, chậm rãi nói: “Mình không biết, khả năng của mình chỉ có bấy nhiêu thôi, chỉ biết đối với cậu thật tốt.”
Suốt quảng đường còn lại, Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần không nói chuyện nữa, hắm im lặng tập trung lái xe. Đến trung tâm mua sắm, Thẩm Hầu trực tiếp dẫn Nhan Hiểu Thần đến khu bán đồ dành cho công chức để tìm một bộ cho cô, Nhan Hiểu Thần vừa đi vừa nhìn ngắm khu mua sắm rộng lớn, có chút hoa mắt, không biết chọn từ đâu.
Thẩm Hầu nói: “Cậu không đặc biệt thích nhãn hiệu nào à? Nếu không để mình chọn giúp cậu.”
Nghe được hắn giúp cô chọn lựa, Nhan Hiểu Thần như trút được gánh nặng, “Không có, cậu quyết định dùm mình đi!”
Vì đi vào buổi sáng, trong giờ làm việc, nên trung tâm mua sắm rất ít người, Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần đi đến một cửa hàng, hai nhân viên bán hàng chạy ra nhiệt tình chào đón, mời họ tự nhiên xem qua.
Thẩm Hầu chọn một bộ quần áo, bảo Nhan Hiểu Thần mặc thử. Cô chưa nhìn qua kiểu dáng đã ngó đến thẻ giá, là 999 đồng, cô nhìn Thẩm Hầu thì thầm nói: “Không được, giá siêu cao!”
Nhân viên bán hàng đi tới, tươi cười niềm nở nói: “Nếu các bạn thích, có thể mặc thử, tất cả hàng hóa đang giảm giá 50%, đến cuối tháng có đợt giảm giá đặc biệt nữa, tổng cộng là giảm giá hai lần.”
Nhan Hiểu Thần nghe qua, yên tâm phần nào, khách sáo nói: “Tôi muốn thử bộ này.”
Hắn thò người ra, kéo gọng kính mát trễ xuống mặt, liếc nhìn Nhan Hiểu Thần: “Sao vậy? Còn muốn mình xuống xe, thân chinh đến mở cửa mời cậu lên à?”
“Không phải.” Nhan Hiểu Thần vội vội vàng vàng lên xe, “Mình tưởng cậu đi xe buýt tới đây, xe này ở đâu ra vậy?” Cô và Thẩm Hầu là cùng quê ở tỉnh, không phải dân Thượng Hải, không thể nào mua xe ở đây được.
Thẩm Hầu vừa đánh tay lái quay đầu xe, vừa nói: “Mình mượn của bạn.”
Nhan Hiểu Thần nhìn người đi đường qua cửa xe, nhẹ giọng nói: “Không chừng ngày mai sẽ có người nói Nhan Hiểu Thần tiếp cận với đàn ông có tiền”
Thẩm Hầu cười nhạo, “Cậu cũng đi để ý mấy lời nói đó à?”
Thái độ của hắn đột nhiên làm cho Nhan Hiểu Thần có chút dũng khí, hỏi hắn một câu mà từ lâu đã rất muốn hỏi, “Vậy cậu nghĩ lời vừa rồi có đúng không?”
“Bạn học bàn tán sau lưng cậu à?”
“Đúng vậy.”
“Mình có chính kiến riêng, làm sao tin lời của họ được?”
“Ý của cậu là cậu tin tưởng chính mình đến vậy à? Cậu nghĩ mình là loại người gì?”
“Là sinh viên giỏi.”
Nhan Hiểu Thần có chút thất vọng, rốt cuộc không biết chính mình muốn nghe được cái gì nữa.
Thẩm Hầu hỏi: “Vậy cậu nghĩ mình là người thế nào?”
“Mình không biết.”
“Không biết mà nói thích mình? Rốt cuộc cậu có hiểu cái gì gọi là yêu thích không vậy?”
