Chương 20:
Đồng Hoa
07/08/2021
Nhân viên bán hàng chọn cho Nhan Hiểu Thần một chiếc áo sơ mi thật hợp, rồi dẫn cô đến phòng thử đồ.
Sau khi mặc xong, cô đi ra ngoài, là một bộ Tây phục tiêu chuẩn, vô cùng kín đáo, nhìn rất chuyên nghiệp. Nhan Hiểu Thần nghĩ sẽ cho Thẩm Hầu xem qua, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng hắn, trực tiếp đi tới trước gương.
Nhân viên bán hàng đi đến giúp cô sửa sang lại quần áo, khen ngợi nói: “Rất đẹp, rất vừa với bạn.”
Bộ Tây phục này khéo thu gọn phần eo, nhìn rất vừa mắt, có lẽ thợ may là một người rất tinh tường tỉ mỉ, Nhan Hiểu Thần bản thân cũng cảm thấy rất thích.
Cô quay sang hỏi Thẩm Hầu: “Cậu thấy thế nào?”
Hắn nhìn cô từ đầu đến chân một lúc, chưa trả lời thế nào, đã đưa thêm cho cô hai bộ khác, “Thử thêm hai bộ này nữa xem sao.”
Nhan Hiểu Thần đang thử quần áo, thì có một chị gái tóc dài khoảng 25-26 tuổi đi đến, nhìn cô vài lần, cầm một bộ cô đang thử lên, xem qua thẻ giá. Một nhân viên thì đang tiếp điện thoại, một nhân viên khác thì đang cúi đầu chỉnh trang lại y phục cho Nhan Hiểu Thần nên nhất thời không ai tiếp đón chị ta, Nhan Hiểu Thần cười nói: “Đang giảm giá đó chị.”
Chị ta lập tức cười, “Thật sao?”
Nhan Hiểu Thần chỉ chỉ nhân viên bán hàng, cô ta đứng lên nhìn thấy vị khách kia, giống như có một chút choáng váng, trong lúc nhất thời không nói chuyện, ngẩn ngơ đứng nhìn.
Thẩm Hầu ho khan một tiếng, cô ta liền nói: “Đúng, đang giảm giá tất cả.”
Chị gái tóc dài kia lập tức đi chọn quần áo, vừa lấy đồ, vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho bạn bè.
“Lần trước mày thích một bộ quần áo phải không? Đang giảm giá đấy! Giảm giá hết, nhanh đến mua đi…Cái gì? Không tin là đang giảm giá à? Tao đang ở đó đây này…Đúng rồi, ngay tại đó luôn! Phải! Phải! Mày mau mau gửi tin nhắn cho mấy đứa khác biết đi, kêu tụi nó nhanh qua đây mua, hết bây giờ đó!”
Cô nhân viên bán hàng mặt biến sắc, Nhan Hiểu Thần hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô ta miễn cưỡng trả lời, “Không có gì, tôi hay bị tuột huyết áp, có chút choáng váng. Cô chọn được bộ nào rồi?” Tổng cộng Nhan Hiểu Thần thử hết bốn bộ, ưng ý nhất bộ thứ ba, đó cũng là bộ được giảm giá đặc biệt, giảm đến 4 lần so với giá ban đầu.
Cô nói với Thẩm Hầu: “Bộ này được không?”
Thẩm Hầu nói: “Được.”
Lúc tính tiền Nhan Hiểu Thần đem áo sơ mi trả lại, “Tôi không cần sơ mi.”
Nhân viên bán hàng vừa đem sơ mi đi đến giá treo thì nhận được chuông báo có tin nhắn, cô ta xem qua một lúc, cười quay đầu lại, nói với Nhan Hiểu Thần: “Áo sơ mi này bạn mặc rất hợp, thật sự không cần sao? Áo này cũng được giảm giá đặc biệt đấy, giảm gấp đôi!” Cô ta đánh máy tính, “Là giảm còn 39 đồng.”
Nhan Hiểu Thần có chút do dự, chi tiêu quá 30 đồng rồi, nhưng hôm nay nhờ Thẩm Hầu mà tiết kiệm được tiền đi lại, chắc không đến nỗi nào.
Vẫn còn phân vân, Nhan Hiểu Thần quay lại hỏi Thẩm Hầu, “Cậu cảm thấy thế nào? Mình có cần cái áo sơ mi đó không?”
Thẩm Hầu đang cắm cúi chơi điện thoại, trả lời qua loa: “Mình không phải tủ đồ của cậu! Tự cậu quyết định đi!”
Cô nhân viên bán hàng thuyết phục Nhan Hiểu Thần, “Bạn xem, cái áo này chất liệu rất tốt, giá cả lại rất phải chăng, bạn mua đi!”
