Chương 23:
Đồng Hoa
07/08/2021
Trường đại học của cô có không ít các sinh viên nước ngoài, nhưng các bạn đến từ các quốc gia nói tiếng Anh thì không nhiều, mà hiện tại học kỳ cũng đã nhanh kết thúc, Nhan Hiểu Thần không có khả năng tìm được thêm ai để hổ trợ, chỉ có thể tự mình luyện tập, dĩ nhiên hiệu quả kém đi rất nhiều, nhưng cô đã tự cổ vũ chính mình, quen tay thì hay việc, cần cù bù thông minh!
Vì tìm việc làm, Nhan Hiểu Thần không có nhiều thời gian làm thêm tại quán Bar Lam Nguyệt, nên cô giảm xuống còn 3 ngày. Lui tới quán cũng không ít người nước ngoài, nhưng đại bộ phận họ là những giáo viên ở gần trường đại học, đương nhiên là dựa vào tiếng Anh để kiếm tiền, vì vậy không thể trông cậy luyện tập phát âm với họ được. Hơn nữa những người này không ít thì nhiều đều muốn nói tiếng Hoa, cố gắng luyện phát âm giống như cô vậy. Nhan Hiểu Thần vẫn mặc kệ, cứ có cơ hội là cô tận dụng triệt để, chỉ cần gặp khách nước ngoài cô sẽ dùng tiếng Anh nói chuyện, đôi khi bất quá chỉ là nói đi nói lại tên của các loại rượu, nhưng như vậy cũng đủ luyện thêm một chút biểu cảm ngôn ngữ.
Trình Trí Viễn đến quán Bar cũng là lúc Nhan Hiểu Thần vừa tiếp xong một bàn toàn khách nước ngoài, cả buổi chiều cũng đã luyện phát âm, nên trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là Anh ngữ, tự nhiên cũng nói với anh ta bằng tiếng Anh: “Sir, what can I do for you?” (Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?)
Anh ta cười cười, cũng nói tiếng Anh với cô: “Sure, I just want to have some drink.” (Dĩ nhiên, tôi chỉ muốn uống chút gì đó.)
Nhan Hiểu Thần sực nhớ ra, vội nói: “Xin lỗi, hơi bất ngờ.”
Trình Trí Viễn hỏi: “Em gần đây luyện tập phát âm sao?”
Nhan Hiểu Thần kinh ngạc, “Làm sao anh biết?”
“Rất nhiều năm trước, tôi đã từng sống ở Mỹ và cũng đã từng như em, nắm bắt cơ hội cùng người bản địa nói tiếng Anh.”
Nhan Hiểu Thần cười rộ lên, “Tôi thì vì tìm việc làm mới cố gắng như vậy. Ghét thật, rõ ràng là trên lãnh thổ Trung Quốc, giám khảo phỏng vấn cũng là người Trung Quốc, vậy mà lại muốn dùng tiếng Anh để phỏng vấn!”Trình Trí Viễn nhìn cô thật lâu, thân thiết hỏi: “Sao vậy? Tìm việc không thuận lợi à?” Anh ta mỗi tuần đều đến quán Bar, có khi đi một mình, có khi đi với bạn, mỗi lần như vậy đều do Nhan Hiểu Thần tiếp đón, anh ta vẫn tao nhã lễ độ, chưa từng có ngôn từ khiếm nhã, hơn một tháng gặp nhau, Nhan Hiểu Thần và anh ta tuy rằng không thể nói là thân thiết, nhưng cũng coi như có thể trò chuyện với nhau một cách thân mật.
“Tôi đã qua được vòng phỏng vấn đầu tiên của một vài công ty lớn, không thể nói là không thuận lợi, nhưng nghe nói vòng phỏng vấn cuối sẽ có người nước ngoài, tôi thì phát âm không được tốt, sợ vì nguyên nhân này mà thất bại.” Trong khoảng thời gian này, không khí ở ký túc xá thật ngột ngạt, rất nhiều điều không thể nói ra. Không nói thì mọi người cho rằng mình vờ vịt giấu diếm, mà nói ra thì lại bảo mình khoe khoang. Cuộc sống của Trình Trí Viễn đối với cô khác xa nhau, cho nên Nhan Hiểu Thần cảm thấy yên tâm mà than phiền với anh ta chút ít.
Trình Trí Viễn nói: “Tôi hiện tại không bận gì, nếu em muốn, tôi có thể giúp em.”
“Anh giúp tôi?” Nhan Hiểu Thần không hiểu nhìn Trình Trí Viễn.