Nhan Hiểu Thần lập tức vừa ngượng vừa ấm ức, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng. Tuy rằng cô đã thổ lộ với hắn, nhưng mà lúc đó là tin nhắn, là qua cái màn hình điện thoại, không phải là người thật việc thật ngồi đây!
Thẩm Hầu liếc mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, có vẻ như hắn không nghĩ là tới tuổi này rồi, còn có người xấu hổ đến lỗ tai cũng đỏ bừng, hơn nữa, lại là người mà từ trước tới giờ làm cho hắn luôn hình dung ra một người máy không có cảm xúc có tên Nhan Hiểu Thần.
Hắn sửng sốt một chút, nhe răng vui sướng cười rộ lên, cực kỳ vui vẻ tiếp tục hỏi “Cậu thích mình ở điểm nào?”
Nhan Hiểu Thần quả thực muốn tìm cái gì đó thật to che cái mặt lại, “Cậu có thể đừng bàn đến vấn đề này nữa, được không vậy?”
“Không thể! Mau chóng trả lời mình! Cậu thích mình ở điểm nào?”
Nhan Hiểu Thần ấp úng nói: “Mình thật sự không biết, dù sao chính là cậu rất tốt, cậu nói chuyện làm việc, đều rất tốt!”
Thẩm Hầu có chút nóng bừng mặt, tim đập nhanh, nhưng tư thái vẫn rất tùy tiện, giọng nói vẫn rất lưu manh, “Vậy cậu thích mình từ khi nào? Lúc nào thì cảm thấy mình tốt?”
Nhan Hiểu Thần sửng sốt, dường như cô nhớ ra gì đó, mặt không còn đỏ nữa, mím chặt môi, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Hầu nhận thấy nét mặt Nhan Hiểu Thần cũng đã thay đổi, hắn không còn tươi cười nữa, sắc bén hỏi lại: “Miệng thì nói thích, vậy mà chính cậu còn không biết ngoài “rất tốt” ra, còn điểm gì nữa?”
Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn dòng người và xe cộ như nước chảy không ngừng, chậm rãi nói: “Mình không biết, khả năng của mình chỉ có bấy nhiêu thôi, chỉ biết đối với cậu thật tốt.”
Suốt quảng đường còn lại, Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần không nói chuyện nữa, hắm im lặng tập trung lái xe. Đến trung tâm mua sắm, Thẩm Hầu trực tiếp dẫn Nhan Hiểu Thần đến khu bán đồ dành cho công chức để tìm một bộ cho cô, Nhan Hiểu Thần vừa đi vừa nhìn ngắm khu mua sắm rộng lớn, có chút hoa mắt, không biết chọn từ đâu.
Thẩm Hầu nói: “Cậu không đặc biệt thích nhãn hiệu nào à? Nếu không để mình chọn giúp cậu.”
Nghe được hắn giúp cô chọn lựa, Nhan Hiểu Thần như trút được gánh nặng, “Không có, cậu quyết định dùm mình đi!”
Vì đi vào buổi sáng, trong giờ làm việc, nên trung tâm mua sắm rất ít người, Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần đi đến một cửa hàng, hai nhân viên bán hàng chạy ra nhiệt tình chào đón, mời họ tự nhiên xem qua.
Thẩm Hầu chọn một bộ quần áo, bảo Nhan Hiểu Thần mặc thử. Cô chưa nhìn qua kiểu dáng đã ngó đến thẻ giá, là 999 đồng, cô nhìn Thẩm Hầu thì thầm nói: “Không được, giá siêu cao!”
Nhân viên bán hàng đi tới, tươi cười niềm nở nói: “Nếu các bạn thích, có thể mặc thử, tất cả hàng hóa đang giảm giá 50%, đến cuối tháng có đợt giảm giá đặc biệt nữa, tổng cộng là giảm giá hai lần.”
Nhan Hiểu Thần nghe qua, yên tâm phần nào, khách sáo nói: “Tôi muốn thử bộ này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.