Nhan Hiểu Thần nghĩ bỏ qua thì thật uổng nên vội nói: “Vậy tôi lấy!”
Chị gái tóc dài ôm một đống quần áo đi ra từ phòng thử đồ, vui vẻ hớn hở nói với Nhan Hiểu Thần: “Giá rất là hời, sao em không mua thêm vài bộ?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Hiện tại em chỉ cần một bộ.”
Từ trong cửa hàng, nhân viên bán hàng đem túi đồ đã xếp gọn cẩn thận đưa cho Nhan Hiểu Thần, cô cầm lấy túi đồ, cùng Thẩm Hầu đi ra đến cửa thì gặp 3 người bạn của chị gái tóc dài vừa chạy tới, nhân viên bán hàng nói: “Hoan nghênh quý khách!”, Nhan Hiểu Thần cảm thấy biểu hiện của cô ta rất kỳ lạ, mặt mếu như muốn khóc vậy.
Thẩm Hầu nói với Nhan Hiểu Thần: “Cậu có muốn đi xem thêm một chút không?”
“Không cần đâu.”
Hắn lấy xe, đưa Nhan Hiểu Thần về trường học.
Nhan Hiểu Thần nói: “Hôm nay rất cảm ơn cậu!”
Thẩm Hầu đang muốn nói chuyện thì di động vang lên, hắn nhìn thoáng qua, không muốn bắt máy, nhưng mà nó cứ vang lên không ngừng, cuối cùng hắn cũng bắt lên nghe. Thẩm Hầu không nói tiếng nào, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, càng về sau, hắn hết kiên nhẫn mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi! Bao nhiêu cũng được, tính hết cho tôi đi!”
Thẩm Hầu cúp điện thoại, nói với Nhan Hiểu Thần: “Hai người bạn của mình tranh cãi chuyện tiền bạc, mình cũng bị kéo vào.”
“Có nghiêm trọng lắm không?”
Thẩm Hầu cười lắc đầu: “Không có gì! Chỉ là giúp họ hòa hoãn thôi mà.”
Nhan Hiểu Thần thấy hắn không lo lắng gì, nên cũng không tiện hỏi nhiều.
Trở lại trường thì đã hơn một giờ chiều, căng tin chẳng còn gì để ăn, ký túc xá đúng lúc lại không có ai ở nhà, chỉ cần kiếm cớ nói với dì gác cổng vài câu vậy là nam sinh có thể đi vào ký túc xá nữ.
Nhan Hiểu Thần dẫn Thẩm Hầu vào ký túc xá, “Mình nấu mì cho cậu ăn!”
“Được.”
Ngụy đồng có một cái nồi nấu điện nhỏ, bình thường mọi người trong phòng hay dùng nó để nấu mì, bây giờ trời đã trở lạnh, trong phòng bọn họ còn trữ lại mấy quả trứng gà với một ít rau xanh.
Nhan Hiểu Thần lấy ra một gói mì, đánh một quả trứng, thêm một ít rau xanh, vậy là có một tô mì ngon lành bốc khói nghi ngút sau khi được lấy ra từ nồi điện.
Thẩm Hầu nếm một ngụm, “Thật là, con gái bọn cậu đúng là biết hành hạ, nhưng mà con trai bọn mình tự nguyện cho hành.” Bởi vì bếp điện hơi nhỏ, nên mỗi lần chỉ nấu được một gói mì, sau khi nấu cho Thẩm Hầu xong cô mới quay ra nấu cho mình, hắn vẫn chưa chịu ăn mà lại ngồi chờ. Nhan Hiểu Thần hỏi: “Sao cậu không ăn đi? Mì ăn liền để nguội ăn không ngon.”
“Mình chờ cậu ăn cùng luôn.”
Chỉ là một câu nói bình thường thôi nhưng Nhan Hiểu Thần lại cảm thấy trong lòng có cái gì đó cồn cào, tay nhất thời thiếu chính xác, gõ trứng mãi mà không vỡ.
Thẩm Hầu cười ha ha: “Cậu lại đỏ mặt! Ba năm học cùng với cậu, mình lần đầu phát hiện thì ra cậu dể đỏ mặt như vậy.”
Nhan Hiểu Thần tự giễu, “Tự mình cũng vừa phát hiện ra hôm nay thôi.”
Hai người ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào nồi nấu điện, chờ mì chín. Trong không khí tràn ngập hương vị mì ăn liền, có một chút gì đó ấm áp. Nhan Hiểu Thần hơi sửng sốt, bao lâu rồi cô không có lại loại cảm giác này? Nếu tính kỹ, cùng lắm chỉ mới hơn ba năm, nhưng cô lại cảm thấy đã lâu lắm rồi, như cả một đời vậy.
