Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 32:

Đồng Hoa

12/08/2021

Mỗi lần nhìn thấy một người đi qua, cô liền vội vàng đem quảng cáo đưa cho người ta, động tác nhất định phải nhanh. Cô mặc áo lông thật dày, đội mũ ấm, quàng khăn cổ Thẩm Hầu tặng, hết sức giữ ấm cho bản thân, chỉ có bao tay mang vào làm việc sẽ không thuận tiện, nên cô không mang nó.

Trong những người đi qua đi lại, Nhan Hiểu Thần liếc nhìn thoáng qua một người đi gần cô, vội vàng đưa tờ quảng cáo, đối phương nhận được lại không tránh ra, chỉ đứng ngay bên cạnh cô. Nhan Hiểu Thần quay đầu lại nhìn, là Trình Trí Viễn, cô nhe răng cười, vui vẻ nói: “Tôi còn đang thắc mắc người này sao lại không đi? Thì ra là anh!”

Trình Trí Viễn không nói gì, im lặng nhìn cô, tầm mắt chậm rãi nhìn từ trên mặt cô đến bàn tay của cô, dừng lại đó một lúc lâu.

Nhan Hiểu Thần bởi vì lúc nhỏ đã hay bị nứt da trên bàn tay, một khi đến mùa đông lạnh giá rất dễ bị tái phát, mấy ngày nay cô đứng trong gió lạnh, bàn tay bắt đầu bị nứt, hai tay nhìn qua có chút sưng trướng, đỏ hồng, rất là khó coi. Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng cười nói: “Là bệnh cũ, đã thoa cao trị nứt da nhưng không có tác dụng!”

Trình Trí Viễn vội vàng rời tầm mắt, “Em…Em ban ngày là đi làm công việc này?”

“Đúng vậy!”

“Sao không tìm một công ty tuyển sinh viên thực tập? Chắc sẽ có nhiều công ty hoan nghênh sinh viên của trường em!”

“Kỳ nghỉ đông này chỉ có một hai tuần, không có công ty nào tuyển sinh viên làm ngắn hạn như vậy.” Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện, vừa tranh thủ phát thêm mấy tờ quảng cáo nữa.

Trình Trí Viễn đột nhiên giật lấy xấp quảng cáo trong tay cô, “Tôi giúp em phát!” Anh ta căn bản không phán đoán được người nào có thể tiếp nhận quảng cáo, động tác hơi lúng túng, nhưng do ăn mặc chỉnh tề, tác phong nhanh nhẹn, dường như không có ai từ chối anh ta cả, có không ít các cô gái từ xa xa nhìn anh ta, cố ý lại gần, đi qua người anh ta, lấy vài tờ quảng cáo, để nghe anh ta nói “Cám ơn.”

Nhan Hiểu Thần lặng người nhìn anh ta.

Một xấp quảng cáo chỉ chốc lát đã phát xong, Trình Trí Viễn nói: “Phát xong rồi! Em có thể nghỉ làm chưa?”



Nhan Hiểu Thần vỗ vỗ ba lô trên lưng, cười rộ lên, “Bên trong còn đầy một bao đây này! Dù sao, cảm ơn anh đã giúp tôi! Vừa rồi anh làm tôi giật cả mình!”

Trình Trí Viễn sửng sốt một chút, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thấy còn lại một ít, nghĩ rằng trời lạnh như vậy, nhanh chóng giúp em làm xong, tưởng là đã xong việc.”

Người này nhìn thì ôn hòa, nhưng thật ra làm việc rất gọn gàng và cương quyết. Nhan Hiểu Thần bình thường trở lại, “Không có gì! Không có gì! Anh đã giúp tôi nhiều rồi! Tôi mặc áo dày lắm, thật sự không lạnh!” Cô mở ba lô, lấy ra một xấp quảng cáo nữa, vừa phát vừa hỏi: “Anh tới gần đây làm việc sao?”

Trình Trí Viễn nói: “Tôi có hẹn bạn uống cà phê bàn bạc vài việc ở gần đây, không nghĩ là gặp em ở đây, nên qua chào hỏi.”

Nhan Hiểu Thần thấy Trình Trí Viễn không nói sẽ đi, sợ anh ta trễ hẹn, có ý tốt thúc giục: “Tôi còn phải tiếp tục công việc, anh mau đi gặp bạn đi, đừng vì tôi mà đến muộn.”

“Vậy em làm việc đi, tôi đi trước!”

Nhan Hiểu Thần phất phất tay, cười híp mắt nói: “Hẹn gặp anh sau!”

Công việc phát quảng cáo, nhìn thì thật dễ dàng, chỉ là đưa cho người ta một tờ giấy mỏng manh, không phải ngại gì cả, họ tùy tay nhận cũng có thể tùy tay ném đi, nhưng có nhiều người đi ngang qua, chính là không muốn nhận. Trong khoảng thời gian này Nhan Hiểu Thần từ từ cảm nhận được điều đó, nhiều lúc đã qua 5 giờ chiều mà chưa phát xong, tiền công sẽ bị khấu trừ, chỉ có thể đứng trong gió lạnh thêm một lúc nữa, đợi đến khi phát xong hết quảng cáo mới thôi. Trời rét thế này cùng với nguyên tắc lợi ích cận biên giảm dần (1) của kinh tế học hoàn toàn khác nhau, nó là giới hạn lợi ích tăng dần, lúc mới bắt đầu khoảng một hai giờ, chưa tính là khó khăn, thậm chí không cảm thấy lạnh là mấy; nhưng sau đó một hai giờ, cho dù mặc áo lông, cũng bắt đầu cảm thấy toàn thân lạnh, chân cũng lạnh, lúc này chỉ có thể dựa vào bình giữ ấm, uống nước ấm vào cơn lạnh có thể đi qua; rồi sau đó một hai giờ nữa, nước nóng chưa uống xong, đã chuyển sang thành nguội, bây giờ không chỉ toàn thân lạnh mà ngay cả dạ dày với phổi cũng lạnh, dường như mỗi một hơi hít nào, đều là đem giá lạnh tràn vào lục phủ ngũ tạng.

(1) Nguyên tắc lợi ích cận biên giảm dần: Lợi ích cận biên của một hàng hóa có xu hướng giảm đi khi lượng hàng hóa đó được tiêu dùng nhiều hơn trong một thời gian nhất định.

(Chỗ này Đồng Hoa dùng nguyên tắc kinh tế học so sánh với độ chịu lạnh của Nhan Hiểu Thần, hàng hóa ở đây là sự giá lạnh của thời tiết, đáng lẽ càng dùng nhiều tức là hít vào nhiều thì nó phải càng giảm đi bản chất, nhưng thật ra càng hít thì càng lạnh.Mình dịch như vậy ạ, còn chuyên ngành kinh tế mình không rõ lắm)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Thời Gian Ấm Áp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook