Chương 22:
Đồng Hoa
07/08/2021
“Chúng ta luôn khát khao đến với tương lai, bởi vì hiện tại luôn làm con người buồn khổ, mọi thứ đều là tạm thời, là giây phút thoáng qua.” – Pushkin (1)
(1) Aleksandr Sergeyevich Pushkin (1799 – 1837) là một nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch nổi tiếng người Nga. Được tôn vinh là đại thi hào, Mặt trời thi ca Nga, ông đã có những đóng góp to lớn trong việc phát triển ngôn ngữ văn học Nga hiện đại và là biểu tượng của dòng văn học lãng mạn Nga thế kỷ XIX. (Theo wiki)
Dù đã tham gia các buổi phỏng vấn tuyển dụng hết lần này đến lần khác, đã nộp hồ sơ lý lịch hết cái này rồi cái khác, nhưng vẫn có người nhận được việc làm, có kẻ thì không.
Tìm việc làm và học tập không giống nhau. Quá trình thực hiện và kết quả cuối cùng của việc học mọi người đều thấy rất rõ ràng, người giỏi là phải cố gắng chăm chỉ, bỏ ra tâm sức mà đạt được thành tích, đó là chuyện phải có, kẻ yếu kém là do không đủ chăm chỉ, không đủ quyết tâm nên gánh lấy thất bại, dĩ nhiên là không thể than trời trách đất. Nhưng tìm việc làm lại khiến người ta rất mơ hồ, rõ ràng người này thành tích học tập rất tốt vậy mà đã bị loại ra ngay từ vòng phỏng vấn đầu tiên, trong khi một người khác có thành tích rất bình thường nhưng đến vòng phỏng vấn thứ hai lại đột nhiên tỏa sáng.
Cùng một ngành học thì phương hướng tìm việc là hoàn toàn giống nhau, mỗi một lần nộp hồ sơ xin việc là một vòng cạnh tranh. Lúc bắt đầu, mọi người chưa có cảm giác gì, không dè chừng, không đố kỵ trao đổi với nhau về cách viết sơ yếu lý lịch, về kinh nghiệm phỏng vấn. Nhưng dần dần, khi trải qua thất bại và thành công, mọi người bắt đầu nhận ra bọn họ không chỉ là bạn học, mà còn là đối thủ, không ai để ý, bầu không khí trong ký túc xá từ lúc nào đã trở nên kỳ lạ. Họ sẽ không như trước hi hi ha ha than thở tìm việc làm thật là phiền hà, thật là bực bội, mà thay vào đó bắt đầu lảng tránh bàn luận cụ thể chi tiết, ví dụ như trong lúc phỏng vấn thì vấn đề quan trọng nào được hỏi và họ đã trả lời vấn đề đó như thế nào.
Nhan Hiểu Thần bị thất bại hai lần ở vòng phỏng vấn đầu tiên, tự mình phân tích cô đã nhận ra có nhiều nguyên nhân, nhưng tiếng Anh là quan trọng nhất, bởi vì biểu cảm diễn đạt không đủ tự tin nên làm cho người ta có ấn tượng ban đầu không tốt. Trải qua thêm mấy vòng phỏng vấn, tích lũy thêm một ít kinh nghiệm, cô biết được rằng thực chất tất cả các vòng phỏng vấn đều có chung nguyên tắc, đặc biệt là ở vòng đầu tiên, cho nên tùy theo mục đích mà cô có thể chuẩn bị thật tốt.
Nhan Hiểu Thần đã thỏa thuận với du học sinh một cách thuận lợi, một mặt cô sẽ không hời hợt trong việc luyện phát âm, một mặt khác cậu ta sẽ tập thêm cho cô các tình huống phỏng vấn. Người du học sinh này ban đầu đã làm rất tốt, nhưng đột nhiên cậu ta lại thay đổi ý định, thậm chí yêu cầu chấm dứt học phụ đạo với cô. Lúc đầu, Nhan Hiểu Thần nghĩ do lỗi của mình nên cô đã đi tìm cậu ta để hỏi cho ra, nhưng cậu ta lại ăn nói quanh co, có chút gì đó bất đắc dĩ, cô không hiểu cho lắm. Sau này, cô mới phát hiện ra cậu ta đã bị một bạn nữ khác cùng khoa cướp mất, lúc hai người nói chuyện tỏ ra khá thân mật, quan hệ vô cùng mờ ám. Nhan Hiểu Thần đã biết tình thế này không liên quan gì đến năng lực của mình, cô có thành tích học tập tốt như vậy mà cũng bị cướp đi cơ hội, cô gởi cho cậu ta một cái email, cảm ơn cậu ta nhiều tháng qua đã giúp cô học tiếng Anh, chúc cậu ta học tập tại Trung Quốc không gặp trở ngại, luôn vui vẻ và may mắn.
