Chương 31:
Đồng Hoa
12/08/2021
“Được, mình sẽ nhớ mà đòi cả vốn lẫn lời.”
Thẩm Hầu vội vã gửi tin nhắn chất vấn: “Cậu vì sao lâu như vậy mới trả lời tin nhắn?” Viết xong, suy nghĩ lại, không được rồi! Viết như vậy không phải cho rằng hắn canh chừng điện thoại là để đợi tin nhắn của cô? Hắn lập tức xóa bỏ tin nhắn, quyết định muốn giống như Nhan Hiểu Thần, “ngoảnh mặt làm lơ”!
Hắn đi uống một chút nước, xong đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh một lát, cảm giác chờ cũng rất lâu rồi, nhìn đồng hồ, mới qua có năm phút, hiển nhiên là không đủ “ngoảnh mặt làm lơ”. Thẩm Hầu ở trong phòng đi vài vòng, thật sự chẳng có chuyện gì làm, mới qua có hơn mười phút, vẫn cảm thấy không đúng với “ngoảnh mặt làm lơ” lắm; hắn chạy xuống nhà bếp, sờ đông sờ tây, ngó chỗ này, ngó chỗ nọ, thậm chí hắn còn lấy ra một quả dứa, gọt gọt khoét khoét hết vỏ, cắt ra từng miếng, bưng đi cho dì bảo mẫu ăn, làm cho dì ấy kinh ngạc nhìn hắn đăm đăm.
Thẩm Hầu là một người rất giảo hoạt, hành sự trước giờ đều “một đường mà tiến”, không bận tâm đều gì, vậy mà lần đầu tiên trong đời bởi vì một người đã thành ra như vậy. Hắn tưởng hắn đã “làm lơ” với Nhan Hiểu Thần, nhưng thế này không đúng, thế kia cũng không phải, thật ra căn bản hắn chỉ là “làm lơ” với chính hắn thôi.
Tuy vẫn chưa mãn nguyện với mục tiêu mình đặt ra, nhưng Thẩm Hầu đã không chịu được nữa, hắn vọt nhanh vào phòng, lập tức gửi tin nhắn cho Nhan Hiểu Thần, “Cậu đang làm gì đó?”
Lần này thì tin nhắn của Nhan Hiểu Thần lập tức đến, “Tham tiền đương nhiên là đang vội vàng kiếm tiền!”
Tâm trạng của Thẩm Hầu tốt lên được một chút, cố ý trả lời mấy tin nhắn của người khác trên blog trước tiên, sau đó mới chậm rãi trả lời Nhan Hiểu Thần, “Cậu tìm việc làm thêm ban ngày nữa à?”
Tin nhắn của Nhan Hiểu Thần liền đến: “Đúng vậy!”
Thẩm Hầu cười rộ lên, tâm trạng mấy ngày không thoải mái toàn bộ tan thành mây khói, “Tham tiền cần phải nhớ rõ là thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn tiền tài phú quý, chú ý sức khỏe!”
“Công việc rất nhẹ nhàng, chính là phát tờ rơi, sức khỏe hoàn toàn tốt!”
Thẩm Hầu nhe răng cười, mắng câu “Tham tiền!”, cảm thấy thật thỏa mãn mà buông điện thoại xuống.
Lúc này, kẻ tham tiền Nhan Hiểu Thần đang đứng ở đầu đường, vội vàng kiếm tiền.
Cô vẫn như trước sẽ đến quán Bar Lam Nguyệt làm thêm, nhưng các quán xá gần trường cũng đã nghỉ, quán Bar vì thế cũng chịu ảnh hưởng, vắng vẻ hẳn, cho nên thu nhập của bồi bàn dĩ nhiên càng ít.
Đến gần tết âm lịch, công việc làm thêm ngắn hạn thật không dễ tìm, Nhan Hiểu Thần chỉ tìm được một công việc phát quảng cáo nho nhỏ.
Mỗi ngày từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều, cô sẽ đứng tại ngã tư đông người nhất thành phố mà phát quảng cáo.
Gió thổi lạnh, Nhan Hiểu Thần nhắn tin trả lời cho Thẩm Hầu xong, cầm điện thoại nhét vào túi áo, lập tức tiếp tục công việc.
Thẩm Hầu vội vã gửi tin nhắn chất vấn: “Cậu vì sao lâu như vậy mới trả lời tin nhắn?” Viết xong, suy nghĩ lại, không được rồi! Viết như vậy không phải cho rằng hắn canh chừng điện thoại là để đợi tin nhắn của cô? Hắn lập tức xóa bỏ tin nhắn, quyết định muốn giống như Nhan Hiểu Thần, “ngoảnh mặt làm lơ”!
Hắn đi uống một chút nước, xong đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh một lát, cảm giác chờ cũng rất lâu rồi, nhìn đồng hồ, mới qua có năm phút, hiển nhiên là không đủ “ngoảnh mặt làm lơ”. Thẩm Hầu ở trong phòng đi vài vòng, thật sự chẳng có chuyện gì làm, mới qua có hơn mười phút, vẫn cảm thấy không đúng với “ngoảnh mặt làm lơ” lắm; hắn chạy xuống nhà bếp, sờ đông sờ tây, ngó chỗ này, ngó chỗ nọ, thậm chí hắn còn lấy ra một quả dứa, gọt gọt khoét khoét hết vỏ, cắt ra từng miếng, bưng đi cho dì bảo mẫu ăn, làm cho dì ấy kinh ngạc nhìn hắn đăm đăm.
Thẩm Hầu là một người rất giảo hoạt, hành sự trước giờ đều “một đường mà tiến”, không bận tâm đều gì, vậy mà lần đầu tiên trong đời bởi vì một người đã thành ra như vậy. Hắn tưởng hắn đã “làm lơ” với Nhan Hiểu Thần, nhưng thế này không đúng, thế kia cũng không phải, thật ra căn bản hắn chỉ là “làm lơ” với chính hắn thôi.
Tuy vẫn chưa mãn nguyện với mục tiêu mình đặt ra, nhưng Thẩm Hầu đã không chịu được nữa, hắn vọt nhanh vào phòng, lập tức gửi tin nhắn cho Nhan Hiểu Thần, “Cậu đang làm gì đó?”
Lần này thì tin nhắn của Nhan Hiểu Thần lập tức đến, “Tham tiền đương nhiên là đang vội vàng kiếm tiền!”
Tâm trạng của Thẩm Hầu tốt lên được một chút, cố ý trả lời mấy tin nhắn của người khác trên blog trước tiên, sau đó mới chậm rãi trả lời Nhan Hiểu Thần, “Cậu tìm việc làm thêm ban ngày nữa à?”
Tin nhắn của Nhan Hiểu Thần liền đến: “Đúng vậy!”
Thẩm Hầu cười rộ lên, tâm trạng mấy ngày không thoải mái toàn bộ tan thành mây khói, “Tham tiền cần phải nhớ rõ là thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn tiền tài phú quý, chú ý sức khỏe!”
“Công việc rất nhẹ nhàng, chính là phát tờ rơi, sức khỏe hoàn toàn tốt!”
Thẩm Hầu nhe răng cười, mắng câu “Tham tiền!”, cảm thấy thật thỏa mãn mà buông điện thoại xuống.
Lúc này, kẻ tham tiền Nhan Hiểu Thần đang đứng ở đầu đường, vội vàng kiếm tiền.
Cô vẫn như trước sẽ đến quán Bar Lam Nguyệt làm thêm, nhưng các quán xá gần trường cũng đã nghỉ, quán Bar vì thế cũng chịu ảnh hưởng, vắng vẻ hẳn, cho nên thu nhập của bồi bàn dĩ nhiên càng ít.
Đến gần tết âm lịch, công việc làm thêm ngắn hạn thật không dễ tìm, Nhan Hiểu Thần chỉ tìm được một công việc phát quảng cáo nho nhỏ.
Mỗi ngày từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều, cô sẽ đứng tại ngã tư đông người nhất thành phố mà phát quảng cáo.
Gió thổi lạnh, Nhan Hiểu Thần nhắn tin trả lời cho Thẩm Hầu xong, cầm điện thoại nhét vào túi áo, lập tức tiếp tục công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.