“Tôi ở nước ngoài học tập và làm việc rất nhiều năm, tiếng Anh coi như cũng khá, huống chi công ty của tôi tuyển dụng cũng rất nhiều, tôi tính ra kinh nghiệm làm giám khảo phỏng vấn cũng không ít.” Anh ta cười nhìn Nhan Hiểu Thần, “Thế nào, có hứng thú chấp nhận thử thách mới không?”
Vì tìm việc làm, Nhan Hiểu Thần không có nhiều thời gian làm thêm tại quán Bar Lam Nguyệt, nên cô giảm xuống còn 3 ngày. Lui tới quán cũng không ít người nước ngoài, nhưng đại bộ phận họ là những giáo viên ở gần trường đại học, đương nhiên là dựa vào tiếng Anh để kiếm tiền, vì vậy không thể trông cậy luyện tập phát âm với họ được. Hơn nữa những người này không ít thì nhiều đều muốn nói tiếng Hoa, cố gắng luyện phát âm giống như cô vậy. Nhan Hiểu Thần vẫn mặc kệ, cứ có cơ hội là cô tận dụng triệt để, chỉ cần gặp khách nước ngoài cô sẽ dùng tiếng Anh nói chuyện, đôi khi bất quá chỉ là nói đi nói lại tên của các loại rượu, nhưng như vậy cũng đủ luyện thêm một chút biểu cảm ngôn ngữ.
Trình Trí Viễn đến quán Bar cũng là lúc Nhan Hiểu Thần vừa tiếp xong một bàn toàn khách nước ngoài, cả buổi chiều cũng đã luyện phát âm, nên trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là Anh ngữ, tự nhiên cũng nói với anh ta bằng tiếng Anh: “Sir, what can I do for you?” (Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?)
Anh ta cười cười, cũng nói tiếng Anh với cô: “Sure, I just want to have some drink.” (Dĩ nhiên, tôi chỉ muốn uống chút gì đó.)
Nhan Hiểu Thần sực nhớ ra, vội nói: “Xin lỗi, hơi bất ngờ.”
Trình Trí Viễn hỏi: “Em gần đây luyện tập phát âm sao?”
Nhan Hiểu Thần kinh ngạc, “Làm sao anh biết?”
“Rất nhiều năm trước, tôi đã từng sống ở Mỹ và cũng đã từng như em, nắm bắt cơ hội cùng người bản địa nói tiếng Anh.”
Nhan Hiểu Thần cười rộ lên, “Tôi thì vì tìm việc làm mới cố gắng như vậy. Ghét thật, rõ ràng là trên lãnh thổ Trung Quốc, giám khảo phỏng vấn cũng là người Trung Quốc, vậy mà lại muốn dùng tiếng Anh để phỏng vấn!”Trình Trí Viễn nhìn cô thật lâu, thân thiết hỏi: “Sao vậy? Tìm việc không thuận lợi à?” Anh ta mỗi tuần đều đến quán Bar, có khi đi một mình, có khi đi với bạn, mỗi lần như vậy đều do Nhan Hiểu Thần tiếp đón, anh ta vẫn tao nhã lễ độ, chưa từng có ngôn từ khiếm nhã, hơn một tháng gặp nhau, Nhan Hiểu Thần và anh ta tuy rằng không thể nói là thân thiết, nhưng cũng coi như có thể trò chuyện với nhau một cách thân mật.
“Tôi đã qua được vòng phỏng vấn đầu tiên của một vài công ty lớn, không thể nói là không thuận lợi, nhưng nghe nói vòng phỏng vấn cuối sẽ có người nước ngoài, tôi thì phát âm không được tốt, sợ vì nguyên nhân này mà thất bại.” Trong khoảng thời gian này, không khí ở ký túc xá thật ngột ngạt, rất nhiều điều không thể nói ra. Không nói thì mọi người cho rằng mình vờ vịt giấu diếm, mà nói ra thì lại bảo mình khoe khoang. Cuộc sống của Trình Trí Viễn đối với cô khác xa nhau, cho nên Nhan Hiểu Thần cảm thấy yên tâm mà than phiền với anh ta chút ít.
Trình Trí Viễn nói: “Tôi hiện tại không bận gì, nếu em muốn, tôi có thể giúp em.”
“Anh giúp tôi?” Nhan Hiểu Thần không hiểu nhìn Trình Trí Viễn.
“Tôi ở nước ngoài học tập và làm việc rất nhiều năm, tiếng Anh coi như cũng khá, huống chi công ty của tôi tuyển dụng cũng rất nhiều, tôi tính ra kinh nghiệm làm giám khảo phỏng vấn cũng không ít.” Anh ta cười nhìn Nhan Hiểu Thần, “Thế nào, có hứng thú chấp nhận thử thách mới không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.