(1) Aleksandr Sergeyevich Pushkin (1799 – 1837) là một nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch nổi tiếng người Nga. Được tôn vinh là đại thi hào, Mặt trời thi ca Nga, ông đã có những đóng góp to lớn trong việc phát triển ngôn ngữ văn học Nga hiện đại và là biểu tượng của dòng văn học lãng mạn Nga thế kỷ XIX. (Theo wiki)
Dù đã tham gia các buổi phỏng vấn tuyển dụng hết lần này đến lần khác, đã nộp hồ sơ lý lịch hết cái này rồi cái khác, nhưng vẫn có người nhận được việc làm, có kẻ thì không.
Tìm việc làm và học tập không giống nhau. Quá trình thực hiện và kết quả cuối cùng của việc học mọi người đều thấy rất rõ ràng, người giỏi là phải cố gắng chăm chỉ, bỏ ra tâm sức mà đạt được thành tích, đó là chuyện phải có, kẻ yếu kém là do không đủ chăm chỉ, không đủ quyết tâm nên gánh lấy thất bại, dĩ nhiên là không thể than trời trách đất. Nhưng tìm việc làm lại khiến người ta rất mơ hồ, rõ ràng người này thành tích học tập rất tốt vậy mà đã bị loại ra ngay từ vòng phỏng vấn đầu tiên, trong khi một người khác có thành tích rất bình thường nhưng đến vòng phỏng vấn thứ hai lại đột nhiên tỏa sáng.
Cùng một ngành học thì phương hướng tìm việc là hoàn toàn giống nhau, mỗi một lần nộp hồ sơ xin việc là một vòng cạnh tranh. Lúc bắt đầu, mọi người chưa có cảm giác gì, không dè chừng, không đố kỵ trao đổi với nhau về cách viết sơ yếu lý lịch, về kinh nghiệm phỏng vấn. Nhưng dần dần, khi trải qua thất bại và thành công, mọi người bắt đầu nhận ra bọn họ không chỉ là bạn học, mà còn là đối thủ, không ai để ý, bầu không khí trong ký túc xá từ lúc nào đã trở nên kỳ lạ. Họ sẽ không như trước hi hi ha ha than thở tìm việc làm thật là phiền hà, thật là bực bội, mà thay vào đó bắt đầu lảng tránh bàn luận cụ thể chi tiết, ví dụ như trong lúc phỏng vấn thì vấn đề quan trọng nào được hỏi và họ đã trả lời vấn đề đó như thế nào.
Nhan Hiểu Thần bị thất bại hai lần ở vòng phỏng vấn đầu tiên, tự mình phân tích cô đã nhận ra có nhiều nguyên nhân, nhưng tiếng Anh là quan trọng nhất, bởi vì biểu cảm diễn đạt không đủ tự tin nên làm cho người ta có ấn tượng ban đầu không tốt. Trải qua thêm mấy vòng phỏng vấn, tích lũy thêm một ít kinh nghiệm, cô biết được rằng thực chất tất cả các vòng phỏng vấn đều có chung nguyên tắc, đặc biệt là ở vòng đầu tiên, cho nên tùy theo mục đích mà cô có thể chuẩn bị thật tốt.
Nhan Hiểu Thần đã thỏa thuận với du học sinh một cách thuận lợi, một mặt cô sẽ không hời hợt trong việc luyện phát âm, một mặt khác cậu ta sẽ tập thêm cho cô các tình huống phỏng vấn. Người du học sinh này ban đầu đã làm rất tốt, nhưng đột nhiên cậu ta lại thay đổi ý định, thậm chí yêu cầu chấm dứt học phụ đạo với cô. Lúc đầu, Nhan Hiểu Thần nghĩ do lỗi của mình nên cô đã đi tìm cậu ta để hỏi cho ra, nhưng cậu ta lại ăn nói quanh co, có chút gì đó bất đắc dĩ, cô không hiểu cho lắm. Sau này, cô mới phát hiện ra cậu ta đã bị một bạn nữ khác cùng khoa cướp mất, lúc hai người nói chuyện tỏ ra khá thân mật, quan hệ vô cùng mờ ám. Nhan Hiểu Thần đã biết tình thế này không liên quan gì đến năng lực của mình, cô có thành tích học tập tốt như vậy mà cũng bị cướp đi cơ hội, cô gởi cho cậu ta một cái email, cảm ơn cậu ta nhiều tháng qua đã giúp cô học tiếng Anh, chúc cậu ta học tập tại Trung Quốc không gặp trở ngại, luôn vui vẻ và may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.