“Mì chín rồi kìa.” Thẩm Hầm nhắc nhở Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần loay hoay tắt điện, cười nói: “Được rồi! Ăn thôi!”
Sau khi mặc xong, cô đi ra ngoài, là một bộ Tây phục tiêu chuẩn, vô cùng kín đáo, nhìn rất chuyên nghiệp. Nhan Hiểu Thần nghĩ sẽ cho Thẩm Hầu xem qua, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng hắn, trực tiếp đi tới trước gương.
Nhân viên bán hàng đi đến giúp cô sửa sang lại quần áo, khen ngợi nói: “Rất đẹp, rất vừa với bạn.”
Bộ Tây phục này khéo thu gọn phần eo, nhìn rất vừa mắt, có lẽ thợ may là một người rất tinh tường tỉ mỉ, Nhan Hiểu Thần bản thân cũng cảm thấy rất thích.
Cô quay sang hỏi Thẩm Hầu: “Cậu thấy thế nào?”
Hắn nhìn cô từ đầu đến chân một lúc, chưa trả lời thế nào, đã đưa thêm cho cô hai bộ khác, “Thử thêm hai bộ này nữa xem sao.”
Nhan Hiểu Thần đang thử quần áo, thì có một chị gái tóc dài khoảng 25-26 tuổi đi đến, nhìn cô vài lần, cầm một bộ cô đang thử lên, xem qua thẻ giá. Một nhân viên thì đang tiếp điện thoại, một nhân viên khác thì đang cúi đầu chỉnh trang lại y phục cho Nhan Hiểu Thần nên nhất thời không ai tiếp đón chị ta, Nhan Hiểu Thần cười nói: “Đang giảm giá đó chị.”
Chị ta lập tức cười, “Thật sao?”
Nhan Hiểu Thần chỉ chỉ nhân viên bán hàng, cô ta đứng lên nhìn thấy vị khách kia, giống như có một chút choáng váng, trong lúc nhất thời không nói chuyện, ngẩn ngơ đứng nhìn.
Thẩm Hầu ho khan một tiếng, cô ta liền nói: “Đúng, đang giảm giá tất cả.”
Chị gái tóc dài kia lập tức đi chọn quần áo, vừa lấy đồ, vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho bạn bè.
“Lần trước mày thích một bộ quần áo phải không? Đang giảm giá đấy! Giảm giá hết, nhanh đến mua đi…Cái gì? Không tin là đang giảm giá à? Tao đang ở đó đây này…Đúng rồi, ngay tại đó luôn! Phải! Phải! Mày mau mau gửi tin nhắn cho mấy đứa khác biết đi, kêu tụi nó nhanh qua đây mua, hết bây giờ đó!”
Cô nhân viên bán hàng mặt biến sắc, Nhan Hiểu Thần hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô ta miễn cưỡng trả lời, “Không có gì, tôi hay bị tuột huyết áp, có chút choáng váng. Cô chọn được bộ nào rồi?” Tổng cộng Nhan Hiểu Thần thử hết bốn bộ, ưng ý nhất bộ thứ ba, đó cũng là bộ được giảm giá đặc biệt, giảm đến 4 lần so với giá ban đầu.
Cô nói với Thẩm Hầu: “Bộ này được không?”
Thẩm Hầu nói: “Được.”
Lúc tính tiền Nhan Hiểu Thần đem áo sơ mi trả lại, “Tôi không cần sơ mi.”
Nhân viên bán hàng vừa đem sơ mi đi đến giá treo thì nhận được chuông báo có tin nhắn, cô ta xem qua một lúc, cười quay đầu lại, nói với Nhan Hiểu Thần: “Áo sơ mi này bạn mặc rất hợp, thật sự không cần sao? Áo này cũng được giảm giá đặc biệt đấy, giảm gấp đôi!” Cô ta đánh máy tính, “Là giảm còn 39 đồng.”
Nhan Hiểu Thần có chút do dự, chi tiêu quá 30 đồng rồi, nhưng hôm nay nhờ Thẩm Hầu mà tiết kiệm được tiền đi lại, chắc không đến nỗi nào.
Vẫn còn phân vân, Nhan Hiểu Thần quay lại hỏi Thẩm Hầu, “Cậu cảm thấy thế nào? Mình có cần cái áo sơ mi đó không?”
Thẩm Hầu đang cắm cúi chơi điện thoại, trả lời qua loa: “Mình không phải tủ đồ của cậu! Tự cậu quyết định đi!”
Cô nhân viên bán hàng thuyết phục Nhan Hiểu Thần, “Bạn xem, cái áo này chất liệu rất tốt, giá cả lại rất phải chăng, bạn mua đi!”
Nhan Hiểu Thần nghĩ bỏ qua thì thật uổng nên vội nói: “Vậy tôi lấy!”
Chị gái tóc dài ôm một đống quần áo đi ra từ phòng thử đồ, vui vẻ hớn hở nói với Nhan Hiểu Thần: “Giá rất là hời, sao em không mua thêm vài bộ?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Hiện tại em chỉ cần một bộ.”
Từ trong cửa hàng, nhân viên bán hàng đem túi đồ đã xếp gọn cẩn thận đưa cho Nhan Hiểu Thần, cô cầm lấy túi đồ, cùng Thẩm Hầu đi ra đến cửa thì gặp 3 người bạn của chị gái tóc dài vừa chạy tới, nhân viên bán hàng nói: “Hoan nghênh quý khách!”, Nhan Hiểu Thần cảm thấy biểu hiện của cô ta rất kỳ lạ, mặt mếu như muốn khóc vậy.
Thẩm Hầu nói với Nhan Hiểu Thần: “Cậu có muốn đi xem thêm một chút không?”
“Không cần đâu.”
Hắn lấy xe, đưa Nhan Hiểu Thần về trường học.
Nhan Hiểu Thần nói: “Hôm nay rất cảm ơn cậu!”
Thẩm Hầu đang muốn nói chuyện thì di động vang lên, hắn nhìn thoáng qua, không muốn bắt máy, nhưng mà nó cứ vang lên không ngừng, cuối cùng hắn cũng bắt lên nghe. Thẩm Hầu không nói tiếng nào, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, càng về sau, hắn hết kiên nhẫn mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi! Bao nhiêu cũng được, tính hết cho tôi đi!”
Thẩm Hầu cúp điện thoại, nói với Nhan Hiểu Thần: “Hai người bạn của mình tranh cãi chuyện tiền bạc, mình cũng bị kéo vào.”
“Có nghiêm trọng lắm không?”
Thẩm Hầu cười lắc đầu: “Không có gì! Chỉ là giúp họ hòa hoãn thôi mà.”
Nhan Hiểu Thần thấy hắn không lo lắng gì, nên cũng không tiện hỏi nhiều.
Trở lại trường thì đã hơn một giờ chiều, căng tin chẳng còn gì để ăn, ký túc xá đúng lúc lại không có ai ở nhà, chỉ cần kiếm cớ nói với dì gác cổng vài câu vậy là nam sinh có thể đi vào ký túc xá nữ.
Nhan Hiểu Thần dẫn Thẩm Hầu vào ký túc xá, “Mình nấu mì cho cậu ăn!”
“Được.”
Ngụy đồng có một cái nồi nấu điện nhỏ, bình thường mọi người trong phòng hay dùng nó để nấu mì, bây giờ trời đã trở lạnh, trong phòng bọn họ còn trữ lại mấy quả trứng gà với một ít rau xanh.
Nhan Hiểu Thần lấy ra một gói mì, đánh một quả trứng, thêm một ít rau xanh, vậy là có một tô mì ngon lành bốc khói nghi ngút sau khi được lấy ra từ nồi điện.
Thẩm Hầu nếm một ngụm, “Thật là, con gái bọn cậu đúng là biết hành hạ, nhưng mà con trai bọn mình tự nguyện cho hành.” Bởi vì bếp điện hơi nhỏ, nên mỗi lần chỉ nấu được một gói mì, sau khi nấu cho Thẩm Hầu xong cô mới quay ra nấu cho mình, hắn vẫn chưa chịu ăn mà lại ngồi chờ. Nhan Hiểu Thần hỏi: “Sao cậu không ăn đi? Mì ăn liền để nguội ăn không ngon.”
“Mình chờ cậu ăn cùng luôn.”
Chỉ là một câu nói bình thường thôi nhưng Nhan Hiểu Thần lại cảm thấy trong lòng có cái gì đó cồn cào, tay nhất thời thiếu chính xác, gõ trứng mãi mà không vỡ.
Thẩm Hầu cười ha ha: “Cậu lại đỏ mặt! Ba năm học cùng với cậu, mình lần đầu phát hiện thì ra cậu dể đỏ mặt như vậy.”
Nhan Hiểu Thần tự giễu, “Tự mình cũng vừa phát hiện ra hôm nay thôi.”
Hai người ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào nồi nấu điện, chờ mì chín. Trong không khí tràn ngập hương vị mì ăn liền, có một chút gì đó ấm áp. Nhan Hiểu Thần hơi sửng sốt, bao lâu rồi cô không có lại loại cảm giác này? Nếu tính kỹ, cùng lắm chỉ mới hơn ba năm, nhưng cô lại cảm thấy đã lâu lắm rồi, như cả một đời vậy.
“Mì chín rồi kìa.” Thẩm Hầm nhắc nhở Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần loay hoay tắt điện, cười nói: “Được rồi! Ăn thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.